Vũ Mạnh Hùng
15-3-2017
Thật đau buồn, ngày càng đau buồn hơn khi bộ
mặt đê hèn, thái thú của nhà cầm quyền CSVN không hề thay đổi trước bao góp ý
của các bậc lão thành cách mạng, trí thức yêu nước. Câu hỏi tôi đặt ra, ai là
kẻ vong ân bội nghĩa?! Ai là kẻ phản bội tổ quốc?! Nhân dân Việt Nam đã mất
nước chưa?! Qua những suy tư mà tôi được biết và chứng kiến.
Hôm qua ngày 14-3, đúng ngày này 29 năm
trước (1988) 64 chiến sĩ quân đội nhân dân Việt Nam đã anh dũng hy sinh bảo vệ
đảo Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa) trước sự xâm lược của Tàu Công, “người
bạn 4 tốt và 16 chữ vàng” của đảng CSVN. Tôi khẳng định bọn cầm quyền Tàu Cộng
bành trướng Bắc Kinh mà nhà cầm quyền CSVN tự nhận là bạn chứ không phải là bạn
của nhân dân Việt Nam nếu không gọi là kẻ thù. Nói là bạn cho nó sang để dễ bịp
dân thôi chứ theo tôi cái đám cầm quyền của ĐCSVN chỉ là cái đám Hán nô, cái
“lũ con hoang của ĐCS Tàu” mà thôi.
Chính nhà cầm quyền CSVN đã tự minh chứng
điều đó trong nhiều năm qua. Việc cho an ninh chốt, ngăn chặn tại nhà những
người dân yêu nước đến thắp hương tưởng niệm, tri ân các anh hùng liệt sĩ đã
ngã xuống chống Tàu Cộng xâm lược bảo vệ đất nước là một việc làm vong ân bội
nghĩa, phạm tội phản bội tổ quốc.
Hôm qua, ai thoát ra được khỏi nhà đến trước
tượng đài Lý Thái Tổ, liền bị các lực lượng công cụ của đảng chặn lại, ai đó
lọt được vào tượng đài thì cũng bị lực lượng này phục sẵn chặn không cho thắp
hương. Hơn thế nữa, những bạn trẻ đến tượng đài bị chặn khi về còn bị theo đánh
đến đổ máu như cô Đỗ Thị Thanh Vân và anh Nguyễn Viết Dũng.
Với cơ chế độc tài toàn trị cùng với quy
trình biến con người thành con vật, nhà cầm quyền đã biến cấp dưới, các cơ quan
dưới cấp thành một thứ công cụ, chỉ biết vâng lệnh, không cần biết đúng sai,
không cần biết luật pháp. Sản phẩm ấy là đám an ninh, dân phòng, DLV hợp thành
một lực lượng công cụ mất hết nhân tính. Một lực lượng được gọi là của dân,
được nuôi dưỡng và trang bị bằng tiền thuế của dân, lại đi làm bất cứ điều bất
lương nào đối với dân, khi nhà cầm quyền sai khiến. Từ việc thực hiện các mưu hèn
kế bẩn, đến bạo lực thô bạo, táng tận lương tâm, bất chấp đạo lý và pháp lý, đi
ngược lại với truyền thống uống nước nhớ nguồn của dân tộc, ngăn cản, đàn áp
tiêu diệt lòng yêu nước. Xúc phạm vong linh của các anh hùng liệt sĩ chống Tàu,
thực tế rất nhiều sự kiện đã chứng minh điều đó. Rõ ràng chỉ để duy trì và bảo
vệ danh và lợi cá nhân, phe nhóm.
Lần nào, năm nào cũng vậy, tôi cố gắng vượt
mọi khó khăn cản trở mới đến được tượng đài Lý Thái Tổ để cùng những người dân
yêu nước thắp nén hương tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống, bảo vệ sự
xâm lấn của Tàu cộng cho cái tâm bớt đi sự trăn trở. Bởi lý do, những liệt sĩ
chống Tàu Cộng chưa một lần được nhà cầm quyền CSVN tổ chức vinh danh. Đáng ra
việc đó nhà nước phải đứng ra tổ chức, hoặc ít ra là hỗ trợ, tạo điều kiện cho
người dân tổ chức tưởng niệm. Nhưng ngược lại, họ rắp tâm hủy hoại, triệt tiêu
tinh thần yêu nước của nhân dân.
Nếu không vì danh, vì lợi bất chính của cá
nhân, phe nhóm, thì tại sao nhà cầm quyền lại hèn với giặc, thể hiện tay sai đắc
lực của Tàu cộng một cách trơ trẽn trắng trợn, phá hoại bằng được các cuộc
tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ chống Tàu như thế? Lần thì họ đem đá ra cưa,
lần thì bảo kê cho DLV quấy phá, lần thì cho những người vô cảm, vô hồn nhảy
múa thể hiện sự sung sướng trước một sự kiện đau buồn… Lần này thì “tượng đài
đang sửa chữa”, “chỉnh lại hoa”! Tại sao bao nhiêu thời gian trước đó nhà cầm
quyền không chỉnh sửa, lại chỉnh sửa vào đúng những ngày tưởng niệm? Tại sao họ
chỉnh sửa mà đứng ngoài xem cũng không được? Tại sao an ninh phải ép và áp tải
những người dân yêu nước về nhà ngay, người thì bị đưa về đồn CA câu lưu tra
hỏi?
Không có câu trả lời nào chính xác hơn. Đám
cầm quyền CS không có tâm, có tầm, gian tham ngu hèn và trí trá hiện nay chỉ vì
lợi ích cá nhân phe nhóm mà phản nước hại dân. Không có cách nào khác đám cầm
quyền phải bấu víu vào Tàu Cộng, kéo thêm thời gian tồn tại, càng bấu víu càng
thuần phục, trở thành Hán nô, đại diện cho Tàu Cộng cai trị nhân dân Việt Nam.
Một hình thức đất nước chưa hoàn toàn mất, nhưng thực tế đã mất mà số đông khó
có thể nhận ra, thế giới khó có lý để lên án được sự xâm lược của Tàu Cộng. Bức
xúc với đám công cụ buộc phải đi làm điều bất lương vô pháp thì ít, nhưng căm
phẫn về sự thể hiện bộ mặt trơ trẽn bán rẻ lương tâm, vô trách nhiệm, phản bội
tổ quốc đến trắng trợn của đám cầm quyền nhà sản hiện nay thì nhiều.
Qua sự kiện tưởng niệm hôm qua nói riêng, và
các buổi tưởng niệm tri ân các anh hùng liệt sĩ chống Tàu Cộng xâm lược từ
nhiều năm nay của nhà cầm quyền CSVN, cho thấy:
1- Những việc làm của nhà cầm quyền CSVN rõ
ràng như những thông điệp không chính thức đến toàn bộ nhân dân Việt nam, rằng
đất nước VN đã trở thành một tỉnh lỵ của Trung quốc. Sự thật không thể bác bỏ
từ hàng chục năm nay các thế hệ cầm quyền của ĐCS đã sa ngã vào vòng tay của
Trung Cộng. Hiện nay có thể nói gần như là một đám công cụ được Tàu Cộng lựa
chọn để cai trị nhân dân Việt Nam thay cho sự xuất hiện của họ. Nếu không thì
tại sao nhà nước có cái tên Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam chưa bao giờ
vinh danh các anh hùng liệt sĩ chống Tàu mà còn ngăn chặn, cấm cản, đàn áp
trắng trợn những người dân đến làm lễ trưởng niệm.
2- Tuy nhà cầm quyền CSVN không công
bố các liệt sĩ chống Tàu Cộng xâm lược là giặc, nhưng cách hành xử của nhà cầm
quyền đối với vong linh của những người đã ngã xuống như đối với kẻ thù. Ngay
cả những người ngã xuống do chính nhà cầm quyền hô hào, điều động họ bảo vệ Tổ
Quốc. Trong khi những kẻ đi xâm lược, chết lại được xây nghĩa trang ngay trên
đất Việt, lại được kính viếng “đời đời nhớ ơn”.
3- Qua những sự việc trên, chưa nói đến rất,
rất nhiều sự việc khác, cũng đã cho thấy người dân Việt Nam hiện nay đã mất
nước.
Các anh hùng dân tộc chống Tàu xâm
lược, các liệt sĩ chống Tàu cộng xâm lược, bảo vệ đất nước mấy chục năm qua,
chỉ là cái chết của giặc cỏ trong tâm trí của nhà cầm quyền Hán nô. Những người
dân yêu nước, yêu công lý, đang là “thế lực thù địch” trong con mắt của đám cầm
quyền Hán nô.
Thử hỏi người dân Việt Nam hiện nay có cái
quyền gì ngoài quyền đi kiếm ăn trong những hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã, nhục
nhã, để phục vụ cho hàng trăm, hàng nghìn cái vòi hút máu dưới mọi hình thức
của thế lực cầm quyền độc tài Hán nô? Chưa nói đến sự cưỡng bức cướp đoạt tài
sản của dân một cách trắng trợn, tước đoạt cả quyền được sống, tìm mọi thủ đoạn
trù dập man rợ, triệt hạ, bỏ tù, thủ tiêu để người dân không còn khả năng đòi
công lý, để yên tâm với những tài sản khủng mà họ cướp được. Trong khi đất nước
nợ nần chồng chất, tan hoang bởi những dự án không hiệu quả, thua lỗ, dang dỡ,
gây thiệt hại cho nền kinh tế không thể tính đếm, gây thảm họa kinh khủng về
môi trường …
Tất nhiên cái quy luật ở đời, nhân nào quả
nấy! Nhưng làm người có lương tri không ai không buồn, không đau khi cảnh nước
đang mất, nhà đang tan. Không ai không buồn trước sự bừng tỉnh còn quá ít, sự
vô cảm và run sợ ở mức không cần thiết, còn quá đông.
Việc Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Thủ tướng
Nguyễn Xuân Phúc, Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân đã hai lần nhậm chức,
hai lần đặt tay lên trái tim của mình thề trung thành với Tổ quốc,nhưng thực tế
đã và đang diễn ra lại trái ngược, vậy Tổ quốc của các vị ở đâu?!
Ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng, người có
quyền hành cao nhất trong đảng (nhưng không được toàn đảng lựa chọn, không được
nhân dân lựa chọn làm người lãnh đạo của mình), và những gì ông làm, tôi không
tin ông còn trái tim, tự trọng của người Việt Nam. Tôi chỉ mong manh hy vọng
trong hệ thống cầm quyền nếu ai đó còn coi mình là người dân Việt Nam, hãy bừng
tỉnh, nên sớm quay về với nhân dân, làm việc thiện để lại cái phúc cho con cháu
mai sau.
Hà Nội, ngày 15 tháng 3 năm 2017
Tiếng nói của người dân mất nước
Vũ Manh Hùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét