Nguyễn Quang Duy
Trong một bức thư ngỏ đề ngày 09/12/2015, gửi Bộ
Chính trị, cựu Đại sứ Nguyễn Trung và 126 người khác đã yêu cầu đổi tên đảng,
tên nước, từ bỏ chủ thuyết Mác - Lênin và thay đổi triệt để vì tương lai dân
tộc(*).
Lần này để sửa sọan Hội nghị Trung ương 6, ông
Nguyễn Trung lại cho phổ biến kiến nghị tâm huyết kêu gọi Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng thực hiện cải cách chính trị để thành lập một thể chế mới đa đảng.
Vì suốt đời phục vụ Đảng Cộng sản nên cách nhìn
của ông Trung về đa đảng chính trị còn rất giới hạn cần được góp ý.
Theo ông Trung, Đảng Cộng sản đã sai lầm trong
nhận thức giữa hai nhiệm vụ chính trị là cách mạng và phát triển đất nước.
Cho nên 42 năm qua từ một đảng cách mạng, Đảng
đã biến chất trở thành đảng cai trị gây bao tai ương cho đất nước. Nay Đảng
phải cải cách, phải trở thành một đảng chính trị với Cương lĩnh và Điều lệ mới,
trở thành đảng của dân tộc.
Muốn thế Đảng cần thực hiện ba bước:
Thứ nhất, Đảng tự thay đổi, tự cải cách về đường
lối, về tổ chức và về phương thức hoạt động, để có khả năng xây dựng và triển
khai chiến lược cùng phương thức và kế hoạch thực thi cải cách trong cả nước;
Thứ hai, sửa sọan một hiến pháp đa đảng cho Việt
Nam; và
Thứ ba, thông qua hiến pháp và xây dựng một thể
chế chính trị mới đa đảng.
Khái niệm đảng của dân tộc mang màu sắc đảng của
toàn dân, như Đảng Cộng sản xưa nay vẫn cố tình ngộ nhận, rồi gán ghép giới bất
đồng chính kiến là phản lại đất nước, lại dân tộc.
Đảng chính trị chỉ là tập hợp của những người có
cùng chung chính kiến, đồng thuận với nhau về chiến lược, đường lối, chính sách
nhằm thực hiện mục tiêu nhất định.
Bởi thế mới có đảng của người cộng sản, người
cộng hòa, người xã hội, người công nhân,… đảng chính trị cũng bảo vệ lý tưởng
và quyền lợi của những nhóm người mà đảng đó đại diện.
Các đảng chính trị thuyết phục cử tri tin và
trao quyền lực cho đảng thực hiện các chính sách quốc gia.
Các đảng chính trị vì dân, sẽ do dân chọn lựa,
và như thế họ sẽ là của dân.
Còn hội là tổ chức phi chính trị.
Khái niệm đảng cũng chỉ là “một thứ hội trong xã
hội dân sự” mà ông Phạm Khiêm Ích trong Phụ lục IV đưa ra và ông Nguyễn Trung
dùng trong kiến nghị cũng là khái niệm của cộng sản.
Hội chỉ là tập hợp của những người có cùng chung
mục đích dân sự nhất định, các thành viên trong một hội có thể có nhiều chính
kiến khác nhau, thậm chí đối chọi nhau.
Hội phải là tổ chức phi chính trị. Hội không có
vai trò cạnh tranh quyền lực chính trị. Vì thế hầu hết các hội đều độc lập và
trung lập với các đảng chính trị.
Một số hội có ít nhiều liên hệ với các đảng
chính trị, như công đoàn thường ủng hộ các đảng chính trị có khuynh hướng bảo
vệ cho người công nhân.
Luật hội đoàn khác hẳn với luật đảng chính trị,
như ở Úc chỉ cần ba người có thể lập hội, còn đảng chính trị phải có ít nhất
500 đảng viên.
Đa đảng hình thức…
Từ sai lầm về khái niệm, ông Nguyễn Trung đề
nghị: “Chỉ nên hình thành thêm hai đảng tham chính mới như đã từng có trong
thời đầu của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa – đó là đảng Dân Chủ và Đảng Xã
hội... Nếu có nhiều đảng nữa sẽ rối và không cần thiết.”
Đa đảng theo khái niệm ông Nguyễn Trung là đa
đảng hình thức. Còn đa đảng chính trị, các đảng phải thực sự bình đẳng cạnh
tranh và cử tri sẽ sử dụng lá phiếu để chọn lựa đảng nào thích hợp nhất với lý
tưởng và quyền lợi của mình.
Quốc hội Lập hiến
Từ những sai lầm bên trên ông Nguyễn Trung quên
hẳn vai trò của Quốc hội Lập hiến, khi ông giao cho Đảng Cộng sản soạn một hiến
pháp mới cho Việt Nam.
Quốc hội Lập hiến là thủ tục rất cần thiết trong
quá trình xây dựng nền tảng dân chủ. Tốt nhất Quốc hội Lập hiến phải qua một
cuộc bầu cử tự do.
Đó là nơi các dân biểu đại diện cho nhiều thành
phần khác nhau trong xã hội một cách chính danh ngồi lại để sọan ra một bộ luật
mẹ áp dụng cho tương lai Việt Nam.
Để có giá trị thực sự Quốc hội Lập hiến cho
tương lai Việt Nam, cần có tiếng nói đại diện của người Việt khắp năm châu.
Và để tránh việc lạm quyền, Quốc hội này sẽ giải
tán ngay sau khi hiến pháp mới đã được thông qua.
Vai trò cải cách của Đảng
Cộng sản
Mâu thuẫn lớn nhất là kiến nghị ông Nguyễn Trung
giao cho Đảng Cộng sản vai trò chủ động trong việc cải cách, nhưng
1. chính ông Nguyễn Trung đã nhận ra: “Đảng
Cộng sản Việt Nam cho đến nay chỉ có thất bại trong mọi nỗ lực cải cách, dù đấy
chỉ là những cải cách ở quy mô các vấn đề từng phần hay cục bộ (ví dụ: cải cách
giáo dục, cải cách hành chính, tinh giảm biên chế…).”
2. ông viết rất rõ: “…cho đến nay Đảng
đã thực hiện nhiều biện pháp chống lại cải cách: Điều 4 Hiến pháp, 19 điều cấm,
nghị quyết 244, NQ TƯ 4 (30-10-2016) với 27 “biểu hiện” phải chống (đặc biệt là
nhóm 3 – biểu hiện tự diễn biến, tự chuyển hóa trong nội bộ)”
Mâu thuẫn cho thấy ông Trung là người hết sức lý
tưởng, tin vào Đảng Cộng sản và lạc quan đến phi thực tế.
Sức ép quần chúng…
Năm 2006 trước khi Việt Nam gia nhập WTO cựu Đại
sứ Nguyễn Trung cũng đã lạc quan xem đó là “cơ hội vàng, vận hội mới cho dân
tộc”.
Trên thực tế chỉ thiểu số cầm quyền tạo các nhóm
lợi ích tước đọat mọi “cơ hội vàng” mà lẽ ra cần được chia sẻ đồng đều cho
người dân.
Khi “cơ hội vàng” đã hết, các nhóm lợi ích trong
Đảng quay ra đánh nhau giành quyền lực và quyền lợi bè nhóm.
Thực tế cho thấy các bè nhóm lợi ích trong Đảng
Cộng sản sẽ không bao giờ từ bỏ độc quyền chính trị nếu không có một sức ép đủ
mạnh từ phía người dân.
Sức ép này sẽ tác động lên thành phần muốn thay
đổi bên trong và bên trên của Đảng – thành phần mà Tuyên giáo Đảng luôn lên án
là tự diễn biến, tự chuyển hóa, trong diễn biến hòa bình.
Khi sức quần chúng đủ mạnh và xác suất cách mạng
thành công cao thì thành phần này sẽ công khai xuất hiện.
Trong hoàn cảnh nhà nước cộng sản nợ ngập đầu,
vay không được, chi nhiều thu ít, tận thu bị dân chúng phản kháng, như vụ chống
phí BOT, vụ chống tăng thuế trị giá gia tăng VAT,…, cuộc cách mạng “diễn biến
hòa bình” có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
N. Q. D.
Melboure Úc Đại Lợi
6/10/2017
(*) Xem:
Nguyễn Trung “Cùng nhau mở con đường cải cách, đưa đất nước vào thời kỳ phát
triển mới - Một kiến nghị tâm huyết”, http://www.viet-studies.net/NguyenTrung/NguyenTrung_KienNghiTamQuyet.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét