Thái Bá Tân
(Hồi
ký Lê Phú Khải)
Một
nhóm mười trí thức
Được
bà Nguyễn Thị Bình
Mời
đến chơi, nói chuyện,
Kiểu
thân mật gia đình.
Giữa
chừng, bà chợt hỏi,
Không
khỏi không bất ngờ:
Theo
các anh, nói thật,
Ta
sai từ bao giờ?
Hầu
hết mọi người nói
Thưa
chị, chúng ta sai
Từ
Một Chín Năm Mốt,
Tức
từ Đại Hội Hai,
Khi
đảng quyết định lấy
Chủ
nghĩa Mác - Lênin
Tư
tưởng Mao Chủ Tịch
Làm
đường lối của mình.
Còn
Nguyên Ngọc thì nói,
Mọi
người nghe, tưởng đùa:
Chúng
ta sai, thưa chị,
Từ
thời Đại Hội Tours!
Bà
Bình không đồng ý.
Nhưng
ngay sáng hôm sau
Tự đến
tìm Nguyên Ngọc,
Rồi
nói, vẻ buồn rầu:
Hôm
qua chị không ngủ,
Nằm
suy nghĩ suốt đêm,
Và
buộc phải thừa nhận,
Chị
đồng ý với em!
*
Cùng
đẳng cấp phong kiến,
Cho
nên ta với Tàu
Đánh
nhau trong lịch sử,
Lúc
thắng, lúc thua nhau.
Còn
thằng Pháp thì khác.
Đẳng
cấp nó cao hơn.
Nó
văn minh - vật chất
Và
tinh thần cao hơn.
Đáng
lẽ nên học nó
Giúp
đất nước canh tân.
Rồi
độc lập chưa muộn.
Khai
trí cho người dân.
Chứ
nếu dùng vũ lực,
Công
nông lên cầm quyền,
Đất
nước sẽ đi xuống,
Không
thể nào đi lên.
Khi
những người vô học
Có
quyền hành trong tay,
Thì
họ sẽ vơ vét,
Vơ
vét mãi hàng ngày.
Họ
sẽ làm băng hoại
Các
mỹ tục thuần phong,
Văn
hóa và đạo đức,
Nếp
sống của cộng đồng.
Con
đường duy nhất đúng
Để
phát triển nước mình
Là
con đường phục quốc
Của
cụ Phan Chu Trinh…
PS
1
Nguyên
Ngọc đã nói thế,
Nhà
văn của chúng ta.
Một
tấm lòng đáng quí,
Một
cây bút tài ba.
Nếu
không có Nguyên Ngọc
Và
những người như ông,
Giới
văn chương Đại Việt
Sau
này sẽ chạnh lòng
Và
chắc xấu hổ lắm,
Vì
ngậm miệng ăn tiền,
Vì
văn nô, đĩ bút
Bợ
đít cho chính quyền.
2
Bà
Bình vào thời ấy
Là
lãnh đạo cấp cao,
Đã
nhận ra sai trái
Do
ai và lúc nào.
Có
nghĩa các vị khác,
Vốn
không phải ngu lâu,
Thừa
biết thằng cộng sản
Sẽ
đưa ta đến đâu.
Nhưng
biết thì cứ biết,
Mà
làm thì cứ làm.
Và
đó là thảm họa
Cho
nước ta, Việt Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét