10-3-2017
Ảnh
minh họa. Nguồn: internet
Đảng CSVN cai trị
người dân bằng “luật rừng” trong khi hệ thống pháp lý VN có cả “rừng luật”.
Nguyên nhân là do VN không có “tam quyền phân lập”. Thậm chí quyền tư pháp ở VN
không hiện hữu. Quyền này “hiện diện” trong một số trường hợp, nhưng lại đứng ở
dưới, rất xa, các quyền thuộc về “hành pháp”.
“Hành pháp”, đại diện
là công an, sau đó là UBND các nơi… có quyền làm đủ thứ, kể cả những thứ bị
pháp luật cấm.
Còn “đệ tứ quyền”,
cách nói khác của báo chí, cũng là một “quyền” phụ thuộc “hành pháp”. Họ ăn
lương nhà nước, lãnh lương hưu trí của nhà nước… thì làm sao họ nói khác, hay
nói ngược các chính sách của nhà nước?
Nhà nước làm sai
(luật), hành pháp làm sai (luật), cũng được báo chí bênh vực.
Người dân, trên danh
nghĩa thì được luật pháp bảo vệ. Các quyền tư hữu, các quyền tự do cá nhân (như
buôn bán, làm ăn sinh sống… nói chung là quyền cơ bản: quyền được sống)… trên
danh nghĩa thì được pháp luật bảo vệ. Nhưng họ luôn là nạn nhân của luật (rừng).
Các thí dụ: bà bán vé
số lẻ bị kết vào tội “kinh doanh sổ số”. Vụ bồi thường Formosa . Hay vụ
“giải phóng vỉa hè” đang xảy ra tại Sài gòn.
Ta thấy luật pháp đã
bị bóp méo, giải thích, áp dụng một cách tự tiện. Bên “có lợi” là bên nắm quyền
lực.
Ở các nước “bình
thường”, ngành “tư pháp” có vị trí trung tâm trong các sinh hoạt điều hòa và
quản lý xã hội.
Vụ Formosa làm ô
nhiễm biển. Ở một xứ sở “bình thường”, việc truy tìm nguyên nhân, xử lý đúng
sai, tuyên bố mức độ bồi thường cho các nạn nhân… là trách nhiệm của “tư pháp”.
Formosa
có quyền khiếu nại lên tòa án, nếu thấy bị xử oan. Người dân cũng có quyền khiếu
nại (lên tòa án), nếu thấy việc bồi thường không tương xứng.
Vụ “giải phóng vỉa hè”
ở Sài gòn, theo “luật”, tất cả các vụ xử lý vi phạm hành chánh đều thuộc trách
nhiệm của “tư pháp”. UBND đại diện hành pháp, nhưng thẩm quyền của cơ quan này
là “làm theo lệnh của tư pháp”.
Ở hai thí dụ này ta
thấy “tư pháp” không hề hiện hữu.
Tư pháp là gì? đó là
“justice”, tức là “công lý”. “Cour internationale de Justice (CIJ)” được dịch
là “Tòa án Công lý quốc tế”.
Các thí dụ trên, vụ Formosa hay vụ
“giải phóng vỉa hè”, “công lý” không hiện hữu.
Khi không có công lý,
người dân không phục. Để thiết lập công lý, người dân có quyền biểu tình. Việc
này được hiến pháp và luật pháp bảo vệ.
Hôm trước báo chí đăng
tải, dân Hà nội tụ tập trương biểu ngữ biểu tình phản đối chủ đầu tư “ngăn chặn
lối ra vào” của họ. Ở đây “quyền lợi” của số đông dân chúng bị “chủ đầu tư” vi
phạm. Nhà nước “ngó lơ”. Dân biểu tình là đúng.
Còn dân Sài gòn, có lẽ
đã quen “học gồng”, nên họ gồng mình chịu đựng. Còn dân Nghệ An, cái nôi của
cách mạng, vụ Formosa
hứa hẹn như phim “nhiều tập”.
Riêng “nhà báo”, nếu
không hô hào được việc “trọng luật” thì cũng đừng a dua với kẻ mạnh để bức hiếp
người dân.
Nhà báo hô hào vi phạm
luật thì nhà báo cũng phạm luật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét