Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2019

Thơ Thái Bá Tân ( vừa viết )




CÓ ĐÚNG THẾ KHÔNG NHỈ?
Bạn viết một bài lớn
Về thảm họa môi trường
Hay nguy cơ mất nước,
Biển đảo và quê hương.
Bài viết hay, thuyết phục,
Suy ngẫm mấy ngày trời.
Thế mà đọc, like nó
Chỉ khoảng dăm ba người.
Nhưng bạn chụp bát phở,
Up lên cùng ảnh mình,
Rồi viết: Phở ngon quá.
Cô chủ cũng rất xinh.
Thì lập tức số like
Sẽ gấp mười, thật ghê.
Bạn viết tiếp: Đã quá.
Đúng thịt bò Kobe...

Lúc ấy thì khỏi nói.
Còm, like tới tấp bay.
Hăng hái và nhộn nhịp
Cứ gọi là cả ngày.
Có đúng thế không nhỉ,
Hay là tôi điêu toa
Đang đặt điều vu khống
Dân làng Phây nước nhà?
*
Không ít người tự hỏi:
Sao ta khác Hồng Kông,
Chờ mãi vẫn không thấy
Ai như Hoàng Chí Phong?
Thưa: Phải chờ lâu đấy.
Vì có nhiều lý do.
Vì chúng bận bóng đá,
Bận làm ngợm, làm bò.
Và cả vì, thật tiếc,
Như câu chuyện nói trên,
Giờ lớp trẻ vớ vẩn,
Chỉ thích nhậu và tiền.
Đấy là chưa nói chuyện,
Nếu cũng giống Hồng Kông,
Ta có chàng nào đó
Hệt như Hoàng Chí Phong,
Thì chàng này lập tức
Bị ném đá chết liền.
Chết bởi chính bè bạn,
Mà không cần chính quyền...
*
Có đúng thế không nhỉ,
Hay tôi lại lu loa?
Có thể, nhưng buồn lắm,
Buồn thanh niên nước ta.
_________
ĐUỖN MẶT
Hôm nọ, do click chệch,
Lạc vào một trang Phây
Của bác gái nào đó.
Bác post cái tin này:
“Mình mua chiếc áo mới
Giá bảy mươi nghìn đồng.
Màu cũng đẹp đấy nhỉ?
Mọi người thấy được không?”
Status chỉ thế.
Tôi thoáng đọc, giật mình.
Hơn một trăm còm sĩ
Cùng xúm lại rồi bình.
Có bác còm mấy bận,
Còm ngắn rồi còm dài.
Sôi nổi và nghiêm túc.
Số còm lên trăm hai.
Người còm ở Hà Nội,
Ở Mỹ, Nhật, Trung Đông…
Tán về một chiếc áo
Giá bảy mươi nghìn đồng.
Cái hoạt động còm ấy
Kéo dài hai giờ liền.
Có cả lời châm chọc,
Cả chửi thề, xỏ xiên.
Tôi ngồi im, thuỗn mặt.
Đứng dậy, ra ban - công.
Không thể không thất vọng,
Không thể không đau lòng.
Bao cái hay cần đọc,
Bao cái tốt của đời
Không thèm đọc, không biết,
Họ, friends của tôi.
PS
Thú thật, sau vụ ấy
Tôi bỏ Phây hai ngày,
Suýt nữa thì bỏ hẳn.
Tiên sư thằng Phây này.
_______
NHỒI SỌ
Sức mấy mà chịu nổi,
Những bộ óc thơ ngây,
Trẻ vừa mới nứt mắt
Bị nhồi sọ hàng ngày
Về lý tưởng vĩ đại,
Về đảng phái quang vinh,
Về ưu việt chế độ
Và diễn biến hòa bình...
Mười mấy năm liên tục
Tẩy não ở nhà trường,
Thử hỏi bao nhiêu đứa
Vẫn là người bình thường?
Tiếp đến là đoàn, đảng,
Là sinh hoạt hội hè,
Là nâng cao, bồi dưỡng
Về triết học Mác-Lê...
Sức mấy mà chịu nổi
Trước những cuộc tấn công
Nhằm nhồi sọ, nhồi sọ
Của nhà nước công nông.
Đó là chưa nói đến
Sự hợp sức dẻo dai
Ở mọi nơi, mọi cấp
Của hàng nghìn báo, đài.
Cho nên không khó hiểu
Chuyện bầy đàn, lên đồng.
Bọn bò đỏ đáng ghét,
Nhưng cũng cần cảm thông.
Ít chữ, sách không đọc,
Không suy nghĩ vì lười,
Sức mấy chúng trụ nổi
Để đứng vững làm người?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét