Tuấn Khanh
Nếu có thể gọi Cộng Sản
là người thì trong trường hợp thầy giáo Đào Quang Thực, người quanh năm chỉ
biết cười, bị đẩy đến một cái chết tức tưởi – như những gì đang lan truyền
trong dư luận xã hội làm cho vô số người Việt chúng ta căm phẫn – có lẽ ta
nên theo học thuyết của Tuân Tử may ra mới có thể tìm ra cách biện minh: Con
người vốn mang tính ác.
Nhưng trong trường kỳ
lịch sử, nhân loại đã cố gắng thoát dần cái ác kể từ khi xuất hiện chủ nghĩa
nhân văn dưới thời văn hóa Phục hưng. Đêm trường Trung cổ với những cuộc tắm
máu ghê rợn bị cả loài người vùng lên, cố gắng đẩy lùi từng bước, không mỏi,
không ngừng. Và đến thế kỷ XX, sau cuộc Thế chiến II tiêu diệt xong chủ nghĩa
Phát xít, với sự ra đời của Liên Hiệp Quốc, thì các dân tộc đã có thể chung
sống với nhau bằng Tuyên ngôn quốc tế Nhân quyền, tiếp đấy là các lễ hội
Fesstival, điền kinh, liên hoan nghệ thuật… diễn ra hàng năm trên nhiều vùng
của trái đất. Con người đã nắm được tự do bình đẳng bác ái trong tay để xích
lại gần nhau. Thế giới văn minh cùng nguyện cầu đẩy hẳn cái ác vào bóng tối.
Vậy thì… biện minh theo
phương cách Tuân Tử e cũng chẳng xong nữa rồi. Mà nếu cố gượng, cứ lấy tiêu
chí CON NGƯỜI hôm nay mà xếp hạng cho những kẻ gây ra cái chết của con người
vừa nằm xuống mà chưa nhắm được mắt là thầy Đào Quang Thực, thì có làm cho
thế giới văn minh nghi ngờ bản tính gốc của người Việt, khiến 90 triệu con
dân sống trên mảnh đất chữ S này cảm thấy mình bị hạ nhục hay không?
Khó quá!
Bauxite
Việt Nam
|
Đám tang của thầy Đào
Quang Thực tại quê nhà của ông, tỉnh Hòa Bình, giống như một lễ dựng mộ gió của
người chết mất xác trên biển miền Trung. Gia đình và bạn bè của ông đứng quanh
một bàn hương án, có tấm băng-rôn ghi tên và ngày chết của ông, chứ không có
thi thể. Ở đâu đó, heo hút và khắc nghiệt của thời tiết và của cả trại giam số
6 Nghệ An, thầy Đào Quang Thực bị vùi ở đó theo luật của nhà nước xã hội chủ
nghĩa Việt Nam, với lý do đơn giản là việc giao thi thể về nhà sẽ gây mất an
ninh.
Theo thông báo, 3 năm
sau khi thầy Thực qua đời (tuổi 59), gia đình mới có thể lên trại giam số 6,
Nghệ An để làm đơn xin cải táng.
Thầy Đào Quang Thực bị
kết án 13 năm tù, một mức án nặng đến ngạc nhiên dành cho một thầy giáo đau yếu
và hay cười nói. Công an tỉnh Hoà Bình đặt tên cho thầy Thực là “hoạt động nhằm
lật đổ chính quyền nhân dân”, một tên gọi tự nhiên và đầy tính viễn tưởng, như
kiểu cha mẹ chọn cho con mình một cái tên thằng tèo, con tí, ngẫu hứng và may
rủi.
Nhưng thầy Thực là một
đứa con không may mắn trên đất Việt. Từ khi tạm giam, ông đã bị đánh, bị bỏ đói
và khi đưa đi cấp cứu, ông cũng bị ngăn không được gặp gia đình. Và rồi, cuối
cùng thì 3 năm sau, người hoạt động lật đổ chính quyền bằng nụ cười ấy, qua đời
trong một trại giam nổi tiếng tàn ác từ trong đến ngoài trại. Tưởng chừng như
ông được giải thoát trước 10 năm giam cầm của mình, nhưng không, thầy Thực vẫn
phải chịu biệt giam cùng bùn đất nơi bãi chôn của trại giam số 6 Nghệ An thêm 3
năm nữa: Điều nhân đạo nhất mà một chế độ có thể làm được.
Đã đến lúc chúng ta
cần nhớ đến những người đã đi qua giam cầm, đi qua những án tù quái lạ và chết
nối, linh thiêng vào đời tự do mà họ mơ ước. Tôi nhớ những người như anh Huỳnh
Anh Trí, thầy Đinh Đăng Định, ông Trương Văn Sương, tu sĩ Cao Đài Trần Hữu
Cảnh, tu sĩ Đoàn Đình Nam, những thầy tu Phật Giáo, những linh mục Công giáo…
danh sách thật dài, không kể xiết kể từ 1975 đến nay. Tôi không nghe thấy sự
thù hận, chỉ có nỗi buồn và sự cao thượng tỏa lan. Tôi nhớ những giờ phút thầy
Đinh Đăng Định yếu lả, lời dặn của ông với những người chung quanh là đừng để
hận thù chiếm lấy trái tim, mà hãy tha thứ. Họ nối nhau ra đi, và trở thành
những bằng chứng sáng lòa về một đất nước còn đầy những oan nghiệt.
Còn
nữa hay không, những người con của nước Việt như vậy sẽ ra đi, chỉ vì ước mơ
nhìn thấy một quê hương đổi thay tốt đẹp hơn, ước mơ nhìn thấy một chính quyền
thật sự vì tổ quốc và dân tộc? Danh sách đã dài lắm chứa trong tim bạn?
Tháng 12 này, gia đình
của anh Hồ Đức Hòa đi thăm nuôi về, và lặng đi khi thấy anh Hòa đã mang thêm
chứng tê bại, có thể dẫn đến liệt người. Đây là điều dễ thấy nhất, trong số
những chứng bệnh về đại tràng, trĩ, huyết áp cao, gan chai… mà anh đã chịu đựng
suốt 8 năm qua.
Hồ Đức Hòa là người
chịu án nặng nhất trong số những người bị kết án trong vụ 14 thanh niên Công
giáo và Tin Lành vào năm 2013. Trong số đó, có 6 người tuyên bố không nhận tội
do tòa án phán quyết, bao gồm Hồ Đức Hòa, Lê Văn Sơn, Đặng Xuân Diệu, Nguyễn Đặng
Minh Mẫn, Hồ Văn Oanh, Trần Minh Nhật. Riêng Hồ Đức Hòa bị án nặng nhất là 13
năm tù và 5 năm quản chế, bị coi là người đứng đầu trong nhóm. Con số 13, như
định mệnh chung cho cả thầy Thực và anh Hòa.
Sức khỏe của tù nhân
Hồ Đức Hòa ngày càng suy sụp. Và lúc này thì càng ngày càng thấy rõ hơn, khi có
nghi vấn là anh mắc bệnh ung thư gan thời kỳ đầu. Gia đình của anh Hồ Đức Hòa
cho biết, vốn là một người can trường và thường giấu nhẹm tình cảnh khó khăn
của mình để mẹ già không lo lắng, nhưng đến nay, anh bật nói ra với người nhà
trong lần thăm nuôi mới vừa rồi, cho thấy anh không còn đủ sức chịu đựng như
trước.
Từ năm 2016, anh Hồ
Đức Hòa không còn được nhận đồ thăm nuôi của gia đình, kể cả những loại thực
phẩm trợ giúp cho các chứng bệnh của anh, thậm chí cả thuốc men. Trại giam Ba
Sao, lừng danh với sự khắc nghiệt không kém trại 6 Nghệ An, chỉ cho gia đình
gửi tiền vào lưu ký trong trại giam, để mua thức ăn hay nhu yếu phẩm của trại
bằng giá đắt đỏ nhưng không kiểm soát được phẩm chất. Lý do trừng phạt là anh
Hồ Đức Hòa có tư tưởng cải tạo không tốt. Gia đình cũng nhận được thư của trại
giam, yêu cầu phải thúc đẩy anh Hòa nhận sự giáo dục tư tưởng của trại.
Tù nhân ở Việt Nam
trải qua 2 lần tù như vậy. Sau khi bị kết án và bị giam giữ, họ còn phải bị tra
tấn tinh thần suốt thời gian thụ án, bằng cách phải xác nhận ăn năn và ra mặt
cầu xin sự khoan hồng của đảng và nhà nước. Tù nhân Hồ Đức Hòa đã đi qua 8 năm
với 2 lần tù tinh thần và thể xác như vậy.
Không như thầy Đào
Quang Thực phải qua đời trong im lặng. Hay như thầy Đinh Đăng Định, ra đi trong
sự chứng kiến đầy bất lực của mọi người chung quanh, anh Hồ Đức Hòa là một thực
thể sống và đang mỏi mòn. Vì Hồ Đức Hòa là một hình ảnh rõ nét của ý chí tự do,
đầy nhân cách của một người tự do. Anh cần hơn hết sự quan tâm của mọi người,
của công luận vào lúc này. Những người tù đã ra đi và được nhớ đến, là lý do để
anh Hồ Đức Hòa cần được nhớ nhiều hơn hôm nay.
Đừng để những danh
sách đau thương ấy dài hơn, đáng nhớ hơn. Sự sống của mỗi con người bất cứ nơi
nào đó trên đất Việt, không phải chỉ để nhớ đến, mà để hành động.
T.K.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét