Hiệu
Minh. 5-5-2010
( Ảnh : Hà Nội nhìn trên cao )
Thích nhất câu viết trong status trên FB của chị Thu Hồng (Hà
Nội TV) “Lễ kỷ niệm 10 năm sát nhập Hà Nội -Hà Tây. Hội trường Mỹ đình chật ních cán bộ. 10 năm cùng nhau nhưng người Hà Tây
ngượng ngập khi nói mình là người Hà Nội, còn người Hà Nội vẫn luôn nghĩ họ là
người Hà Tây”.
Chị Thu Hồng
chuyên đi “làm tin” với các chuyến VIP của TBT, Chủ tịch nước hay Thủ tướng,
nên hiểu nội tình vụ Hà Nội mở rộng.
Còn người
bạn Mỹ hỏi về Hà Nội, tôi có nói, một người từ quê Ninh Bình có cố đô Hoa Lư ra
ở đây hơn 40 năm qua, tôi có thể nói rằng, về quê cứ tưởng Hà Nội mới và về Hà
Nội cứ tưởng mình đang ở cố đô.
Ngày 1-8 là
kỷ niệm 10 năm Hà Nội mở rộng. Chúc các bạn đón mừng Hà Nội tươi đẹp và nhớ đọc
bài “Từ Washington nhỏ nghĩ về Hà Nội to” lão Tổng Cua viết 2 năm (2010) sau
khi Hà Nội mở rộng.
===================
Từ
Washington DC nhỏ nghĩ về Hà nội “to”
Hà Nội chúng
ta từng có hình vuông, thủ đô nước Mỹ có hình vuông. Hai thành phố cách nhau
nửa vòng trái đất. Hà Nội đang mở rộng nên cần tìm hiểu đôi chút xem nước người
làm gì để tránh những bài học đắt giá.
Vài nhận xét của anh chàng IT về hai thủ
đô từng là thù địch của nhau nhưng đã bỏ qua quá khứ. Tuy nhiên, để hai “kiến
trúc” nằm cạnh nhau thì vẫn đang rất “thù hằn” 🙂
Qui hoạch Hà
Nội – nẩy ra từ “chân”
Người bạn
đang làm cho một tổ chức quốc tế lớn nhằm giúp cải cách cơ cấu tại Việt Nam tâm
sự rằng, mỗi khi bàn đến chuyện thay đổi, đối tác nhà ta thường có câu muôn
thưở “Việt Nam đã trải qua chiến tranh, điều kiện rất đặc thù và hệ thống của
chúng tôi rất đặc biệt”. Đại loại chúng ta khác người nên cái gì cũng khác.
Tư duy đó ăn
sâu cả vào những quyết định quan trọng như mở rộng Thủ đô hai năm trước và dự
định xây trung tâm hành chính gần đây.
“Đặc thù” ở
chỗ là quyết đinh ra trước, cứ mở rộng lên tận Hòa Bình, nuốt Hà Tây, rồi…tính
sau. Sau hai năm chưa biết việc mở rộng có hiệu quả kinh tế như thế nào thì mấy
hôm nay bỗng rộ lên như nhà quê mổ bò, Ba Vì có nên là trung tâm hành chính
quốc gia (?)
Đó là cung
cách làm ăn với tư duy nẩy ra từ “chân”- đi tới đâu, nghĩ tới đó, thường được
chúng ta nói rất hay là “lấy từ thực tiễn cuộc sống”.
Dân tưởng
khi quyết định mở rộng Thủ đô với những lời phát biểu đầy mỹ từ thì đã có kế
hoạch đâu là trung tâm hành chính quốc gia. Hóa ra hiện giờ mới mang ra góp ý.
Chưa biết
những góp ý của dân có đóng vai trò gì hay Quốc hội cần biểu quyết không thì
đùng một cái, Thứ trưởng Bộ Xây dựng Nguyễn Đình Toàn hùng hồn tuyên bố “có thể
xây dựng trục Thăng Long ngay từ năm 2011”.
Thế thì mang
ra cho dân góp ý làm gì nhỉ? Các nhà hoạch định chính sách nghĩ hộ, làm hộ hết
rồi. Họ là đỉnh cao trí tuệ hay sao?
Với số dân
gần 100 triệu thì Thủ đô cũng nên sắp xếp thế nào cho xứng tầm khu vực. Nhưng
thực ra, chiều rộng, chiều dài, diện tích hàng ngàn km2, dân “đa dạng từ Mường
tới Kinh” của Hà Nội chẳng nói lên sức mạnh của đất nước. Sức mạnh nằm trong
thể chế chính trị, sức mạnh mềm, trong đó có văn hóa và kiến trúc của Thủ đô.
Thú thật,
người viết bài này rất sợ phong thủy, nhất là đưa “kiến thức mê tín” đó vào xây
dựng đất nước hay Thủ đô. Thời đại khoa học tiên tiến của thế kỷ 21 không thể
để vận mệnh, điểm huyệt quốc gia, tâm linh hay trục tụ khí cho vài “thầy” phán
đại.
Tuy nhiên,
“tâm linh hay điểm huyệt” dựa trên số liệu khoa học về đất, nước, lượng mưa,
tầng địa chấn để giúp cho xây dựng lại rất cần.
Hãy áp dụng
“tụ khí” sao cho khi người ta nhìn vào đó thấy chính quyền là tinh hoa của dân
tộc, không phải kết quả của quan trí thấp, quản lý yếu kém, tư duy nhiệm kỳ,
tham nhũng hay lạm quyền.
Washington
DC – thủ đô…vuông
Ai đến Washington
DC (gọi tắt là DC) đều cảm thấy thủ đô nước Mỹ bé tý, không xứng tầm với cường
quốc số 1 thế giới. So với Hà Nội chúng ta mở rộng đến Hòa Bình, Hà Tây thì DC
chỉ bé bằng cụ Rùa đang bơi so với hồ Hoàn Kiếm. Số dân Hà nội “mới” gấp 15 lần
DC.
Thủ đô Mỹ
không có nhà cao tầng chót vót, nằm giữa hai bang Maryland và Virginia, với nửa
triệu người. Vào ngày làm việc, “cán bộ nhà nước” ở hai bang lân cận đổ vào làm
việc, DC “thành” hơn một triệu, nhưng chiều tối lại yên tĩnh, không sôi động
như bờ Hồ Hà Nội, xe máy phóng như bay, còi inh ỏi.
Tìm hiểu kỹ
mới biết, Washington có những qui định rất ngặt nghèo. Điều 1 trong Hiến pháp
Hoa Kỳ đã ghi rõ từ năm 1790 rằng thủ đô phải là…hình vuông, mỗi cạnh 10 miles
(16km), diện tích là 260km2. Các nhà quản lý thành phố từ thời đó đã đặt những
cột bê tông, mỗi mile (1.6km) một cái, để đánh dấu thủ đô…giới, một số cột mốc
hiện vẫn còn.
May mà có
sông Potomac ngăn với bang Virginia, nếu không, có lẽ đây là thành phố vuông
nhất trên thế giới.
Nhà trong DC
cao bao nhiêu thì vừa
Tổng thống
Hoa Kỳ Thomas Jefferson (thời kỳ 1801-1809) luôn mơ ước DC là “Paris của người
Mỹ”, nhà xây thấp, tiện lợi, phố rộng và sáng sủa. Quốc hội Mỹ qui định từ năm
1889, trong thủ đô DC không có tòa nhà nào được phép cao vượt nhà Quốc hội (cao
88m).
Mỗi chuyện
chiều cao mà Quốc hội Mỹ phải họp rất nhiều lần. Năm 1899, họ đã qui định chiều
cao các tòa nhà không quá 34 m. Nhưng năm 1910, các ông nghị thay đổi, cho phép
xây nhà cao bằng chiều rộng của mặt phố. Khi khách sạn Cairo xây lên với độ cao
54m tương đương với chiều rộng của đại lộ trước Dupon Cirle thì Capitol Hill
“giật nẩy mình”.
Họ lại qui
định rõ hơn, nhà dành cho văn phòng, thương mại không cao quá 34m, nhà ở có
chiều cao không vượt 27m, hoặc chỉ có thể cao bằng chiều rộng của phố trước
mặt, độ dài nào nhỏ hơn thì lấy đó làm chuẩn.
Sau vài lần
chỉnh sửa Hiến pháp, kể từ năm 1910 (100 năm trước đây), chiều cao các tòa nhà
không vượt quá chiều rộng của đường phố cộng với 6m. Ví dụ, đường phố trước mặt
rộng 28m có thể xây nhà cao tối đa 34m (28+6). Vì thế, những building trong DC
cao nhất chỉ khoảng 10-12 tầng. Có vài nơi liên quan đến thương mại thì được
phép cao tới 50m. Đó là luật bất di bất dịch trong kiến trúc thủ đô.
Nhà mới xây
trên phố DC phải có kiến trúc bề ngoài giống hệt nhà đã xây cách đây một thế
kỷ, từ mầu gạch, cửa sổ trang trí đến hoa văn trên tường. Nhà mới xây và nhà cũ
cạnh nhau khó mà phân biệt.
Thủ đô DC
không thể so sánh về sự đa dạng như Hà Nội, có tòa nhà Vietcombank đỏ loẹt, đến
BIDV cao ngất, hàm cá mập bên hồ dọa cụ Rùa, rồi Melia xanh đỏ, nhà trên phố
thi nhau khoe “sắc nước hương trời” của nền kiến trúc “lúa nước sông Hồng”,
mạnh ai nấy làm.
Phong thủy
kiểu…Mỹ
Nói chuyện
mê tín hay phong thủy với người Mỹ giống như dân Iraq đạo Hồi hiểu về dân chủ
và nhân quyền. Nói chung, họ không biết mê tín là gì, chỉ dựa trên số liệu khoa
học. Không hiểu dân kiến trúc xứ Cờ hoa có mang sách sang học thầy Tầu, nhưng
có một chi tiết “phong thủy” của DC mang yếu tố chính trị và lịch sử rất ít
người biết.
Một khu đất
trống được dành cho Quảng trường Quốc gia (National Mall) dài vài km và rộng
nửa cây số. Xung quanh là hệ thống bảo tàng, rồi nhà tưởng nhiệm, tượng đài khá
hoành tráng. Một đầu là nhà tưởng niệm Tổng thống Lincoln, đầu kia nhà Quốc
hội. Ở giữa là tượng đài Washington, gần đó có nhà tưởng niệm Tổng thống
Jefferson nhìn ra hồ Tidal Basin.
Mắt của
tượng Lincoln ở phía cuối National Mall nhìn thẳng vào cơ quan lập pháp cách đó
khoảng 3km. Còn tượng Jefferson bên hồ Tidal Basin có đôi mắt “chiếu tướng” Nhà
Trắng, cơ quan hành pháp Hoa Kỳ. Nơi giao ánh mắt của hai cụ chính là tòa tháp
Washington bằng đá cẩm thạch cao vút mà dân DC vẫn gọi là cái bút chì – biểu
tượng cho nền dân chủ vĩnh cửu của nước Mỹ.
Tuy ở thế
giới bên kia, Lincoln và Jefferson vẫn theo dõi Chính phủ và Quốc hội làm gì để
báo cáo với cụ tổng thống đầu tiên George Washington đang ngồi trên nóc…bút
chì. Người ta gọi đó là con mắt của dư luận, theo dõi mấy nhánh quyền lực “vì
nước vì dân” hoạt động như thế nào.
Kiến trúc
thủ đô và nền chính trị
Kiến trúc đi
theo chính trị với thông điệp rất rõ, không tòa nhà nào cao hơn tòa Quốc hội.
Hành pháp và lập pháp cần được giám sát chặt chẽ. Quốc hội có quyền cao nhất
quốc gia. Hai đảng Cộng hòa và Dân chủ chỉ là đám Voi và Lừa trang trí.
Thủ đô DC
không cần to nhất thế giới, rộng nhất thế giới, đông người nhất thế giới, nên
không mang tiếng là nhốn nháo, kẹt xe, ô nhiễm nhất thế giới. Nơi đây là trung
tâm chính trị, ngoại giao, hành chính và đầu não quân sự, không phải là trung
tâm “của tất cả” như nhiều nước khác.
Quyền lực
quốc gia nằm trong một thủ đô hình vuông 16km x 16km lại ảnh hưởng đến toàn
cầu. Sức mạnh nằm ở khái niệm tam quyền phân lập và thêm báo chí là quyền lực
thứ 4 để giám sát 3 nhánh quyền lực trên. Thủ đô to hay nhỏ chẳng nói lên điều
gì về khả năng của quốc gia đó.
Lời kết
Quy hoạch Hà
Nội của chúng ta, đến bao giờ thành hiện thực?
Người Mỹ coi
trọng tự do dân chủ, tam quyền phân lập nên kiến trúc “phong thủy” DC được
thiết kế, xây dựng và giám sát đúng như Hiến pháp Hoa Kỳ đã đề ra.
Việt Nam có
chủ nghĩa Mác Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm chủ đạo thì hãy tạo ra những
con đường tươi sáng, không kẹt xe, thân thiện với dân, kiến trúc trăm năm không
bị mai một, đúng như các cụ từng mơ ước về một thế giới đại đồng.
Trung tâm hành
chính quốc gia phải là nơi để cho dân đến được, nghe được tiếng dân và biết
được nỗi đau nhân thế.
Nếu khi bỏ
phiếu cho quy hoạch mà nghĩ, sau quả này, mảnh đất dành cho mấy thằng con mua
từ mấy năm trước, nay “bỗng” rơi vào qui hoạch và giá lên cao ngất trời, thì
Thủ đô hay trung tâm hành chính quốc gia sẽ thuộc vài dòng họ mà thôi. Và Thăng
Long mãi mãi chỉ là con rồng đất.
Lá phiếu lợi
cho mình hay lợi cho một quốc gia, đó chính là chìa khóa giúp Hà Nội tiến hay
lùi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét