(Fb Phạm Lưu Vũ)
Đất đế vương là đất có thể lập quốc, hình thành một Dân tộc, một
Quốc gia. Phong thủy quyết định phải có đại Long mạch, gọi là đại Can long. Có
đại Can long thì nhỏ như Singapo, hay Brunay… cũng có thể lập quốc. Không có
đại can long thì lớn mấy cũng chỉ là tỉnh, là huyện hay vùng lãnh thổ. Trung
Quốc có nhiều tỉnh, huyện còn lớn gấp ngàn lần Singapo, trong lịch sử không
thiếu kẻ lăm le lập quốc song đều thảm bại. Nhưng toàn Trung Quốc lại có tới 3 đại Can long, nên
lịch sử khi hợp, khi tan. Trước đã thế thì nay cũng thế, dẫu có tài cán gấp vạn
lần họ Tập, thì cũng không thể cưỡng lại phong thủy.
Sở dĩ nói ra điều đó bởi ta dẫu
có mất đảo, mất biển, nay mai mất thêm những vùng đất gọi là “đặc khu” quái đản
kia, thì đến lúc vận của Trung cộng tàn, nó giữ mình còn chả xong, huống hồ giữ
của ăn cướp. Khi ấy con cháu chúng ta sẽ đòi lại biển, đảo, sẽ đuổi bọn Tàu ô
về nước mà đòi lại đặc khu…
Thế nhưng thương cho đời sau quá.
Lòng tham tàn mù quáng, tối mắt của đời nay đã gây hại cho con cháu. Đây là tội
lỗi bạo thiên nghịch địa, hủy hoại nhân tâm. Không ai có quyền định ra cái thời
hạn 99 năm cả. Một đời người, có cái quyền làm người cũng chỉ trong vòng 50
năm. Có cái quyền làm quan cũng bất quá vài nhiệm kì 5 năm, 10 năm… Có cái
quyền làm vua cũng chỉ vài chục năm. Ở ngôi lâu như Lý Nhân tông cũng chỉ 40
năm… Vận Trời nó thế, Long mạch nó thế. Vậy mà dám định ra cái thời hạn 99 năm,
chả bạo Thiên, nghịch Địa là gì? Chả ăn cướp của đời sau là gì?
Có “tiền lệ” không? Xin thưa, có
đấy. Chỉ có duy nhất một “tiền lệ”. Nhưng là “tiền lệ” do Từ Hi thái hậu đời
nhà Thanh lập ra, nhượng Hồng Kông cho Anh quốc 99 năm. Chỉ có vua chúa phong
kiến mới tự cho mình cái quyền ăn cướp của muôn đời. Nó là đối tượng đánh đổ
của chính (cái gọi là) cuộc “cách mạng” này. Đã chửi nó ra rả, bóp méo cả lịch
sử để chửi nó, chửi trên tuyên truyền, chửi trên sách báo, chửi trong sách giáo
khoa, chửi cả trong… giấy lộn. Vậy mà nay lại đem cái việc ăn cướp của đời sau
của nó ra làm “tiền lệ” ư?
Đời sau của Từ Hi thái hậu là ai?
Là Mao Trạch Đông và đồng đảng của ông ta, đã nghiến răng căm giận việc làm đó
của phong kiến thối nát Từ Hi, thề quyết đòi lại cho bằng được. Nỗi nung nấu ấy
của đảng cộng sản Trung Quốc không bao giờ phai. Tận đến đời Đặng Tiểu Bình mới
đòi lại được. Bọn Mao, Đặng… bên kia đã coi việc làm ấy của Từ Hi thái hậu là
bán nước. Vậy mà bên ta, bọn đang ngồi trộm ở nghị trường kia, không biết đến
điều đó hay sao?
Long mạch là cộng nghiệp. Lòng
người cố kết thì long mạch vững vàng, mạnh mẽ và uyển chuyển. Lòng người ly tán
thì long mạch rã rời, mịt mờ và tan nát. Than ôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét