Lê Phú Khải
Cũng như
mọi
người,
tôi có nhiều bạn bè. Nào bạn
học
phổ
thông, bạn học thời
sinh viên, bạn thời công tác… Bạn
tôi hay đến chơi, hoặc
gặp
gỡ
bất
ngờ…
Trước
đây mỗi lần gặp
gỡ
thường
tay bắt mặt mừng,
chuyện
trò vui vẻ. Nhưng chừng
mươi
năm gần đây, khi thấy tôi viết bài phản
biện
trên các mạng xã hội, tham gia các tổ
chức
dân sự như Câu lạc
bộ
Lê Hiếu Đằng, Ban vận
động
Văn đoàn độc lập…, đi biểu
tình chống Trung Quốc
xâm lược biển đảo
Việt
Nam, đi thắp hương tưởng
nhớ
các anh hùng liệt sĩ hy sinh tại
chiến tranh biên giới 1979, hy sinh bảo
vệ
Hoàng Sa, v.v. và v.v., nhiều bạn
đã hỏi
tôi:
- Mày làm như
thế
được
cái gì? Để làm gì?… Cái nước
này nó thế…
Tôi nghe mãi câu hỏi:
“Mày làm như thế được
cái gì?”. Nghe đến phát chán, nên tôi quyết
định
trả
lời
dứt
khoát: “Tao làm như thế
để
được
làm người! Bao nhiêu năm nay sống
dưới
chế
độ
độc
tài toàn trị, tao phải làm con chó, nay
tao muốn làm người những
ngày cuối đời trước
khi về với ông bà tổ
tiên!”. Bạn tôi có người
hỏi
lại:
“Sao lại phải làm con chó?”.
Tôi giải thích:
“Tao là nhà báo mà viết cái gì cũng bị
kiểm
duyệt,
cắt
xén, viết đúng sự thật,
viết
lời
bênh vực nhân dân bị
cướp
đất
cướp
nhà, viết ca ngợi các anh hùng giữ
đảo
giữ
biển,
viết
về
ngư
dân đi đánh cá bị tàu Trung Quốc
bắn
chìm thì… không được đăng!… Vậy
không phải là thằng bồi
bút, là con chó thì là cái gì?”.
Thế
là các bạn tôi tản đi hết.
Và, từ đó không còn ai dám đến
chơi
với
tôi nữa. Bạn tôi biết
tất
cả,
biết
mọi
điều
đểu
cáng đang xảy ra trong xã hội
nhưng
họ
im lặng
để
an toàn và giữ lấy miếng
ăn cho gia đình mình, con cháu mình.
Nước
đã mất
ở
Bauxite Tây Nguyên, ở Vũng Áng Formosa… Ở
đó người Việt Nam không vào được,
là lãnh địa của giặc
Tàu ngay trên đất mẹ Việt
Nam. Nước đang bị tàn phá môi trường vì các nhà máy điện than ở
Bình Thuận, đang bị bọn
du lịch
phương
Bắc
ồ
ạt
kéo vào Nha Trang và khạc nhổ
bừa
bãi, và mặc áo có hình lưỡi
bò… Nước sắp bị
“bán nước từng phần”
ở
các đặc khu Vân Đồn,
Bắc
Vân Phong, Phú Quốc… Các bạn tôi đều
là giáo sư, tiến sĩ, thầy giáo cấp
3, nhà báo nhà văn cả… nhưng bụi
than ở nhà máy miền
Trung chưa bay vào bát cơm
của
gia đình họ, nên họ quyết
im lặng
để
sống,
để
hưởng…
Có ông cán bộ
Đảng
chức
to đùng đùng từng hùng hổ tuyên bố
một
câu, mà cả nước ai cũng biết:
Chế
độ
này là chế độ
“vua tập thể”! Vậy
là ông ấy biết tất
cả,
nhưng
chỉ
nói được một câu như
thế
rồi
im re! Vì con ông đang làm Vụ trưởng,
nghe đâu mới lên Thứ trưởng…
ông quyết giữ nồi
cơm
cho con ông… mặc cho “vua tập
thể”
phá tan hoang đất nước! Ôi sao đất
nước
lại
lắm
kẻ
hèn mạt đến thế!
Nhưng
tôi không buồn vì bạn bè xa lánh… Tôi
đã thấy hàng ngàn người
già trẻ trai gái, đa phần
không phải “trí thức” là giáo sư,
tiến
sĩ… như bạn tôi, đã xuống
đường
hô vang “Cho thuê đặc khu là bán nước!”.
Có lần
bác sĩ Nguyễn Khắc
Viện
đã bảo
tôi: Trí thức đích thực không phải
là bột
mỳ, nhưng họ là bột
nở,
nhờ
có viên bột nở mà cục
bột
mỳ nở
thành cái bánh mỳ…
Cái công việc
mà các bậc trí thức đã kiên trì làm
mấy
chục
năm qua như các anh Hà Sỹ
Phu, Nguyễn Đình Cống, Hoàng Hưng, Nguyên Ngọc, Phạm
Toàn, Trần Văn Thủy, Nguyễn
Quang A, chị Nguyên Bình, anh Lê Công Giàu, Huỳnh Tấn
Mẫm,
Hạ
Đình Nguyên và bao người khác quả là không uổng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét