PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Đầu năm 2017, người đứng đầu hội Nhà
Văn của đảng cộng sản Việt Nam đánh tiếng mời gọi các nhà văn người Việt ở nước
ngoài về nước mở hội hòa giải, hòa hợp dân tộc vào ngày giỗ Vua Hùng, ngày giỗ
thiêng liêng của nước, mồng mười tháng ba lịch ta. Lời mời đó chủ yếu hướng tới
những nhà văn đứng ở bên kia trận tuyến trong cuộc chiến tranh Nam – Bắc đẫm
máu vừa qua. Lời mời vu vơ rơi tõm vào im lặng.
Không nản chí, người đứng đầu hội Nhà
Văn của đảng liền tính lại cách làm cụ thể, thiết thực hơn và chỉ hai tháng sau
liền triển khai một chiêu mới: Chi tiền đưa một dư luận viên văn chương sang
tận Mỹ tìm gặp bằng được nhà văn tay bút, tay súng trên mặt trận chống cộng.
Gặp để mở đường làm quen. Như một cuộc hòa giải cá nhân. Như lễ chạm ngõ trong
hôn nhân. Tạo cớ cho người đứng đầu hội Nhà Văn của đảng viết thư mời đích danh
nhà văn đó về nước tham dự “Cuộc gặp mặt của Hội Nhà văn Việt Nam với các nhà
văn Việt Nam đang sống và làm việc tại nước ngoài. . . . Với ý nghĩa cao cả,
góp phần làm giàu các giá trị truyền thống của dân tộc, xứng đáng để chúng ta
vượt qua mọi xa cách và trở ngại, cùng ngồi lại với nhau trong tình đồng
nghiệp.”
Cuộc gặp “làm giàu các giá trị truyền
thống của dân tộc” chỉ là cách nói văn vẻ, hoa mĩ và sáo rỗng, cách nói né
tránh, lừa mị, giấu ý đồ thực vốn là thuộc tính của những người cộng sản. Cuộc
gặp của các nhà văn cộng sản và các nhà văn không chấp nhận cộng sản thực chất
chỉ để tìm thêm một hướng thoát cho nhà nước cộng sản bị tham nhũng và dốt nát
phá nát nền kinh tế, đang trống rỗng túi tiền, đang cạn kiệt nguồn thu và đang
thân cô thế cô. Nhà nước của nhóm vua tập thể, của những lãnh chúa cộng sản đã
trở thành nhà nước Chúa Chổm, nợ ngập đầu, nợ khắp thế giới. Làm ăn không hiệu
quả, đồng vốn vay như ném vào thùng không đáy. Các chủ nợ đều cạch mặt, không
ai cho vay nữa. Chỉ còn biết nghiêng ngó nhòm vào túi dân, trông chờ nguồn lực
trong dân. Bỗng nhận ra nguồn lực to lớn trong cộng đồng người Việt ở nước
ngoài mà cộng đồng người Việt ở Mỹ là lớn nhất nhưng cũng là cộng đồng chống
đối nhà nước cộng sản Việt Nam quyết liệt nhất. Muốn đến với nguồn lực to lớn
của cộng đông người Việt xa nước thì phải giấu bộ mặt nhà nước cộng sản, phải
mượn bộ mặt văn hóa, phải tìm sự bao dung, độ lượng, sự dung hòa, nhân văn của
văn hóa. Và hội nhà văn của đảng được lệnh tìm đến các nhà văn người Việt sống
ở Mỹ.
Nhưng dù là cuộc gặp của các nhà văn
của hai phía cũng là cuộc gặp của kẻ ở phía cái ác và người chống lại cái ác,
nạn nhân của cái ác. Nếu gặp để làm lành, gặp để hòa giải và phục thiện thì dù
là cuộc gặp của cái ác với nạn nhân của cái ác cũng đáng gặp và cần gặp.
Nhưng có phải gặp để làm lành, để hòa
giải, để cái ác phục thiện?
Đảng cộng sản cầm quyền đã gây quá
nhiều tội ác với người dân của mình. Gây tội ác với những tế bào làm nên cơ thể
đảng. Gây tội ác với những người dân nuôi dưỡng, che chở đảng từ khi còn trứng
nước, những người dân làm nên sức mạnh của đảng, những người dân đã không tiếc
của cải, công lao, trí tuệ và cả máu đưa đảng vượt qua mọi khó khăn, nguy nan,
giúp đảng giữ được chính quyền, làm chủ giang sơn đất nước.
Những tội ác đảng cộng sản gây ra cho
tất cả các tầng lớp nhân dân, từ những công thần cộng sản đến người nông dân,
từ trí thức, văn nghệ sĩ đến nhà tư sản dân tộc. Những tội ác Cải cách ruộng
đất, Xét lại, Nhân Văn Giai Phẩm, tiêu diệt, xóa sổ đội ngũ những nhà tư sản
dân tộc và cướp đoạt, hủy hoại nền công nghiệp tư bản non trẻ và đầy tiềm năng
là những món nợ lịch sử của đảng cộng sản cầm quyền với dân tộc Việt Nam. Nhưng
đảng cộng sản cầm quyền vẫn đang vô cảm, thờ ơ lảng tránh món nợ lịch sử đó,
như không hề có món nợ máu đó.
Chưa hòa giải được với người dân trong
nước. Không đủ lòng dũng cảm nhìn nhận tội ác đã gây ra cho người dân, cho đất
nước trong quá khứ. Không những không đủ lòng chân thành để tạ tội, để hòa giải
với nhân dân về những tội ác đã gây ra mà nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn đang
gây hấn, vẫn đang gây thêm tội ác mới với người dân trong nước.
Coi lương tri và khí phách nhân dân là
thế lực thù địch, nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn đang dành quá nhiều tiền thuế
mồ hôi nước mắt của dân, dồn vốn liếng còm cõi của nước để dựng lên và chăm bẵm
một bộ máy công cụ khổng lồ, tối tân và dùng sức mạnh bạo lực khổng lồ đó chống
lại nhân dân, tước đoạt tự do, dân chủ của người dân, tước đoạt những giá trị
làm người của người dân.
Nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn đang tồn
tại bằng cái ác, ứng xử với dân bằng cái ác. Một người mẹ đơn thân nuôi hai con
nhỏ chỉ làm những việc hợp pháp của lương tri con người và trách nhiệm công dân
như: Thét lên tiếng thét lên án Đại Hán cướp biển đảo Việt Nam. Thét lên tiếng
thét đòi tống cổ Formosa giết chết biển Việt Nam. Tiếng thét của lòng dân đòi
quyền sống cho con người và đòi sự sống cho đất nước Việt Nam. Làm hồ sơ thống
kê hàng trăm cái chết oan khiên, chết tức tưởi của người dân lương thiện dưới
bàn tay công an, công cụ bạo lực của đảng. Một việc làm bình thường, hợp pháp
và cần thiết để cảnh tỉnh những cái ác đang âm thầm diễn ra hàng ngày, đang dồn
dập diễn ra khắp nơi trên đất nước Việt Nam đau thương. Những việc làm chính
đáng và hợp pháp của người mẹ đơn côi đó đã bị nhà nước cộng sản vu cho là tội
và tuyên bản án 10 năm tù. Đó là cái ác man rợ của một nhà nước tồn tại bằng
tiền thuế của dân nhưng đang lạnh lùng, mê muội và quyết liệt chống lại nhân
dân, chống lại lẽ phải, chống lại đạo lí.
Cái ác man rợ đó đã liên tục diễn ra và
đang tiếp diễn nối dài theo năm tháng với những bản án phi pháp, bất lương đối
với Trần Huỳnh Duy Thức, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, Ba Sàm
Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Cương, Bùi Thị Minh Hằng,
Trần Thị Thúy Nga, Nguyễn Văn Oai . . . Những bản án man rợ nhằm giết chết
lương tri và khí phách con người Việt Nam, biến người dân Việt Nam thành bầy
cừu cam phận nô lệ, cam chịu sự chăn dắt của bạo lực cộng sản.
Với những nhà văn ở trong nước, những
người đã mang cả năm tháng tuổi trẻ chiến đấu hi sinh trong đội ngũ những người
cộng sản, làm lên chiến thắng cho những người cộng sản, nay tỏ thái độ không
chấp nhận cộng sản bằng việc li khai khỏi hội Nhà Văn của đảng cộng sản, lập
Văn Đoàn Độc Lập để giành lại quyền độc lập tư duy và sáng tạo, để thực sự làm
thiên chức nhà văn là thức tỉnh lương tri, đánh thức tính người, hướng con
người tới cái đẹp và vun đắp đạo đức xã hội chứ không chịu cam phận làm công cụ
cho quyền lực chính trị nữa. Lập tức bạo lực của nhà nước cộng sản, cái ác cộng
sản liền xuất hiện, tước đoạt tự do, tước đoạt quyền con người của họ. Những
lần Văn Đoàn Độc Lập làm lễ kỉ niệm ngày khai sinh và trao giải thưởng Văn
Việt, nhiều thành viên Văn Đoàn Độc Lập bị an ninh nhà nước cộng sản bủa vây
bịt bùng, không cho nhà văn ra khỏi nhà, không thể tham dự một sinh hoạt quan
trọng của Văn Đoàn Độc Lập. Cuộc họp mặt của Văn Đoàn Độc Lập cũng bị an ninh
nhà nước cộng sản phá bằng cách ép chủ phòng họp hủy hợp đồng, không cho Văn
Đoàn Độc Lập thuê phòng họp.
Có được quyền lực và
giữ được quyền lực bằng lừa dối và bạo lực. Cai trị bằng lừa dối và bạo lực.
Ứng xử với dân bằng cái ác. Đảng cộng sản cầm quyền đã gây tội ác chồng chất
với người dân. Không dám nhìn nhận những tội ác tày trời đó để hòa giải với
nhân dân và vẫn đang dấn sâu vào những tội ác mới chống lại nhân dân. Đảng cộng
sản cầm quyền chưa hòa giải được với người dân trong nước đang đóng thuế nuôi
nấng đảng làm sao đảng cộng sản có thể hòa giải được với người dân phải bỏ nước
ra đi chạy trốn cái ác cộng sản!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét