Phạm
Nhật Bình
Ở Việt Nam ngày nay, chế độ độc tài còn đứng vững nhờ sự chống
đỡ của hai cột trụ chính yếu: thứ nhất công an, thứ nhì quân đội. Lực lượng
công an đã tự hào khẳng định “còn đảng còn mình”; quân đội thì thường xuyên
được nhắc nhở hãy trung thành và bảo vệ đảng, đất nước và nhân dân đứng hàng
thứ yếu.
Do đó, việc nuôi dưỡng hai đứa con cưng này để vun bồi lòng
trung thành của chúng là mối quan tâm hàng đầu của đảng. Trong thời kỳ gọi là
đổi mới nền kinh tế, trong khi giai cấp đảng viên được đảng khuyến khích lao
vào làm ăn và làm giàu, công an và quân đội cũng không bị bỏ quên.
Trong thể chế cộng sản, quy luật “tự quản” tuy là một quy luật
bất thành văn nhưng áp dụng đồng đều cho mọi lãnh vực, do một cấp ủy đảng phụ
trách và chỉ đạo xuyên suốt. Ngoài các bộ trong chính phủ, Công an, Quân Đội,
Mặt Trận Tổ Quốc, Hội Nông Dân, Hội Cựu Chiến Binh cũng như các hiệp hội quốc
doanh khác đều có một bộ máy kinh tế bao gồm nhà thương, trường học, khách sạn,
du lịch... có mặt khắp nơi. Tuy quy mô lớn nhỏ khác nhau nhưng nhằm chung một
mục đích là phục vụ cho các đảng viên trong ngành của mình. Thật ra sự phục vụ
này chỉ là hình thức mà mục đích làm giàu cho lãnh đạo thì nhiều.
Riêng Quân Đội, ngoài nhiệm vụ thông thường là giữ an ninh còn
phải làm kinh tế, nào là du lịch, xây dựng, địa ốc, tin học nên mới có những
Công ty xây dựng, Công ty du lịch quân đội và biết bao công ty lớn nhỏ khác,
thậm chí còn có cả Ngân hàng do Quân đội đứng ra thành lập.
Nhìn vào ai cũng biết đây là một cuộc chia chia chác quyền lợi
do đảng chủ trương. Nếu trong chính phủ có Bộ Công thương được giao quyền tung
hoành trong nhiều lãnh vực béo bở để làm nghèo đất nước thì quân đội và công an
cũng được chia phần miếng bánh ngon. Cũng có thể hiểu đây là cách mà đảng ban
ơn và mua chuộc lòng trung thành của quân đội, phải luôn luôn tuyệt đối “trung
với đảng” và bảo vệ đảng trước khi “hiếu với dân” cho có lệ.
Trong cuộc đấu tranh giữ đất của người dân Đồng Tâm vừa qua đã
hé lộ cho người ta thấy bộ mặt của đại gia Viettel thuộc Tập đoàn Viễn thông
Quân đội mà người đứng đầu là một thiếu tướng. Sau đó, sự kiện chiếm đoạt hơn
150 hecta đất của phi trường Tân Sơn Nhất làm dư luận bùng lên những chỉ trích
mạnh mẽ. Lý do là trong “sân bay có một sân golf” và những công trình khách
sạn, nhà hàng “hoành tráng” được cho là nguyên nhân của “sân bay thành sân mưa”
và nạn kẹt xe triền miên của khu vực phi trường. Tất cả tồn tại ngang nhiên từ
thời Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, cho đến nay nó vẫn được Bộ Tư lệnh
Phòng không - Không quân chăm sóc, bảo vệ chặt chẽ hơn bảo vệ vùng trời đất
nước.
Khi vất súng chạy kiếm đồng đô la, các tướng lãnh xoa tay phấn
khởi bảo nhau “quân đội làm kinh tế”, coi như một cơ hội bằng vàng cho giai cấp
chỉ huy. Nghe qua có vẻ như đời sống bộ đội từ nay sẽ được đãi ngộ khá hơn, hay
được hưởng chút ơn mưa móc từ chủ trương này. Nhưng ngược lại, ai cũng thừa
biết chuyện quân đội làm kinh tế không liên quan gì đến người lính mà chỉ là
chuyện cấu kết kinh doanh của một số tướng lãnh địa phương và Bộ Quốc phòng.
Đây là một nhóm lợi ích của Bộ quốc phòng được hợp pháp hóa bằng chủ trương
“làm kinh tế” để che mắt thế gian.
Cùng với các bộ, các ban, các ngành khác, các tướng tá của Bộ
quốc phòng không thể chỉ đeo huân chương đầy ngực để sống với những danh vị
trong quá khứ; mà họ cũng cần có “xu hào rủng rỉnh” là những đồng đô la xanh
xanh đầy quyền lực.
Sau Tháng 4, 1975 không chỉ phi trường Tân Sơn Nhất mà quân đội
lúc đó đã được giao quản lý tất cả kho tàng, đất đai, doanh trại của chế độ cũ.
Và ngay sau đó vài năm dù chưa có chủ trương làm kinh tế, những ông chủ mới đã
phù phép chia chác, xẻ thịt doanh trại cũ, biến hóa chúng thành những khu biệt
thự sang trọng trên hàng trăm nền đất “chùa” vô chủ. Giờ đây khi vụ đất đai phi
trường Tân Sơn Nhất bùng nổ, người ta mới thấy các tập đoàn lợi ích trong quân
đội kinh doanh thật táo tợn. Họ cương quyết bảo vệ sân golf và khách sạn 5 sao
ở hướng Bắc bằng cách đưa đề nghị mở rộng phi trường về hướng Nam là hướng của
khu dân cư. Vì lợi ích bản thân các tướng tá của Bộ Quốc phòng phủi bỏ câu “vì
nhân dân” để chọn câu “vì sân golf”.
Cái hậu quả hiển nhiên là khi mải mê chạy theo đồng tiền, nhiệm
vụ cầm súng chiến đấu bảo vệ đất nước chỉ còn là câu khẩu hiệu treo tường. Biển
đảo hay đất liền còn hay mất giờ đây không còn là chuyện quan trọng so với chủ
trương lớn “quân đội làm kinh tế”, cũng có nghĩa là quân đôi cương quyết bám bờ
làm giàu.
Khi câu chuyện Sân Golf bùng nổ ngày càng lớn, Bộ quốc phòng tìm
cách gỡ gạc chút thể diện còn sót lại trước công luận. Trong một cuộc họp tại
TP. HCM có mặt TT Nguyễn Xuân Phúc, tướng Lê Chiêm Thứ trưởng quốc phòng tuyên
bố rằng "Quân đội không làm kinh tế nữa mà tập trung cho xây dựng chính
quy hiện đại để bảo vệ Đảng, Nhà nước, Nhân dân.”
Giống như tín hiệu của một chiếc pháo lép, tuyên bố của tướng Lê
Chiêm chỉ làm người dân ngạc nhiên hơn tin đó là sự thật. Vì nếu phải rời bỏ
một lãnh vực kinh doanh tiền vô như nước, các tướng tá Bộ quốc phòng sẽ xoay sở
ra sao với hàng chục đơn vị kinh tế khác của mình. Chúng có mặt hầu hết trong
các ngành nghề béo bở như viễn thông, nhà đất, xây dựng, ngân hàng cho đến sân
golf, khách sạn, công ty may mặc, công ty vận tải, công ty du lịch. Đó là những
mối lợi khổng lồ lâu nay vun bồi tài sản ngày càng cao của các anh hùng thời
bình. Không dễ gì mà họ trở về với hai bàn tay trắng và những bộ huân chương
lòe loẹt vô bổ.
Không làm kinh tế nữa dĩ nhiên phải đặt vấn đề thoái vốn nhà
nước, cổ phần hóa các công ty. Nếu phải làm, không gì tốt đẹp hơn là chính đàn
em hay thân nhân của họ sẽ được đẩy ra làm những ông chủ mới một cách hợp pháp.
Thế là lọt sàng xuống nia, câu chuyện “quân đội không làm kinh tế” trôi qua
trót lọt dễ như con voi chui qua lỗ kim.
Điều đáng chua chát hơn khi Lê Chiêm nói “Quân đội không làm
kinh tế nữa mà tập trung xây dựng chính quy, hiện đại để bảo vệ đảng, nhà nước,
nhân dân.” Nó cho thấy lâu nay quân đội đã bỏ quên nhiệm vụ quan yếu nhất của
mình để chạy theo lợi ích cá nhân. Tướng Lê Chiêm cũng không quên nhấn mạnh
thêm rằng xây dựng quân đội trước hết là để “bảo vệ đảng và nhà nước”, còn nhân
dân được xếp cuối cùng. Nhưng có lẽ đã quá muộn vì khi quân đội nhân dân này
bước sang chính quy hiện đại thì nó đã trở thành một bộ phận phụ thuộc trong
quân đội Trung Cộng. Và chính ngay trong lúc này, quân đội Việt Nam đã tự trói
mình làm quân đội của một nước chư hầu của Bắc Kinh.
Trong khi mọi cơ quan quân đội đã bung ra làm giàu bằng mọi cách
mà tuyên bố “chấm dứt mọi hoạt động kinh tế”, chẳng khác nào ông tướng Lê Chiêm
tự nổ súng vào chân mình. Hay nói khác đi ông triệt con đường làm giàu, cũng là
con đường thăng quan tiến chức của các đồng chí tướng tá khác của ông. Cho nên
cách hiểu đúng đắn nhất lời tuyên bố của viên thứ trưởng quốc phòng vừa qua chỉ
là lời nói mị dân nhằm mục đích hạ hỏa dư luận đang bực mình vụ Sân Golf Tân
Sơn Nhất và vụ Đồng Tâm.
Rốt cuộc người dân phải tin lời Tổng thống Thiệu nói: “Đừng nghe
những gì cộng sản nói... Thật đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét