15-7-2018
1. Mấy ngày sau khi cuốn
sách “Gạc Ma. Vòng tròn bất tử” (do First News chủ biên và hợp tác với Nxb Văn
học xuất bản) được phát hành, thì trên mạng xã hội và trên các phương tiện
truyền thông chính thống do nhà nước kiểm soát xuất hiện một làn sóng chỉ trích
cuốn sách này vì những “sai sót” trong nội dung cuốn sách.
Tôi đã đọc bản đính chính
những chỗ sai sót của cuốn sách, do anh Nguyễn Văn Phước (Giám đốc First News)
gửi qua messenger cho tôi, và đã post lên FB bản đính chính đó để mọi người
được biết.
Theo tôi, sách viết không
chính xác một số chi tiết thì phải xin lỗi những người liên quan trong nội dung
cuốn sách, xin lỗi độc giả và phải đính chính, thậm chí phải thu hồi để sách cũ
và “đền” sách mới cho những ai đã mua.
Đó là việc xưa nay những
nhà xuất bản tử tế trên thế giới đều phải làm, đã làm và sẽ tiếp tục làm. First
News vì uy tín và sự sống còn của mình, thì cũng phải làm thôi.
Tuy nhiên, vấn đề ở chỗ:
đây không phải là cuốn sách bình thường như bao cuốn sách khác, mà là cuốn sách
công bố những điều mà những kẻ có quyền lực, vì một lý do nào đó, không muốn
công bố và không muốn cho phép người khác công bố những điều mà cuốn sách này
đã công bố.
Vì thế, với những sai sót
cụ thể như trong bản đính chính đã được First News công bố, thì người ta không
quan tâm nhiều lắm. Chủ yếu là họ quan tâm đến việc CÓ hay KHÔNG “lệnh cấm nổ
súng” hay “lệnh cấm nổ súng TRƯỚC” mà thôi.
Một nhân chứng trong cuộc
chiến này là hạ sĩ Nguyễn Văn Lanh, đã cung cấp thông tin cho nhóm làm sách một
chi tiết, được in trong sách: “Tôi tính lượm khẩu súng của tên chỉ huy (Trung
Quốc – TĐAS chú thêm) để bắn chết nó nhưng vì có lệnh KHÔNG ĐƯỢC NỔ SÚNG (TĐAS
nhấn mạnh) nên thôi. Nếu cho thì tôi đã bắn chết nó rồi, rốt cuộc tôi bị nó đâm
lê vào người và bị đạn bắn ngã ngửa” (tr. 43, xem ảnh 2).
Một nhân chứng khác là
Thuyền trưởng tàu HQ 505 Vũ Huy Lễ, người đã ra lệnh lái chiếc tàu này lao lên
bãi đá Cô Lin trong sáng ngày 14/3/1988, trở thành “công sự khổng lồ dài tới
100 m, rộng 18 m án ngữ lối lên bãi Cô Lin” để bảo vệ Cô Lin, và chỉ với 10
người, với trang bị là súng bộ binh, nhưng dựa vào “công sự” HQ 505 này, họ đã
quyết tâm bảo vệ đá Cô Lin đến cùng đã thành công, khiến cho Trung Quốc thấy
“tàu của Việt Nam đã lên bãi cạn, không thể chìm nữa, phía Trung Quốc bắn thêm
1 đợt nữa rồi lùi ra xa” (tr. 79, xem ảnh số 5). Thuyền trưởng Vũ Huy Lễ đã
cùng với 9 đồng đội đã kiên trì bám trụ trên “bệ pháo HQ 505” ở Cô Lin suốt 2
tháng. Đó là những ngày tháng cực kỳ căng thẳng khi hàng ngày phải đối phó với
sự uy hiếp, đe dọa của tàu Trung Quốc (xem nội dung ở các ảnh 5, 6, 7). Ông kể:
“Có lúc tàu Trung Quốc đến rất gần, nghĩ đến anh em trên tàu HQ 604 đã hy sinh,
những người bảo vệ Cô Lin trên tàu HQ 505 rất căm phẫn, muốn sử dụng DKZ, B40,
B41 bắn chìm tàu đối phương. Nhưng khi báo cáo về quyết tâm bắn để báo thù cho
tàu HQ 604, Sở chỉ huy trả lời: “Nắm vững đối sách trên biển, chỉ nổ súng khi
đối phương đổ quân lên tàu, lên đảo…” (tr. 80, xem ảnh 7). Như vậy là sau khi
Trung Quốc đã nổ súng sát hại 64 chiến sĩ hải quân và công binh Việt Nam rồi,
thì những người bảo vệ Cô Lin vẫn chưa được phép nổ súng, mà phải đợi quân xâm
lược Trung Quốc nổ súng trước (lần thứ n) thì mới được chống trả.
Nhiều người, sĩ quan cao
cấp có, đám DLV có và những kẻ chửi thuê trên mạng cũng có, đã cho rằng đây là
“cuốn sách phản động”. Họ chửi rửa Thiếu tướng Lê Mã Lương với những ngôn từ
bẩn thỉu, chụp mũ chính trị ông ấy và đề nghị xem xét kỷ luật những người viết
sách, khi chưa đọc cuốn sách này, cũng chỉ vì chi tiết “không được nổ súng” hay
“không được nổ súng TRƯỚC” này.
Tuy nhiên, tôi tin những
người lính trực tiếp chiến đấu ở Gạc Ma – Cô Lin – Len Đao. Họ bị quân thù bắn
xối xả, muốn phản kháng lại, dù bằng vũ khí yếu hơn, nhưng họ đã không làm vì
“có lệnh của trên”. Lệnh đó tôi tin không bao giờ có bằng văn bản, mà chỉ phổ
biến tới những người lính. Người trực tiếp ra lệnh cho họ ở trận tiền thì đã hy
sinh. Người còn sống kể lại lý do vì sao anh không nổ súng cho những người làm
sách thì thấp cổ bé họng, nói ra thì bị cho là nói sai sự thật. Tôi nghĩ: giữa
phút sinh tử ấy, không ai nói dối làm gì, trừ khi ai đó ép buộc họ phải nói
dối.
2. Trong những ngày này,
tôi đang miệt mài lập hồ sơ tên đường cho đề tài “Ngân hàng tên đường tỉnh
Khánh Hòa”. Tôi đã lập hồ sơ của 21 thực thể địa lý thuộc quần đảo Trường Sa mà
Việt Nam đang quản lý, và hơn 10 tên của các thể địa lý khác trước đây Việt Nam
đã kiểm soát nhưng nay bị Trung Quốc, Philippines, Đài Loan và Malaysia chiếm đóng
để đưa vào “ngân hàng tên đường”. Tôi cũng chọn lọc tên của 10 liệt sĩ đã hy
sinh trong trận chiến Gạc Ma để lập hồ sơ, đưa vào “ngân hàng tên đường” (đợt
1) và tiếp tục lập hồ sơ của những liệt sĩ khác để đưa vào “ngân hàng tên
đường” (đợt 2).
Vì công việc này, tôi tìm
đọc nhiều tài liệu có liên quan về quần đảo Trường Sa, về Gạc Ma – Cô Lin – Len
Đao và trận chiến ngày 14/3/1988. Trong số đó có cuốn sách “Những điều cần biết
về hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và khu vực thềm lục địa phía Nam (DK1)”, do
Bộ Tư lệnh Hải quân – Cục Chính trị chủ biên, Nxb Thông tin và Truyền thông
xuất bản năm 2015.
Và, khi viết hồ sơ cho đá
Cô Lin và đá Len Đao, tôi thấy trong phần viết về đá Cô Lin trong cuốn sách này
không có dòng nào viết về trận chiến ngày 14/3/1988, về việc Thuyền trưởng Vũ
Huy Lễ cho tàu HQ 505 lao lên bãi đá Cô Lin, biến chiếc tàu này thành công sự
và bảo vệ thành công chủ quyền của Việt Nam tại đá Cô Lin trước sự tấn công xâm
lược của Trung Quốc (xem các ảnh 9 và 10), không hề nhắc đến cuộc chiến đấu bảo
vệ Cô Lin đầy quả cảm của các anh trong phần viết về địa danh bi tráng này.
Tuy nhiên, trong phần
viết về đá Len Đao ở trang kế tiếp thì sách này có ghi mấy dòng ít ỏi như sau:
“Sự kiện ngày 14/3/1988 còn mãi in đậm trong tâm trí của mỗi người dân Việt Nam
khi Trung Quốc dùng vũ lực xâm chiếm Trường Sa. Trong sự kiện này 64 cán bộ,
chiến sĩ cùng 3 tàu đã vĩnh viễn nằm lại trong lòng biển cả. Các anh đã anh
dũng ngã xuống khi tuổi đời còn tươi đẹp nhất…” (tr. 101, xem ảnh 11).
Tên của cuốn sách là
“Những điều cần biết về hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và khu vực thềm lục
địa phía Nam (DK1)”. Cái mà độc giả cần biết nhất thì không viết, hoặc viết 1
cách cảm tính “Sự kiện ngày 14/3/1988 còn mãi in đậm trong tâm trí của mỗi
người dân Việt Nam…”, khi mà thông tin về sự kiện Trung Quốc thảm sát các chiến
sĩ hải quân và công binh Việt Nam ở Gạc Ma ngày 14/8/1988 thì mãi đến những năm
gần đây mới được công bố trên một số phương tiện truyền thông của nhà nước. Và
rất nhiều người dân còn không biết ngày 14/3 là ngày gì?, những người dân tự
phát tổ chức kỷ niệm ở Hà Nội, Sài Gòn… còn bị quấy phá, ngăn cản, thì lấy đâu
ra chuyện “còn mãi in đậm trong tâm trí của mỗi người dân Việt Nam” như cuốn
sách chính thống này viết.
Vậy nên, khi đọc và so
sánh nội dung hai cuốn sách: “Gạc Ma. Vòng tròn bất tử” và “Những điều cần biết
về hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và khu vực thềm lục địa phía Nam (DK1)”,
thì tôi đã rõ vì sao cuốn “Gạc Ma. Vòng tròn bất tử” bị “lên bờ, xuống ruộng”
cả trước, trong và sau khi xuất bản.
Và, tôi cũng đã rõ ai là
người nói thật, ai là người nói dối, và VÌ SAO LẠI THẾ?
Tôi nghĩ: bạn bè tôi ai
đọc bài này trên FB của tôi, chắc cũng có suy nghĩ như tôi. Để rồi, tôi, các
bạn, những người đã chiến đấu chống quân xâm lược Trung Quốc ở Gạc Ma may mắn
còn sống sót và thân nhân của những liệt sĩ Gạc Ma sẽ phải lặng lẽ nuốt nước
mắt vào trong tâm can mà thôi.
Quá buồn phải không các bạn?
Quá buồn phải không các bạn?
TRẦN ĐỨC ANH SƠN (@ Đà
thành, Quảng Nam quốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét