Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Một qui ước sinh hoạt dân chủ?

(Nguyễn Gia Kiểng)

“ Đảng Cộng Sản Việt Nam có thể đặt một người như ông Trần Đại Quang vào chức vụ chủ tịch nước bởi vì họ không coi dân tộc Việt Nam ra gì và cư xử như một lực lượng chiếm đóng. Nhưng còn người Việt Nam? Tại sao đối lập dân chủ Việt Nam không có phản ứng nào cả, dù ông là một hung thần của những người dân chủ? Câu trả lời chỉ có thể là vì "một bộ phận không nhỏ" những người dân chủ Việt Nam vừa vô ý thức vừa không mấy quan tâm đến đạo đức, lẽ phải và sự tử tế. Nhưng như thế thì sức mạnh của họ ở đâu? Dân chủ và nhân quyền chỉ là những giá trị đáng tôn vinh vì phù hợp với lẽ phải và đạo đức trong xã hội. Nếu gạt đạo đức và lẽ phải đi thì dân chủ và nhân quyền chỉ còn là một khẩu hiệu và cuộc đấu tranh cho dân chủ chỉ là một trò chơi vớ vẩn”.

Tôi ngồi trước máy vi tính gõ những dòng này chiều 23/01/2016 tại Paris, sau khi phiên họp thứ ba của Đại Hội 12 của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã kết thúc. Giờ này tất cả đã được quyết định. Như vậy bài này hoàn toàn không thể có bất cứ một ảnh hưởng nào lên đại hội này. Mục đích duy nhất của nó chỉ là để rút ra một kết luận giữa những người dân chủ với nhau.
Xin nói ngay kết luận đó: chúng ta rất cần một qui ước sinh hoạt cho không gian dân chủ.
Chưa bao giờ một đại hội của Đảng Cộng Sản gây nhiều thảo luận sôi nổi bằng lần này, dù đây cũng là một đại hội bị dân chúng Việt Nam tẩy chay nhất vì gần như không có ai đóng góp ý kiến nào với Đảng cả. Tuy vậy trong không khí sôi nổi này điều đáng quan tâm nhất lại chính là một điều không ai bàn tới. Sự kiện không ai nói tới nó tiết lộ rất nhiều.
Người ta chăm chú theo dõi và thảo luận xem phe ông Nguyễn Phú Trọng hay phe ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ thắng, nên ủng hộ ông nào, ông nào tệ hơn ông nào v.v. Nhưng tuyệt nhiên không ai bình luận gì về việc, theo gần như mọi nguồn tin và trừ bất ngờ giờ chót, ông Trần Đại Quang sẽ là chủ tịch nước. Người ta có vẻ coi đó là chuyện bình thường hoặc không quan trọng. Nhưng việc ông Trần Đại Quang trở thành nguyên thủ quốc gia không bình thường chút nào. Theo những gì các bạn tôi cho biết về ông thì sự kiện ông có thể lên làm chủ tịch nước đáng lẽ phải gây phản ứng rất mạnh.
Trần Đại Quang sinh năm 1956 nhưng một số tài liệu lại cho thấy là thực ra ông sinh năm 1950 và đã tự trẻ hóa bằng cách lấy bút ngoặc lên trên để sửa con số không (0) thành con số sáu (6). Ông xuất thân là một công an cơ sở rồi được điều phối vào ngành tình báo và phục vụ trong ngành này cho đến khi lên tướng, làm thứ trưởng rồi bộ trưởng công an. Huấn luyện và đào tạo của ông thuần túy là trong công an và tại trường đảng mang một cái tên lạm phát là Học Viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh. Tuy vậy ông cũng được phong hàm tiến sĩ luật và giáo sư. Luật đây chỉ có thể là luật của công an cộng sản, nghĩa là luật rừng. Bằng tiến sĩ chắc chắn do đảng phong chứ không do một trường đại học nào, còn giáo sư thì không biết là ông có thể dạy môn nào ngoài kỹ thuật tra tấn và ép cung. Tóm lại, đây là một công an đặc sệt với một lý lịch không rõ rệt. Tuy vậy sự nghiệp của ông lại rất rõ ràng. Từ ngày ông lên làm thứ trưởng rồi bộ trưởng bộ công an ngành công an Việt Nam đã thay đổi lớn. Nhiều vụ tra tấn và ép cung những người vô tội để buộc nhận tội thay cho các can phạm thực đã được dư luận phanh phui trong đó có cả một vụ mà can phạm thực là cháu ông Trần Đại Quang. Các vụ đánh người, kể cả đánh chết người, trong đồn công an trở thành thường xuyên. Công an sử dụng côn đồ hoặc giả làm côn đồ đánh dân oan, giáo dân công giáo và những người dân chủ; người ta không còn phân biệt được công an và đạo tặc. Các biên bản điều tra của công an (sau đó trở thành cáo trạng của Viện Kiểm Sát) trắng trợn hơn hẳn, người ta có thể kể những việc làm rất bình thường và hợp pháp để rồi kết luận như thế là có đầy đủ bằng chứng rõ ràng rằng bị cáo đã phạm tội nghiêm trọng; sau đó là các bản án tù 5 năm, 10 năm, 15 năm. Trong nhà tù nhiều khi tù nhân phải trả tiền để "được" còng bằng những chiếc còng không nhiễm trùng HIV. Dưới sự lãnh đạo của Trần Đại Quang công an cũng làm tiền trắng trợn hẳn hơn trước. Tại các quốc gia bình thường một bộ trưởng công an chỉ để xảy ra một phần trăm những điều đã xảy ra trong ngành công an Việt Nam cũng đã bị cách chức và truy tố rồi.