Kỷ niệm 35 năm ngày 17-2-1979 tại Hà Nội
Bản sửa lại trọn vẹn
Lý Thái Tổ nhíu đôi mắt lo
âu,
Nhìn dõi xuống chân mình...
rõ ràng một lũ Tàu
bụng ưỡn ẹo, ngoáy mông, ca
những lời nhí nhố:
“Cha cha cha, cha cha cha, cha
cha cha
Cô gái đẹp trên đường phố cất
tiếng ca vui trong thời tiết âu sầu”(1).
Ông tự hỏi: “Sao nảy nòi ra
một lũ dân mất gốc,
Ba mươi lăm năm sừng sững mối
hận quân cướp nước
sao không biết buồn đau?
Thác Bản Giốc chúng ngoạm
luôn một nửa,
Ải Nam Quan đã thuộc về lãnh
thổ chúng từ lâu.
Núi Đất (chúng gọi Lão Sơn)
chúng chà đi xát lại, chôn sống cả trăm ngàn anh hùng còn sống sót,
Sáu vạn con em mình ngã xuống
để giữ vững biên cương Tổ quốc
nay mồ mả nơi đâu?
Ấy thế mà giữa cái nơi ta
đang ngự trị
vẫn cứ vang lên những điệu
nhạc quay cuồng rên rỉ:
“Cha cha cha, cha cha cha,
cha cha cha
Cô gái đẹp trên đường phố cất
tiếng ca vui trong thời tiết âu sầu”.
Thời tiết Bắc Kinh có lạnh
giá thì việc gì đến hồ Gươm mà gào lên thế nhỉ?
Hay Bắc Kinh và Thăng Long...
tên đã đổi cho nhau?
Lạnh toát sống lưng, trán đức
vua mồ hôi từng giọt rịn:
“Lũ vong nô kia hãy làm tờ
bẩm báo lên mau!”
Cả đám người uốn éo phưỡn
bụng nhún mông vẫn không thay đổi
Nhưng từ rất xa vẳng đến bên
tai Ngài tiếng gió trình tâu:
“Hoàng thượng anh minh, Người
là ánh sao của Thăng Long tự nghìn năm trước,
Ấy thế mà giờ đây, nói ra dạ
nát như tươm... chỉ sợ Ngài sầu!
Trong lòng hàng triệu người
ngày mất Hoàng Sa vẫn là ngày
quốc hận,
và ngày họ Đặng xua quân sang
biên giới,
triệu trái tim vẫn rỉ máu –
ứa gan căm phẫn.
Nhưng khốn thay, chợt nhận
được lệnh từ bên kia biên giới truyền sang,
cái tên Tập gì đó ra sắc chỉ
bắt dẹp sạch, dẹp quang
mọi hình thức trong dân gợi
lại ngày Bất Khuất,
lại gửi kèm theo cả một bài ca
“Trung Hoa ngáp ngáp”,
để đám con em ôm nhau trước
tượng của Ngài
vừa ngáp vừa ca cho quên hết
sự đời.
xáo trộn hết trong đầu ai thù
ai bạn.
Thế là một lũ ở tót ngôi cao
đành cho vơ vét những đàn lũ con em vong bản,
và Hoàng thượng thấy không
chúng đang dàn ra trước mặt
Ngài làm trò mua vui cho thượng quốc,
chúng đang ngáp, chúng đang
cười, chúng đang nuốt nỗi đau nỗi nhục!”.
Đức Lý Thái Tổ mặt đăm chiêu,
trầm mặc rất lâu:
“Thôi thôi được, đành vậy
thôi,...
Chớ làm tủi vong linh các
Trượng lão hàng đầu!
Trong lịch sử nước nào và
thời nào thì cũng có vài tên lú,
Song đất Việt chói lọi anh
hùng
có bao giờ lụn bại được đâu!
Kìa bên kia hồ ngài Lê Thái
Tổ đang đăm đăm trông sang như thấu hết lòng nhau,
và phía gò Đống Đa
chú Ba Thơm chắc cũng sẵn
sàng đường gươm lấp lóe.
Cả nhân loại cuối thế kỷ XX
đã nổi sóng đùng đùng,
đập tan tành lũ người ngợm
nhân danh “vô Tổ quốc”,
bọn khố rách áo ôm không con
giống cháu dòng,
lấy chuyên chính lấy bạo lực
giết nhau làm lẽ sống.
Thế thì có sá gì một tên Hồ
tên Tập khát máu người Tân Cương Tây Tạng,
một tên Giang lo làm giàu
bằng nội tạng anh em Pháp Luân Công,
một Ủn con say giết người như
thèm chuyện vợ chồng.
Và ngay nước mình đây cũng
còn cả một đàn sâu bự.
Chúng lổm ngổm ăn hết đất của
dân
từ quặng mỏ, biển rừng, hồ
đầm, đồng lúa.
Chúng đẩy vào tù hàng trăm
nhà dân chủ, đẩy ra đường hàng triệu dân oan...
Mươi năm nữa là cùng cả Á
châu sẽ thức tỉnh hoàn toàn
và vùng dậy
giúp bọn chúng đưa nhau... xuống
hố.
Như những Gadafi, Saddam
Hussein mặt mũi thất thần bò toài trong lỗ...
Ta đã nghe trong gió lạnh đầu
xuân
một mùi hương dân chủ đâu đây
làm rạo rực tinh thần
ngan ngát bay đi
Khắp địa cầu đang không ngừng
lan tỏa
Và có tiếng gì rộn ràng?
Một nhịp nhạc thanh bình
Nhè nhẹ vẳng lên giữa trời
xuân êm ả”.
18-2-2014
Viết giữa lúc nhức nhối vì
chấn thương thần kinh tọa
N.H.C.
(1) Phỏng dịch lời trong một
điệu vũ nhạc cổ Trung Quốc “Trung Quốc cáp cáp” (Đúng là Trung Quốc), được lệnh
“cấp trên” cho phổ biến để các “dư luận viên” múa nhảy xập xình trong buổi sáng
ngày 16-2-2014 trên quảng trường Lý Thái Tổ ở vườn hoa Chí Linh nhằm ngăn chặn
dân chúng mít tinh kỷ niệm ngày mấy chục vạn giặc Tàu do Đặng Tiểu Bình xua
xuống đánh chiếm biên giới Việt Nam 35 năm trước: “Cha cha cha, cha cha cha,
cha cha cha / Cô gái Trung Quốc xinh đẹp như đóa hoa / Đi trên đường phố muốn
nhìn ngó khắp nơi / Cô nương có đôi môi hồng tươi / Chính lúc nàng ngoảnh lại
cất tiếng vui tươi cha cha cha / Là lúc tiết trời hoan lạc / Chính lúc nàng
ngoảnh lại cất tiếng vui tươi cha cha cha / Là lúc thời tiết âu sầu...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét