“Nếu thực lòng muốn diệt tận gốc tham nhũng, các ông cần một
nền tư pháp phi chính trị, một nền báo chí độc lập, một xã hội dân
sự tích cực, và nếu có thể một hay nhiều đảng phái chính trị khác
làm đối trọng và giám sát chất lượng cầm quyền của các ông”.
_______
Bùi Quang Vơm
19-10-2016
Ngày 16/10/2016, nhà báo Huy Đức cho đăng tiếp bài
thứ ba trong chuỗi bài về vụ án mà chúng ta xin mạn phép tạm đặt
tên là “Vụ án Đinh La Thăng và đồng bọn”, khởi nguồn từ chiếc xe
Lexus mang biển xanh chạy nghênh ngang trên lãnh thổ tỉnh Hậu Giang, mà
khách thuê chiếc xe này là ông Trịnh Xuân Thanh, phó chủ tịch tỉnh,
nguyên chủ tịch Hội đồng Quản trị Tổng công ty Xây lắp Dầu khí PVC,
thủ phạm gây thất thoát 3.300 tỷ đồng, hiện đang lẩn trốn đâu đó tại
châu Âu. Bài báo này có tựa NHỮNG “VINASHIN” CỦA ĐINH LA THĂNG, được
trang Ba Sàm đăng lại.
Cũng như những bài báo trước, bài này đầy ắp các
dữ liệu vừa có tính kỹ thuật, vừa có tính nghiệp vụ chuyên ngành,
có thể gây khó khăn cho các bạn đọc phổ thông. Người viết bài này
muốn dựa vào tư liệu của nhà báo Huy Đức, giải nghĩa thực chất cái
Quy trình ăn cắp mà Đinh La Thăng và đồng bọn rất đông của
hắn đã thực hiện như thế nào. Hy vọng từ việc này, bạn đọc có
thể hiểu những gì Nguyễn Tấn Dũng cùng hệ thống của ông ta đã
làm, và hiểu phần nào, số tài sản quốc gia mà bè lũ quan lại tham
lam và táng tận lương tâm này đã tước đọat của Đất Nước và của
người lao động ở cấp, mức nào.
Phải nói không sợ sai rằng, khi nhìn thấy
một đống tiền khổng lồ nằm trong két Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, thu
được từ tiền lãi do giá dầu thô tăng vọt từ khoảng 45-50 đôla/ thùng
năm 2005 lên 110 đôla một thùng năm 2006-2007 và đạt đỉnh 147,27 đôla/
thùng vào tháng 07/2008. Tiền lãi dồn lại sau khi nộp ngân
sách và làm mọi nghĩa vụ, tăng vọt từ năm này sang năm
khác, nằm chềnh ềnh trong két sắt PVN, là thứ
tiền vô chủ, tiền của trời, đã làm Nguyễn Tấn
Dũng tối mắt. Cần một người tài giỏi sổ sách kế toán để dựng hồ
sơ tài chính giả, nhằm biển thủ tiền của nhà nước. Ông Dũng đã
phát hiện ra Đinh La Thăng, gần 9 năm làm kế toán trưởng, 5 năm làm
Tổng giám đốc và chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công Ty Sông
Đà.
Có vẻ như duyên số tiền định.
Hai tên ăn cắp có hạng này gặp nhau. Và mọi việc
đã xảy ra theo ý của ông ta. Sau 6 năm, từ khi ông Dũng bổ nhiệm ông
Thăng làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Dầu khí Việt Nam
ngày 5/10/2005 tới khi rời Tập đoàn này để nhận chức bộ trưởng Bộ
Giao thông vận tải ngày 3/08/2011, số tiền trong két Tập đoàn Dầu khí
từ 7 tỷ đôla ban đầu, chỉ còn 1,9 tỷ đôla. Nếu cộng cả con số ước
tính thu thêm trong khoảng 6 năm này là 4 tỷ đôla,
thì số tiền bị biến mất khoảng 9 tỷ đô.
Số tiền này vào túi những ai, có trời biết, đất
biết, và cái hệ thống của ông Dũng và ông Thăng biết. Hiện nay, ông
Tô Lâm và ông Nguyễn Phú Trọng cũng đã biết một phần, qua
lời khai của Vũ Đức Thuận và Phạm Tiến Đạt. Tất nhiên chỉ một
phần.
Còn câu chuyện các VINASHIN mà Huy Đức nói tới, là
một thủ đọan trong rất nhiều thủ đọan. Đây là chuyện dựng công ty ma,
biến không thành có. Trong giới trộm cắp này, chúng gọi với nhau
là chiến thuật “Mỡ nó rán nó” kết hợp với thuật “ném đá ao bèo”.
“Mỡ nó rán nó” còn được gọi là “tay không bắt
giặc”. Nghĩa là thuật mua tài sản nhà nước hay tài sản công bằng
tiền của nhà nước, tiền của công, cũng có nghĩa là tước
quyền kiểm soát một công ty quốc doanh, trở thành cổ đông quyết
định, Chủ tịch Hội đồng thành viên quản trị, nắm tỷ lệ cổ
phiếu chi phối, rồi hàng tháng, hàng năm hưởng lợi nhuận chi theo
cổ phần, mà không phải bỏ ra một xu, tước vũ khí bằng
hai bàn tay không.
Chúng bắt đầu phép biến hoá đó như thế này: Bằng
tiền thuộc quỹ đầu tư của Tập đoàn, chúng thành lập một công ty
mới. Trong trường hợp mà Huy Đức nói là thành lập PVFC invest sau khi
đẩy PVFC thành Tổng công ty Tài chính, trực tiếp quản lý và phân
phối quỹ đầu tư của Tập Đoàn Dầu Khí Quốc Gia. PVFC Invest được PVFC
rót 500 tỷ làm vốn điều lệ để đăng ký kinh doanh, nhưng Hội đồng
Quản trị ma, trụ sở ma, chỉ có Tài khoản và số tiền trong tài
khoản là thật, mã số thuế là thật. Công ty này không có hoạt động,
chỉ có một việc là dùng số tiền do PVSC cấp, theo mưu của Đinh
La Thăng, mua lại cổ phần của PVFC, tự nhiên biến số cổ phần này
thành tài sản, nhưng thực chất là chuyển trả lại cho PVFC số
tiền 500 tỷ để khép kín sổ sách của PVSC, thủ thuật ném đá ao
bèo, xoá dấu vết lần 1. Coi như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng
với ngân hàng thì tiền vốn của PVFC Invest
vẫn được bảo đảm bằng số cổ
phiếu PVFC. Thế là tay không bắt giặc lần 1. Tiền của
PVFC lại hoàn trả lại cho PVFC, nhưng PVFC invest tự nhiên có khoản
tiền trên giấy bằng giá trị số cổ phiếu chiếm giữ của PVFC.
Sang bước thứ hai, công ty PVSC Invest làm đại hội công
nhân viên chức ma. Ma, vì công ty chỉ có tên, mà không có bộ máy, không
có trụ sở, không có hoạt động, và tất nhiên là chẳng có một mống
nhân viên nào. Hội nghị công nhân viên chức tổ chức bán cổ phiếu
ưu tiên cho cán bộ công nhân viên chức. Vì Quy định của luật là ưu tiên
từ 10-22 % cổ phiếu cho cán bộ công nhân viên của chính công
ty đang được cổ phần hoá. Công ty tự định giá cổ phiếu và lượng cổ
phiếu phát hành. Số cổ phiếu tương đương sẽ bán cho cán bộ công nhân
viên, nhưng là bán chịu, trả dần, công ty đứng ra cho vay và thanh toán
tiền mua cổ phiếu cho công nhân viên. Trong trường hợp có công nhân viên
thật, thì công nhân vẫn ký sổ thanh toán tiền và sổ nhận cổ phiếu,
nhưng không phải bỏ tiền, chỉ là lập sổ cho kế toán, còn với
công ty ma thì đơn giản, bộ máy tự làm ra mọi thứ chứng từ cần
thiết. Bằng biên bản hội nghị công nhân viên chức, Tổng giám
đốc ký lệnh giải ngân khoản tiền cho cán bộ công nhân viên vay. Nhưng
ở trường hợp PVSC Invest này, làm gì có tiền, nên PVSC mẹ lại chuyển
tiếp tiền 194 tỷ, nhưng bằng cách uỷ thác vốn từ các công ty khác.
Sau khi đã làm xong công việc bán chịu cho công nhân
viên số cổ phiếu tương đương 22% giá trị, công ty công bố niêm
yết giá cổ phiếu trên sàn giao dịch. Trong trường hợp có công nhân
viên thật, công ty sẽ báo lỗ liên tiếp, khiến cổ phiếu tụt xuống
hàng chục lần, gần như không còn giá trị. Việc này không khó vì
thực chất công ty không có hoạt động, không có thu nhập, trong khi thuế
vẫn phải đóng, các nghĩa vụ khác vẫn phải làm, báo lỗ liên tiếp,
còn bớt đi được các khoản phải nộp. Cổ phiếu mất giá, công nhân
không còn ham muốn đối với cổ phiếu, tiền vay thì vẫn phải trả
theo giá ban đầu. Thế là Công đoàn và Đảng uỷ công ty họp
đột xuất, quyết định giúp bù lỗ cho công nhân viên bằng cách
mua lại nguyên giá. Công nhân không mất gì, vì thực chất mua bằng
tiền vay của công ty, trường hợp vay một phần, thì được nhận
phần đã bỏ tiền. Công nhân phấn khởi vì trút được món nợ thua
lỗ, lại được nhận khống một khoản tiền. Như vậy, toàn bộ số
cổ phiếu bán ra cho công nhân viên bây giờ nằm gọn trong tay lãnh đạo.
Nếu là công ty ma, thì chẳng phải làm gì, sổ chuyển sổ, tiền di
chuyển chỉ là di chuyển trên sổ sách.
Sau khi chiếm lại hết số cổ phiếu, một chiến
dịch ngược chiều được phát động. Tổng công ty PVFC mẹ rót
tiền xuống. Đây là khoản tăng cường vốn 647 tỷ. Một mặt làm
giả như công ty phát triển và tăng tài sản, một mặt lập báo cáo tài
chính với lợi nhuận ròng khổng lồ, dùng tiền của PVFC nộp lãi
thu nhập, làm nghĩa vụ xã hội, đồng thời đánh trận giả, lập
quân xanh quân đỏ, tạo dựng scandal, giành giật cổ phiếu, kích
cho giá cổ phiếu tăng vọt. Khi tính toán cổ phiếu đã đạt
đỉnh, có thể tăng hàng trăm lần so với mệnh
giá, Công ty công bố bán ra một số cổ phiếu, thu lại
số tiền đủ để lấp vào chỗ trống trong sổ sách. Nhưng bây giờ, 22%
giá trị tài sản của công ty đã lọt vào tay ban lãnh đạo mà không
phải bỏ ra một xu. Công ty ma, thì ban lãnh đạo là ma. Những con
ma này có tên là Đinh La Thăng ở bên trên, ở trên nữa là Nguyễn Tấn
Dũng, còn Trịnh Xuân Thanh ở bên dưới.
Sổ sách được lập lại, xoá hết những phát sinh trung
gian, bèo lại lan ra lấp kín mặt ao. Mọi chuyện như chưa hề xảy ra bao
giờ. Chu trình “ném đá ao bèo” kết thúc. Không thể tìm
thấy dấu vết, nếu không phải là thành phần nằm trong dây tiết lộ,
ngay cả khi bị lật tẩy, chứng cứ cũng không dễ dàng truy cứu được
Đến đây, các bạn có thể hiểu cái bộ mặt câng câng
của Trịnh Xuân Thanh thách ông Trọng đưa hắn ra toà. Cho nên cũng có
lý, khi mấy bà già đi chợ ghé tai nhau, “già đòn, non nhẽ, cứ cho đi
tàu ngầm là ra hết”.
Đây chỉ là cách giải thích được tối giản hoá. Thực
tế không diễn ra dễ dàng và chóng vánh như vậy. Phải ít nhất
qua hai kỳ báo cáo tài chính, nghĩa là hai năm. Nhưng với cách
hiểu đơn giản này, chúng ta hãy thử hình dung. Trong gần 9 tỷ tiền
vốn được huy động vào đầu tư của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, trong
mấy năm Đinh La Thăng làm Chủ Tài khoản, nếu tính khoảng 70% số
tài sản này chuyển thành tài sản các công ty cổ phần, và cổ phần
mà ông Thăng chiếm được là 10% (theo thực tế quan sát được, phần của
chủ tịch Hội đồng quản trị, tức là chủ tài khoản, không bao giờ
thấp hơn 15%), thì lượng tài sản mà ông Thăng tham gia
làm chủ là 9*0,7= 6,3 tỷ đôla. Nếu lợi nhuận bình quân chỉ
tính 5 % vốn, là 6,3*0,05= 0,32 tỷ, lợi tức hàng năm ông thu
được là 0,32*0,1 = 0,032 tỷ đô, tức là 32 triệu
đôla/năm = 640 tỷ vnđ/năm. Nếu tính cho một người có thu nhập 5
triệu vnđ/tháng, thì riêng cái khoản này, đã bằng 10.000 người làm
việc trong 1 năm. Con số này cho ta hình dung mức độ tội các mà
những kẻ như Thăng, Dũng đã làm.
Tất nhiên những phép tính này chỉ có ý nghĩa giúp
chúng ta hình dung sự việc có thêm chút định lượng. Người ta
truyền tai nhau là ông Thăng giàu nhất Việt Nam bây giờ, có thể, nhưng
theo ý kiến của riêng tôi ông Dũng mới thực là người giàu nhất. Ông
Dũng có thâm niên làm chủ tài sản quốc gia lâu hơn, và giá trị tổng
tài sản mà ông Dũng quản trị lớn hơn gấp hàng chục lần.
Tuy nhiên, ở bài viết này chúng ta đang chỉ cố
hiểu một phần những dữ liệu mà nhà báo Huy Đức đưa ra.
Và nếu hỏi Huy Đức lấy ở đâu ra những dữ liệu ấy.
Nếu là việc tự điều tra thì Huy Đức có thể điều tra ở đâu, nếu
phải lần theo từng vết, thì một mình, Huy Đức chắc chắn phải mất
vài năm, mà tìm như thế nào, khi thực chất nó xảy ra như chúng ta
đã chỉ ra trên đây, đó là thuật ném đá ao bèo, không ở đâu
còn để lại dấu vết. Nó chỉ bị lộ từ chính người trong cuộc.
Suy ra, Huy Đức phải được một ai đó cung cấp. Nhưng ai
đó là ai. Không thể là Vũ Đức Thuận, nguyên là Tổng Giám đốc, hay
Phạm Tiến Đạt, nguyên kế toán trưởng của Tổng Công ty Xây lắp Dầu
khí PVC, Huy Đức không có cơ hội để tiếp cận và lấy lời khai của
một trong bốn tội phạm tạm giam trong điều kiện đặc biệt và cách ly
với nhau. Chỉ còn một khả năng là Huy Đức được người của chính
quyền cung cấp. Một thông điệp của ông Trọng hoặc của cánh ông Trọng
qua Huy Đức, gửi đến ông Thăng rằng, “trong trại giam, người ta đã khai
hết, nhận hết, đầu hàng hay tuyên chiến, tuỳ ông”.
Nếu những phán đoán như trên là có lý, thì sẽ xảy
ra hai khả năng.
– Ông Thăng đầu hàng vô điều kiện. Tất cả các sổ
tài khoản, các cổ phiếu sẽ được tập hợp lại hoàn trả cho Bộ Chính
trị. Ông Thăng sẽ vẫn tiếp tục làm bí thư Sài Gòn, và một thứ bệnh
tật nào đấy sẽ chuẩn bị được phát hiện từ bây giờ, chờ một phiên
họp bất thường của TW, ông Thăng sẽ xin rút vì lý do sức
khoẻ, và “biến” về làm người “tử tế”.
– Ông Thăng tin vào sự hoàn thiện bất khả khai thác
của thuật “ném đá ao bèo”, thách đố Bộ Chính trị theo kiểu
Trịnh Xuân Thanh làm mới đây. Sẽ phải diễn ra trò đối chất giữa
ông Đinh La Thăng và bốn vị nguyên lãnh đạo PVC. Trong trường hợp này,
sự khuất phục hoàn toàn của ít nhất một trong bốn vị đang tạm giam
là tối cần thiết. Và quyết tâm bắt Trịnh Xuân Thanh sẽ được nhân lên
nhiều lần. Nhưng rất có khả năng hệ thống ông Dũng và tay chân trực
tiếp của Đinh La Thăng sẽ phản công để làm áp lực. Phản công như thế
nào khó mà lường được, nhưng có lẽ chỉ dừng ở mức đe doạ an ninh
của cá nhân ông Trọng. Làm như vụ Nguyễn Bá Thanh nhiễm thạch tín
cực mạnh, hoặc là tay súng ẩn danh thứ tư trong vụ Yên Bái. Ông
Dũng hay cả ông Dũng lẫn ông Thăng không có lực lượng sẵn sàng để
làm những việc lớn hơn hoặc dẫn đến việc buộc phải đi xa hơn.
Bằng Hội nghị TW 4 khoá XII vừa kết thúc “tốt
đẹp” ngày 14/10, ông Trọng vừa ra lệnh tổng động viên, vừa ra lệnh
thiết quân luật, mục đích là uy hiếp, khủng bố đối
phương, giống như việc diễn tập của 5.200 cảnh sát cơ động có xe tăng
yểm trợ, trước ngày diễn ra Đại hội XII hôm 9/01/2016vậy.
Tuy vậy, Ông Trọng có đánh thắng ông Thăng
hay ông Dũng, thì rồi việc đâu lại vào đấy. Không có Thăng hay Dũng
này, thì có Thăng hay Dũng khác. Vì khi còn điều 4 thì những kẻ
giống như Thăng hay Dũng còn sinh ra, chỉ có khác là tinh quái
hơn. Bản thân ông Trọng, ông Đinh Thế Huynh, ông Tô Lâm đều chưa
kinh qua quản lý, các ông còn phải vất vả.
Sau ông Thăng, người kế tiếp phải tính đến là ông Hoàng
Trung Hải, rồi đến ông Nguyễn Văn Bình. Còn ông Trần Đại Quang và ông
Nguyễn Xuân Phúc thì có lẽ không còn đến lượt ông Trọng nữa.
Nếu thực lòng muốn diệt tận gốc tham nhũng, các ông
cần một nền tư pháp phi chính trị, một nền báo chí độc lập, một
xã hội dân sự tích cực, và nếu có thể một hay nhiều đảng phái
chính trị khác làm đối trọng và giám sát chất lượng cầm quyền của
các ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét