Phạm Đình Trọng
Từ mấy năm nay, cứ gần đến ngày 30 tháng Tư tôi
đều phải rời căn hộ dịu mát, thoáng đãng, từ đó phóng tầm mắt ôm được cả một
khoảng rộng Sài Gòn bừng sáng những tòa tháp cao tầng như những tòa ánh sáng.
Từ mấy năm nay, cứ đến gần ngày 30 tháng Tư tôi lại phải rời bỏ nếp sinh hoạt
ổn định hàng ngày rồi hấp tấp khăn gói lưu vong khỏi Sài Gòn. Từ nhiều năm nay
cứ đến ngày 29, 30 tháng Tư cả đám an ninh cộng sản lại đến bủa vây quanh nơi
tôi ở. Tôi phải lưu vong mấy ngày đó để thoát khỏi sự giam hãm.
Những ngày cả Sài Gòn giăng cờ, kết hoa, rực rỡ
đèn đuốc chào mừng ngày 30 tháng Tư được những người cộng sản gọi là Ngày Giải
phóng miền Nam thì an ninh cộng sản lại đến giam cầm tôi ngay giữa “Sài Gòn
giải phóng”.
Vậy thực sự ngày 30 tháng Tư, năm 1975 có phải
là ngày nửa dải đất phía Nam của Tổ quốc Việt Nam được giải phóng không?
Giải phóng đích thực, giải phóng có giá trị lớn
lao, thiết thực nhất phải là giải phóng con người, giải phóng tư duy, giải
phóng sự sáng tạo của con người và giải phóng sức phát triển của xã hội.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975
cả triệu người Việt Nam dù yêu nước cháy bỏng cũng phải bỏ nhà cửa, bỏ tài sản,
bỏ cả mồ mả ông bà, bỏ nước ra đi trốn chạy những người nhân danh là người yêu
nước nhưng chỉ biết có ý thức hệ cộng sản, trốn chạy những người mang chuyên
chính vô sản sắt máu vay mượn từ nước ngoài về nô dịch cả dân tộc. Ngày 30
tháng Tư năm 1975 mang đến mất mát uất hận lớn như vậy cho cả triệu người Việt
Nam làm sao có thể gọi là Ngày Giải phóng?!
Với biến cố 30 tháng Tư năm 1975, hàng trăm ngàn
người dân miền Nam trở thành người tù trong những trại tập trung cải tạo, hàng
triệu người thân của họ phải bỏ nhà cửa êm ấm, bỏ cuộc sống đầy đủ tiện nghi,
lếch thếch đi lưu đày nơi đầu rừng cuối bãi hoang vu, khắc nghiệt với cái tên
trá hình là đi xây dựng khu kinh tế mới.