Thụy Khuê
Năm 2014, anh Nguyên Ngọc
sang Pháp, đến thăm và rủ tôi viết cho Văn Việt, dĩ nhiên tôi nhận lời. Nhưng
trước hay sau đó, anh Hoàng Hưng cũng đã gửi email và tôi cũng ưng thuận ngay.
Đây là tờ báo mạng mà chúng tôi chờ đợi: dựng ở trong nước, in bài cả trong lẫn
ngoài nước, không bè phái, không tiêu chuẩn, trừ sự đúng đắn và trung thực.
Tuy nhiên đầu mối thân
tình của tôi với hai nhân vật chính tạo nên Văn Việt đã có từ hơn ba mươi năm
trước. Mấy dòng viết nhanh tại Vũng Tàu hôm nay, để hồi tưởng lại chút kỷ niệm
xưa, mặc dầu trí nhớ đã bắt đầu suy tàn, như lời Nguyễn Bình Phương.
Tôi "quen" anh
Nguyên Ngọc kể từ khi anh xúc tiến việc Đổi mới [*] trên tuần báo Văn Nghệ,
đăng những bài tiểu luận sắc bén đòi hỏi tự do tư tưởng của Nguyễn Minh Châu,
Nguyên Ngọc, Nguyễn Đăng Mạnh, Nguyễn Khắc Viện... và những sáng tác mới của
Nguyễn Huy Thiệp, Dương Thu Hương, Phạm Thị Hoài... đó là những tên tuổi đầu
tiên, đã khiến những người làm văn học ở ngoài nước, như chúng tôi, sửng sốt,
khâm phục.
Và cũng từ đó chúng tôi "kết
bạn" với các nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình, chưa bao giờ gặp gỡ, nhưng đã
rất thân, qua chữ nghiã. Chúng tôi đã "hòa hợp hòa giải dân tộc"
không thông qua bất cứ một kênh thúc đẩy hay một cầu nối nào.
Sự tình bắt đầu như thế,
từ hơn ba mươi năm nay.
Mùa thu năm 1993, tôi về
Việt Nam, sau sáu năm cầm bút, ba năm phụ trách chương trình văn học nghệ thuật
hàng tuần của đài RFI; lần đầu tiên gặp Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Văn Cao,
Hoàng Cầm, Đỗ Đức Hiểu, Hoàng Ngọc Hiến... ở ngoài Bắc; Hoàng Hưng, Lữ Phương,
Nguyễn Đăng Mạnh... ở trong Nam, từ đó sợi dây truyền cảm giữa chúng tôi chưa
bao giờ phai lạt.
Người gây cho tôi cảm giác
lạ thường là anh Trần Độ. Hôm ấy hai anh Lại Nguyên Ân, Vương Trí Nhàn dẫn tôi
đến buổi họp mặt nhân dịp giỗ Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh, có anh Trần Độ tham
dự. Trong lúc không ngờ nhất, anh sai một người đặt vào tay tôi tấm thiệp nhỏ
ghi địa chỉ anh, nếu tôi nhớ không lầm, ở phố Trần Hưng Đạo, trong có hàng chữ
viết tay: Cô đến anh sáng mai, ... giờ. Tôi đến gặp người anh hùng như tôi thầm
nghĩ, vóc cao, vai rộng, giọng đầy quyền uy. Bên cạnh Tướng quân có một vị
chừng như "bảo vệ", mặt âm u. Trần Độ phớt lờ như không, thủng thẳng
nói những điều hệt như anh viết: Ta cần phải đổi mới tư duy, chính sách xã hội
phải coi con người là mục tiêu chứ không phải là công cụ của cách mạng... Cuối
cùng anh bảo tôi: Cô và các bạn ở hải ngoại có thể tiếp sức với trong nước thực
hiện những điểm anh vừa đề xuất...
Nguyên Ngọc bị cách chức
tháng 12 năm 1988. Trần Độ bị cách chức tháng 6 năm 1989.