Tương Lai
Không thể chuyển dịch bán đảo hình chữ S nằm ở
rìa Đông Nam lục địa châu Á nhìn ra Biển Đông ra xa khỏi cái “lục địa khổng
lồ” này, chứ nếu được thì ông cha ta đã tính đến kế đó từ lâu! Để gì? Để
tránh xa ông láng giềng khó chơi vì mộng bành trướng của các vương triều Trung
Quốc chưa bao giờ nguôi, mà nước ta lại là đối tượng trực tiếp và thường xuyên
nhất. Có lẽ chỉ có sự vận động của vũ trụ nói chung, của quả đất nói riêng, mới
làm được việc đó, nhưng lúc ấy thì tất, tất cả chúng ta đã là tro bụi trầm tích
dưới nhiều tầng địa chất ở đâu đó rồi! Thì chẳng thế sao?
Nhân sắp đến ngày 20 tháng 11 tôi tìm đọc lại
những trang trong cuốn Thiên nhiên Việt Nam của thầy tôi, Gs
Lê Bá Thảo, “một cuốn sách vượt hẳn lên mọi cuốn sách địa lý Việt Nam đã
được xuất bản đến hôm nay… vạch ra được những đường nét của một tổ chức lãnh
thổ mới cho những thập niên đầu tiên của thiên niên kỷ thứ ba” như giới học
giả quốc tế đánh giá. Cuốn sách này người thầy kính yêu đã tặng tôi ngày
24.1.1991 khi hai thầy trò chúng tôi cùng tham gia trong Hội đồng
nghiệm thu một đề tài khoa học cấp nhà nước Nghiên cứu về Đồng
bằng Sông Cửu Long (tên cụ thể thì tôi quên mất rồi, còn tên tác giả,
một giáo sư danh tiếng ở nước ngoài về, tôi không tiện nhắc tên).
Dừng lại suy nghĩ những
trang về cấu tạo địa hình đất nước, thầy tôi viết: “Bây giờ nếu chúng ta
quay trở về được cách đây chừng vài trăm triệu năm thì có lẽ cảnh tượng đất
nước sẽ làm chúng ta ngạc nhiên. Chúng ta sẽ không thấy có dải đất hình cong
chữ S quen thuộc mà chỉ có một vài khối núi lớn bị san bằng nổi chơ vơ trên
biển cả”!... Để làm được trọn vẹn công việc của mình, thiên nhiên đã phải bỏ
công sức đến hàng trăm triệu năm, không kể những giai đoạn trước đó… Thế mà con
người chỉ mới xuất hiện trên bề mặt trái đất này nhiều nhất là 3 triệu năm, còn
chúng ta thì cố gắng lắm cũng chỉ sống được khoảng trên dưới 100 năm… Đất
nước chúng ta cho đến giờ vẫn chưa phải đã chấm dứt sự tiến hóa của nó…: năm
1923, một vài đảo, trong đó có đảo Tro, bỗng xuất hiện ở ngoài khơi bờ biển Nha
Trang để rồi chìm xuống đáy sâu, khi biến đi cũng đột ngột như khi xuất hiện.
Sự phát triển lâu dài của đất nước ta để lại dấu vết ở khắp nơi và có nhiều
cảnh tượng thực sự không hiểu được nếu chúng ta không tính đến điều đó”.
Gợi lại vài dòng nói trên chỉ cốt nói đến một
điểm nhấn quan trọng trong chủ đề của bài viết này: Tầm nhìn của những
người gánh vác trọng trách quốc gia cần phải vượt ra khỏi những lợi ích cục bộ
hẹp hòi của chính mình và bè cánh thân hữu của mình. Cho dù hiện nay ai đó
đã có lúc nắm thế thượng phong nhưng rồi sức tàn lực kiệt phải hưu chiến tìm kế
sách thâm hiểm mới, rồi những ai đó bị chơi sát ván tạm lùi để tính cách lật
ngược thế cờ thì rồi, tất cả, rút cuộc cũng thành tro bụi cả mà thôi. Chỉ đất
nước là tồn tại vì nhân dân là bất tử. Đó là minh chứng sống động không gì có
thể bác bỏ của lịch sử dân tộc ta.
Và lịch sử cũng cho thấy cái định mệnh oái oăm
là không dời nước đi nơi khác được, thì chúng ta buộc phải sống cạnh nước láng
giềng nay đã một tỷ tư dân, núi liền núi, sông liền sông. Sống cạnh thì phải
hữu nghị. Đứa trẻ lên ba cũng có thể biết được điều đó từ cuộc sống của bố mẹ
chúng. Trên thực tế thì các sắc dân thiểu số sống hai phía cột mốc biên giới
vốn từng tối lửa tắt đèn có nhau. Hãy chỉ gợi một ví dụ về người Nùng ở Lạng
Sơn. Các tài liệu thư tịch và tài liệu điền dã cho biết người Nùng ở Việt Nam
hiện nay có quá trình thiên cư khoảng 300-400 năm và thậm chí cách đây không xa
và vẫn giữ được quan hệ thân thuộc với những bộ phận ở bên kia biên giới. Nhà
bác học Lê Quý Đôn thế kỷ XVIII đã ghi chép về sự có mặt của người Nùng ở Việt
Nam như sau: “Giống người Nùng đều là người 12 thổ châu ở Tiểu Trấn Yên, Quy
Thuận, Long Châu, Điền Châu, Phù Châu, Thái Bình, Lôi Tử Thành và Hướng Vũ
thuộc Trung Quốc làm nghề cày cấy, trồng trọt cùng chịu thuế khoá, dao dịch,
mặc áo vằn vai xanh, cắt tóc, trắng răng, có người trú ngụ đó đến vài ba đời,
đổi theo tập tục người Nam, quan bản thổ thường cấp cho họ một số ruộng làm
khẩu phần, bắt họ chịu binh suất. Các xứ Lạng Sơn, Cao Bằng và Thái Nguyên đều
có giống người này”. Chính tên tướng xâm lược Liễu Thăng bị dân
quân người Nùng phục kích chém chết bên sườn núi Mã Yên, Lạng Sơn!
Nhân dân hai bên biên giới vốn sống với nhau bao
đời. Và rồi, dân vẫn sống như vậy nếu không bị tác động bởi những mưu ma chước
quỷ của các vương triều không bao giờ ngừng mưu toan bành trướng. Và cũng không
ai ngu dại gì mong muốn đối đấu một cách ngờ nghệch và vụng dại với nước láng
giềng khổng lồ. Tuy nhiên, điều này không chút gì ăn nhập với lời biện hộ giảo
quyệt cho luận điệu đớn hèn quy phục “thiên triều” theo mật ước Thành Đô “nếu
để xảy ra đụng độ thì có ngồi đây mà bàn chuyện đại hội Đảng được không?”.
Thế rồi, sau tiếng gầm chát chúa của 21 phát đại
bác mua đi bán lại giữa Trọng và Tập để xác nhận rằng “hai đảng cùng chung
vận mạng” mà Tập đã sai Lưu Vân Sơn sang Việt Nam bán rao món hàng mới này
trước khi Tập đến. Và rồi 15 văn kiện được ký kết khi Trọng sang Bắc Kinh, tiếp
theo đó là nhiều văn kiện được ký kết khi Tập đến Hà Nội mà số 1 là “đào tạo
cán bộ cao cấp ngạch đảng giữa hai bên”. Chính cái này sẽ quyết định “tuyên
bố tầm nhìn chung hợp tác quốc phòng song phương cho đến các lĩnh vực khác như
hợp tác quốc phòng, kinh tế, viện trợ, nhân đạo, v.v.”. “Giữa hai bên”
chỉ là cái lá nho che bớt đi âm mưu cực kỳ nguy hiểm: “những cán bộ cấp cao
của Đảng Cộng sản Việt Nam dưới triều đại Trọng” sẽ do Tàu đào tạo, huấn
luyện để trở thành những tay sai mẫn cán của Tàu chứ không là gì khác.
Một trang mới “mở đầu cho kỷ nguyên mới trong
quan hệ Việt Trung” mà Trọng hớn hở đón câu nói của mẹ mìn họ Tập: “cái
gì mà mình không chấp nhận không thể ép cho người ta chấp nhận. Trung Quốc
không chấp nhận cường quốc tất bá, sẽ tiếp tục kiên trì thân thiện, đi sâu hợp
tác cùng có lợi và nối kết với các nước xung quanh, trong đó có Việt Nam”.
Thì đây, cũng chính ngày 11.11.2017, báo New
York Times đăng bài của Hannah Beech bóc trần lòng dạ đen tối của Tập
“Tôi muốn đưa ra lời khuyên cho cả thế giới, và đặc biệt là đối với Hoa Kỳ,
rằng các bạn phải cẩn trọng với Trung Quốc”. Câu này lại chính là lời cảnh
báo của thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu chiến lược
Bộ Công an mà báo này dẫn ra. Thiếu tướng Cương còn nói rõ: “Tham vọng của
Tập Cận Bình nguy hiểm cho cả thế giới. Trung Quốc dùng tiền bạc của họ để hối
lộ rất nhiều lãnh đạo, nhưng không có quốc gia nào là đồng minh thân cận với
Trung Quốc”. Mỗi người Việt Nam đang mang trong huyết quản dòng máu Lạc
Hồng hãy cảnh giác với những ký kết giữa Trọng và Tập. Thì đấy, “cùng chung
vận mạng” nên mới có “thỏa thuận về hợp tác đào tạo cán bộ giữa tỉnh ủy
Quảng Ninh, Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Giang Đảng Cộng sản Việt Nam và Khu ủy Khu
tự trị dân tộc Choang Quảng Tây Đảng Cộng sản Trung Quốc”. Một câu hỏi đặt
ra: liệu có phải Trọng và Tập chuẩn bị dần cho việc ghép bốn tỉnh nói trên với
Khu tự trị Choang… rồi sau đó đi thêm những bước mới nguy hiểm hơn”?
Nhìn rộng ra hơn một chút nữa, nội dung những
văn kiện vừa được ký kết có nhằm hợp pháp hóa và thúc đẩy hơn nữa áp lực của
Trung Quốc vốn đã quá nặng nề khi hơn 90% các dự án quan trọng với quy mô quốc
gia đưa ra đấu thầu đều lọt vào tay các nhà thầu Trung Quốc và họ chủ động thúc
đẩy tiến độ thực hiện hay cho tạm dừng, thậm chí dọa hủy bỏ tùy theo những yêu
sách không chỉ riêng lĩnh vực tài chính, kinh tế mà họ đưa ra được chấp nhận
đến đâu!
Rồi đây, bằng việc đẩy tới các đặc khu kinh tế
nằm sát biển từ Bắc đến Nam với Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc mà Luật Đặc khu
kinh tế được phê chuẩn không có được tầm nhìn chiến lược của một quốc gia biển
với vùng duyên hải có một vị thế đặc biệt quan trọng đến sự tồn vong của tổ
quốc thì hệ lụy sẽ khó lường và khó cứu vãn. Giả dụ, nếu luật đặc khu kinh tế
được nhanh chóng phê chuẩn chỉ để thu hút vốn đầu tư không giới hạn đối tượng,
thì Trung Quốc dưới những nhãn hiệu mua lại hay danh xưng trá hình, sẽ ào vào
để chiếm lĩnh bằng được những vị trí xung yếu nhất trên bán đảo hình chữ S nhìn
ra Biển Đông này.
Trọng và bộ sậu của ông ta có thể chưa nhìn thấy
đủ, thấy hết hiểm họa mà suốt mấy ngàn năm ông cha ta chưa bao giờ chịu mất
cảnh giác trước kẻ thù truyền kiếp này. Hoặc có thể đã thấy nhưng cố tình ỉm đi
vì lợi ích phe nhóm, lợi ích đảng khoác áo ý thưc hệ đặt trên
lợi ích quốc gia. Điều chắc chắn là Tập và bộ sậu của hắn ta thì thấy ngay ra
cái “đại cục” thơm tho này! Trong đó, không thiếu những tên chủ đầu tư
ma giáo như Jack Ma mà người ta dại dôt (hay ngu xuẩn) lót thảm đỏ chào mời!
Cung cách ai đó mời cáo vào chuồng gà, thì cũng là “mã tầm mã, ngưu tầm ngưu”
chứ có gì lạ, “cũng phường bán thịt, cũng quân buôn người” cả đấy thôi!
Chẳng thế mà một người bạn Sigapore đã tỏ vẻ
ngạc nhiên đặt ra câu hỏi: “Việt Nam các bạn đang bị xâm chiến lãnh thổ, sao
không thấy ai và chính sách nào bảo vệ?”. Trong một bài viết về sự kiện ngu
xuẩn này, tác giả đưa ra một nhận định rất đúng: “khi những kẻ quyền thế
chiếm đoạt để làm giàu, thì những bọn lưu manh sẽ ngang nhiên lừa đảo”.
Để thật khách quan, xin trích một nhận định của
đặc phái viên Les Echos tại Bắc Kinh: “Cố gắng tỏ vẻ là bạn
bè của tất cả mọi người, vấn đề thực sự của Bắc Kinh [nằm ở chỗ]: Trung Quốc
không là đồng minh của bất cứ ai”. Cũng trong ngày 20.5.2017
báo chí Pháp nêu bật tính mập mờ của ngoại giao Trung Quốc và khẳng định: “Trung
Quốc không là đồng minh của bất cứ ai”. Tờ Le Figaro thì
chỉ ra rằng: “Không ai ở Matxcơva chờ đợi Tổng thống Nga quay lưng với Liên
minh Châu Âu để ngả hẳn vào lòng Bắc Kinh”. Báo này nêu rõ: “Dư
luận Nga lo ngại Trung Quốc là “một cường quốc nguy hiểm”, với các hàng hóa giá
rẻ tràn ngập thị trường của nước láng giềng phía Bắc”. Vậy đó!
Đi xa để rồi về gần, xin hãy trở lại với đường
phố Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng những ngày APEC. Vâng, trở lại với đường
phố vì, chính trên đường phố Paris mà đại văn hào Pháp Victor Hugo
viết về chân lý: “Hãy nhìn qua dân chúng, bạn sẽ nhìn thấy chân lý!”. Để
chuẩn bị bước vào chương XIII, Quyển VIII: “Chú bé Gavơrốt”, một trong
những chương hay nhất của tác phẩm, tác giả Những người khốn khổ viết
những dòng xúc động mọi trái tim biết xúc động: “Cái thứ cát ô uế mà bạn xéo
dưới chân, hãy ném nó vào lò nấu, hãy để nó chảy ra, hãy để nó sôi lên, nó sẽ
thành pha-lê rực rỡ. Chính nhờ cái pha-lê ấy mà Galilê và Niutơn phát hiện
những vì sao”.
Trong dịp APEC, nhà báo Trương Duy Nhất có một
bài viết ngắn rất súc tích với câu kết luận có dáng dấp một đúc kết: “Bạn-thù,
nhìn chi cho xa. Cứ nhìn vào thái độ của dân để thấy đâu là kẻ thù”. Đây
cũng là cái nhìn về đường phố, về người dân thường
trên đường phố mà đại văn hào Pháp đã dành hàng trăm trang
miêu tả, tường thuật, triết luận để dẫn đến một đúc kết. Vâng, cũng một đúc kết
mang tính triết lý: Hãy nhìn vào dân chúng, bạn sẽ thấy chân lý.
Tôi hiểu sự thật thì nhiều, nhưng đã là
chân lý thì chỉ có một. Hình như Rabindranath Tagore, nhà thơ lớn, nhà
triết học Ấn Độ, người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel năm 1913 đã từng nhắc
đến điều này “Facts are many, but the truth is one”.
Từ bài viết rất vắn của một nhà báo Việt Nam
từng bị ở tù vì dám nói sự thật, đến cả một bộ tiểu thuyết đồ sộ nổi tiếng
trong mọi thời đại của đại văn hào Pháp hay trong các tác phẩn đồ sộ thi gia,
triết gia lớn Ấn Độ thì chân lý đều được hiện ra trong sự dung
dị và gần gũi.
Tôi sẽ không dẫn V. Hugo, không dẫn R. Tagore
nữa, tôi chép một đoạn của nhà báo chưa thật “danh nổi như cồn” mà tôi có biết
tí chút nói trên: “Tổng thống Chile thong thả bách bộ phố cổ Hà Nội. Thủ
tướng Canada quần soóc áo phông chạy bộ, thản nhiên ngồi cà phê bệt vỉa hè Sài
Gòn. Thủ tướng Australia ăn bánh mì đường phố và tươi cười chụp ảnh selfie cùng
các bạn trẻ Đà Nẵng… Vì sao, họ có thể vượt qua những nguyên tắc an ninh dành
cho nguyên thủ để thân thiện với dân Việt vậy, trong khi Tập Cận Bình thì
không? Nếu bước khỏi xe, “ra đường” thế, tôi tin Tập sẽ đụng ngay những phản
ứng giận dữ từ dân chúng, thậm chí có thể hứng cà chua trứng thối. Dù an ninh
có cẩn trọng bao nhiêu, tôi cũng không dám tin rằng Tập sẽ an toàn, nếu bách bộ
hay ngồi quán vỉa hè như Michelle Bachelet, Justin Trudeau, Malcolm Turnbull…
Tuy Trump không được chào đón hồ hởi, tạo nên những biển người hò reo như
Obama, nhưng theo dõi các live stream, có người đưa ra thống kê: Hơn 90% biểu
tượng “trái tim” và “thích” cho Donald Trump, trong khi có đến 98% biểu tượng
“khuôn mặt căm tức” với Tập Cận Bình. Vì sao vậy?”.
Tôi thành thật khuyên ông Trọng và cả bộ sậu của
ông, những người đang bấp bênh trên cái ghế quyền lực nên cần phải có Tập bảo
kê, hãy đọc những dòng vắn vừa trích.
Các vị còn tiếp tục “đu dây”, xin cứ việc! Nhưng
nếu câu “làm việc gì hợp lòng dân thì mới thành công, mất niềm tin của dân
là mất tất cả” như Trọng đã nói với cử tri Hà Nội hôm 12.10.2017 mà
VOV đã đưa không là câu đầu lưỡi lừa mị và bịp bợm như dân đã quen nghe,
thì sự biểu hiện của “lòng dân” qua thái độ ứng xử của người dân thường
trên đường phố Đà Nẵng, Sài Gòn, Hà Nội trong những ngày chào đón thượng khách
APEC thì chỉ kẻ cố tình mù mới không thấy, kẻ cố tình điếc mới không nghe. Cố
tình không thấy, không nghe tiếng nói của chân
lý.
Quen nghe những lời bốc thơm từ đầu lưỡi của
những cử tri được chọn lọc rất kỹ với “quanh quẩn mãi chỉ vài ba dáng
điệu/tới hay lui cũng ngần ấy mặt người”, quen nhìn những tà áo dài lộng
lẫy, những nét cười và cách vẫy hoa đúng kịch bản của kiểu dáng “đi vào đi
ra vẫn các chị nhà đã chọn” trong khuôn viên Nhà khách là cách tự ve vuốt
cho thói quen dối trá lọc lừa và lối tự sướng bệnh
hoạn mà cái kết cục thì đã nhãn tiền!
Âu cũng là chuyện dễ thấy của buổi hoàng hôn một
triều đại thường diễn ra. Chỉ có điều, cáo già họ Tập khôn khéo hơn, chẳng dại
dở thói ngông nghênh như tiền nhân của y thời nhà Thanh nói với Lê Chiêu Thống
mà tác giả của sách Hoàng Lê Nhất thống chí đã chép: “Nước
các ngươi vì bị tàn ngược đã lâu, mất cả tinh thần khí khái, nên động một tí là
đem hùm sói dọa nhau. Theo ta xem xét thì chúng chỉ như hạng trâu dê, sai một
người đem thừng buộc lấy cổ mà lôi về, hẳn cũng không khó gì. Để khi quân ta
đến La Thành, nhổ bãi nước bọt xoa tay là làm xong việc. Ngươi hãy chờ mà xem”
(tr. 342).
Nay thì những yêu sách gần đây nhất của Tập đã
được Trọng chấp nhận như việc nhục nhã ngừng mũi khoan có ý nghĩa chiến lược ở
bãi Tư Chính 136/3 hợp tác với Repson của Tây Ban Nha, và rồi cận kề ngày khai
mạc APEC, sau khi quyết liệt xử lý kỷ luật bí thư Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh đã
long trọng khánh thành Tòa Tổng Lãnh sự Trung Quốc tại Đà Nẵng nâng cao “uy
thế của thiên triều” trước mắt các nguyên thủ và khách quốc tế tham dự diễn
đàn APEC!
Tập khôn, không ngông nghênh khoác lác như Tôn
Sĩ Nghị, và chắc cũng đã được các cận thần nhắc nhở về số phận thảm hại của tên
bại tướng, tiền nhân của y. Nhưng y lại thừa mưu ma chước quỷ để thực thi tham
vọng của mộng đế chế trong thế kỷ XXI. Vì thế, càng bội phần nguy hiểm. Chính
vì thế, hơn bao giờ hết, phải vạch trần sự thật đang bị che giấu.
Chỉ gần đây thôi, một ông tướng Công an có nói
lên cái sự thật nguy hiểm đó. Mà cũng chỉ mới nói ỡm ờ, cạnh khóe theo kiểu “Đại
hội 12 đảng ta mới bừng tỉnh, mới ghi vào trong nghị quyết của mình là ‘Mọi chủ
trương đường lối đối ngoại của chúng ta đều phải lấy lợi ích dân tộc làm trọng
và đều phải xuất phát từ lợi ích dân tộc’.” Phải “bừng tỉnh” vì “Trung
Quốc, không bao giờ từ bỏ dã tâm thôn tính chủ quyền của chúng ta. Mà không
phải thời ông Tập Cận Bình đâu, ông khác lên cũng sẽ như vậy thôi. Câu chuyện
là, bao giờ họ sẽ lấy và lấy bằng cách nào… Chính vì vậy mà chúng ta không loại
trừ việc mà họ làm suy yếu từ bên trong… Hiện nay tụi nó khống chế chúng mình
rất là kinh khủng, có một sự thật là bọn xấu nó cài cắm, nó móc ngoặc, nó
lôi kéo… hồi xưa chỉ một vài người là đã nguy hiểm rồi, đã chết rồi, đến bây
giờ, nó đã có con số đến hàng trăm, không chỉ là dừng lại ở hàng trăm, mà trăm
này có thể cộng với trăm kia nữa”. Chỉ mới nói một phần sự thật về bộ mặt
thật của Tàu và tiếp đó, để cân bằng lại, thì đã dạy Mỹ chửi Mỹ, rồi bốc thơm
Trọng… mà ông tướng bạo miệng gây sốc dư luận này đã được cho nghỉ, chờ sổ hưu!
Dù sao thì cũng không phải ngẫu nhiên mà những điều bị giấu kín đã được nói ra.
Người nói lại là một người rất chuyên nghiệp, được tin cậy trong việc giữ bí
mật! Về ngôn từ chuyên môn thì đây là môt chỉ báo xã hội học về
trạng huống xã hội.
Đã đến lúc, mọi điều vốn phải được giấu kín
trong một guồng máy được vận hành theo đúng quy trình nghiêm khắc của nó sẽ bị
lộ ra. Mà lộ ra khi chính cái guồng máy đã trục trặc, các thao tác không ăn
khớp với nhau, quy trình vận hành bị xộc xệch do nhiều nguyên nhân, mà nguyên
nhân không thể khắc phục được chính là khuyết tật cấu trúc (vices
de structure) của chính bộ máy vận hành xã hội ấy. Sự trục trặc hư hỏng của cả
hệ thống không thể khắc phục bằng cách thay thế một vài bộ phận, sửa đổi môt
vài thao tác trong quy trình vận hành mà phải thay đổi toàn bộ hệ thống. Sai
lầm vận hành tuy rất nặng vì đã làm trầm trọng thêm những mắc míu lớn trong
guồng máy kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội và sự hư hỏng của người đang nắm
giữ trách nhiệm điều hành guồng máy đó đã đẩy tới sự khủng hoảng toàn diện,
nhưng chưa phải là nguyên nhân chủ yếu đặt đất nước trong tình thế hiểm nghèo
trước nanh vuốt của chủ nghĩa bành trướng Đại Hán thời Tập Cận Bình. Muốn thoát
ra khỏi tình thế hiểm nghèo này thì phải mạnh dạn và quyết liệt thay
đổi thể chế chính trị, dân chủ hóa đời sống xã hội để tháo gỡ sự bế
tắc về kinh tế và các hoạt động khác nhằm phát huy nội lực của dân tộc,
điểm tựa quyết định của hội nhập và phát triển. Liều thuốc duy nhất và chắc
cũng là độc nhất là phải dựa vào dân, lắng nghe tiếng nói của dân, giải
phóng sức dân.
Trong Mênh mông thế sự số
trước, nhân nói về “Sự kiện Đồng Tâm”, người viết đã chân thành đề nghị những
trái tim biết rung động trước nỗi khổ của dân, những bộ óc biết nghĩ xa hơn một
tí về thời cuộc và xu thế mới, hãy dám thua dân một lần xem sao. Một lần nữa
xin những người đang bấp bênh trên cái ghế quyền lực hãy gắng nghe tiếng nói
của người dân, những người dân đang biểu thị ý chí và sức mạnh của họ trên
đường phố kia để tìm ra kế sách cứu nước. Vì, xin hãy suy ngẫm về lời khuyên
của đại văn hào Pháp, tác giả của Những người khốn khổ: “Hãy
nhìn vào dân chúng, bạn sẽ thấy chân lý”.
Đa số dân ta đang khốn khổ quá lắm rồi, đừng
giày vò họ thêm bằng những sai lầm đã và đang dìm chết cả dân tộc, giờ đây lại
mưu toan cùng chung vận mạng với kẻ chỉ chực biến mình thành
chư hầu! Các vị đang hô hào học tập tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh nhưng lại
cố tình lờ đi lời cảnh báo quan trọng và cập nhật nhất: “Chính phủ sai thì
dân có quyền đuổi Chính phủ”. Các người quên, song nhân dân thì rất nhớ.
Chớ quên lời cảnh báo đó.
Ngày 19.11.2017
T. L.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét