Phạm Minh Hoàng
Trong những tháng gần đây, nhiều chuyện về ngành giáo dục
(GD) đã làm dư luận xôn xao. Và theo như một số thầy cô, “cái ao làng giáo dục”
vốn đã không đẹp đẽ gì, lại càng bị vẩn đục thêm lên.
Xin trích lại vài chuyện mới từ đầu năm 2018:
– 21/1: Bộ GD công bố chương trình giáo dục phổ thông mới và
bị phần lớn giáo viên đánh giá là khó khăn, không thực tế, thiếu lộ trình chuẩn
bị nghiêm túc.
– 31/1: Có thêm 1226 giáo sư, phó giáo sư. Dư luận đồng loạt
lên án tình trạng lạm phát khiến ông thủ tướng Phúc phải yêu cầu rà soát lại.
– 28/02: Chỉ vì trả thù một cô giáo bắt con mình quỳ, một phụ
huynh vốn là đảng viên, đã kéo gia đình và một số phụ huynh khác đến áp lực bắt
cô giáo phải quỳ xin lỗi suốt 40 phút trong sự làm ngơ của hiệu trưởng. Chuyện
xảy ra tại Long An.
– 07/03: Một học sinh nam lớp 8 đã mắng chửi và bóp cổ cô
giáo chỉ vì đã khiển trách bạn gái của mình. Chuyện xảy ra tại Bến Tre.
– 09/3: Hơn 600 (có nguồn nói là 500) giáo viên hợp đồng vừa
nhận thông báo bị thôi việc vì bị “tuyển thừa”. Chuyện xảy ra ở huyện Krông Pắk,
Đắk Lắk.
– 16/3: Một thầy giáo bị phụ huynh xông vào trường đánh gãy
sống mũi vì đã tát con mình. Chuyện xảy ra tại Nghệ An.
Chúng ta phải suy nghĩ và đánh giá như thế nào về những hiện
tượng này. Tôi nghĩ chỉ có chữ Chán là đúng nhất. Chẳng ai muốn bận tâm suy
nghĩ vì ngoài bản tính khoán trắng cho Nhà nước, cộng thêm việc các kêu gọi và
đóng góp của mọi người đều rơi vào khoảng không. Bài viết này cũng không có
tham vọng gì cao xa, nhưng chỉ góp một vài nhận xét về hiện trạng “vẩn đục” của
nền GD nước nhà.