Bài viết của Nguyễn Quang Cương
Hơn một thập niên trước, bù Nông, trùm Nguyễn, xáo nhào đất
nước. Hậu quả: đất nước nhiễu loạn, nghiêng chao!
Vài năm gần đây (tính từ 5/2016), cuộc dọn rác, đốt lò lịch sử,
đã có chút khai quang. Nhưng cũng chỉ bước đầu, bề nổi, như dọn củi mặt sông.
Sự trầm ẩn hiểm hoạ, vẫn thường trực, thách thức nhân dân!
Những chỉ số phát triển, được tướng Phủ tung hô, đa phần đã có
thực. May còn, có chút đó công quả, để mà trấn giữ lòng dân...
* Đất nước, vẫn còn đó, những nỗi đau, giăng mắc:
• Tàu Cộng, chiếm đất, cướp biển, đang mưu sâu, kế độc xé nuốt
đất nước! Ngàn năm, chưa lúc nào, ngoại bang tung tác, ức hiếp, như bây giờ!
• Quan chức Việt, vẫn nguyên giống loài bạch tuộc, giả trá, độc
dữ, với nhân dân...Viên chức Việt, là dàn đồng ca, đa phần hát nhép, ăn lộng
ngân khố quốc gia.
• Nhân dân ư? Tầng lớp dân oan, ngày cứ tăng thêm. Những thảm
hoạ như: Dương Nội, Văn Giang, Cồn Dầu, Thủ Thiêm, Lộc Hưng... Vẫn cứ tiếp
diễn!
• BOT, vây mọi ngã đường, vô pháp, vô minh. Trấn lột nhân dân,
nhiễu nhương đất nước!
• Người điên, xe điên, gieo hoạ dập dồn, hơn cả khủng bố. Xứ sở
bình yên, đi đâu cũng nơm nớp hung thần. Nhà chức trách, lăm lăm giữ BOT hái
quả kim tiền; bảo kê dự án, no túi ba gang. Tâm trí đâu, mà kế sách, chặn ngăn
hiểm hoạ...
• Giáo dục, mờ tối, bất minh từ tầng thượng trí. Trẻ thơ bất an,
mọi lúc, mọi nơi. Trường học, vẫn rộ mùa cấy trồng, mua bán điểm số, bơm thổi
thành tích. Những công dân tương lai, đang bị tráo máu bất minh, từ chốn học
đường...
* Nhân dân, vẫn mỏng nhạt
niềm tin với bộ máy vận hành đất nước:
• Ông Tổng Chủ, sau những cố gắng, cầm giữ cơn rung lắc của lịch
sử, đã định vị được một chút niềm tin, cho nhân dân.
Hiện tại, với thế song kiếm đỉnh triều, nhân dân lại kỳ vọng ở
ông: những quyết sách vĩ mô, những vận vận hành quyết liệt, bẻ ghi lịch sử, hoá
thân đất nước!
Đại cuộc, đang cần sự ngộ thấu quy luật nhân sinh thời đại. Để
đưa đất nước, vượt thoát lên tầng cấp văn minh. Mong sao, ông không bị nhiễm
khuẩn xu nịnh. Như đám cận thần, vây bủa, bày trò thả tôm, thả cá, mới đây. Để
để, rồi nhạt chí quốc sự, phụ lòng muôn dân, trong thiên hạ...
• Bà Hội Diên Hồng, khẩu khai là bài trừ tham nhũng! Nhưng chốn
nghị trường, lại hãm lưỡi Nghị dân. Những thảm hoạ như Thủ Thiêm, vẫn chưa một
lần lên bàn Quốc nghị.
Bà Hội thản nhiên: tôi coi người phiếu thấp là chuyện bình
thường. Thì ra, việc quốc sự, với bà chỉ là chuyện tép nhỏ. Bà ngự chốn Diên
Hồng, cốt để thoả ghế thượng quyền!?
• Ông tướng Phủ, ầm ào pháo nổ. Ngự giá đến đâu, ở đó, sẽ là đầu
tàu, đầu chim, đầu cá. Khoe mắt tinh anh, thấu tỏ sân trước, sân sau, nhưng
không phạt phẩy một ai, dù quất một chiếc lông gà.
Biệt danh TTg Chiếc khăn Piêu: "Tiếng anh vang rừng núi,
nhưng không ai trả lời", xem ra, có lý phải. Đáy sâu tâm ông: lo nhiễm
virus lạ! Nên chiều lòng Tàu cộng, mời rước sói beo.
• Theo sau, vài trăm sao đỏ chiến lược. Hoặc mài nanh bò cạp,
hoặc xe pháo công sản, đôn đáo chuyện mắm ruốc, nghênh đón vợ bé, bồ non, tận
cửa VIP phi cơ... Tâm đâu, trí đâu, mà lo vận nước!
* Tết đến, Xuân về, thả lòng, thả trí, lặng nhìn đất nước, mà
không khỏi chạnh lòng. Sống là lạc quan, phải lạc quan, lạc quan để sống!
Nhưng, thế cuộc đất nước, chưa chưa đủ dưỡng chất, để cho tâm trí lạc quan,
trước một hành trình, vận hội mới...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét