Lê Phú Khải
Ở những nền tư pháp tử tế, khi một nghi
phạm bị bắt thì người đi bắt phải nói với nghi phạm: Ông/Bà được phép
mời luật sư. Từ đó trở đi, mỗi lần công an hỏi cung nghi phạm thì luật
sư ngồi bên cạnh, luật sư có quyền không cho người hỏi cung hỏi câu này hoặc
câu khác, vì “câu hỏi đó không đúng luật”! Vì luật sư là người nắm luật pháp
hơn cả. Mỗi biên bản hỏi cung như thế phải có chữ ký chứng thực của luật sư thì
lúc ra toà lời khai mới có giá trị.
Ở Việt Nam thì các vụ án luật sư không
được tiếp cận hồ sơ từ đầu, chứ đừng nói gì đến ngồi cạnh nghi phạm khi bị hỏi
cung. Ở vụ án Hồ Duy Hải, luật sư không được gặp Hải bao giờ cả. Bị đánh đến
thừa sống thiếu chết thì nghi phạm thà nhận là mình “giết người” để không bị
tra tấn đau đớn! Những lời khai trong bóng tối như thế ở một nền tư pháp dân
chủ đều không có giá trị pháp lý. Vì thế mới có nguyên tắc tối thượng là trọng
chứng, không trọng cung. Tất cả các nguyên tắc đó của nền tư pháp văn minh
của nhân loại, với chế độ độc đảng, đảng lãnh đạo toàn diện triệt để mọi lĩnh
vực đời sống xã hội thì các nguyên tắc đó đều bị đem vứt vào sọt rác.
Không ai nhìn thấy Hồ Duy Hải lúc xảy
ra án mạng cả.
Không có dấu vân tay của Hồ Duy Hải ở
hiện trường.
Tang vật để giết người của Hồ Duy Hải
là cái thớt và con dao được mua từ ngoài chợ đem về.
Thế mà toà vẫn xử Hồ Duy Hải tử hình!
Còn có gì trắng trợn, coi thường đạo lý
và đểu cáng dã man hơn hả ông Nguyễn Hoà Bình chánh án?
Lúc ông từ miền quê nghèo Quảng Ngãi ra
đi, ông có hình dung ra mình sẽ quyền thế và giàu có như thế này không, nhờ nền
tư pháp mà đại biểu Quốc hội Ngô Bá Thành năm xưa tổng kết trong một câu bất
hủ: “Chúng ta có cả một rừng luật, nhưng khi xử thì xử theo luật rừng!”?
Oan khiên chồng chất oan khiên lên đầu
gần 100 triệu dân đen Việt Nam từ cái nền tư pháp bất lương đó! Đã có biết bao
vụ án oan trong quá khứ vì nạn nhân bị ép cung và đánh đập tra tấn dã man!
– Có lẽ vụ điển hình nhất là vụ án mang
tên Vụ gián điệp “H122”, năm 1948. Trong vụ này, hàng
trăm cán bộ vô tội trong kháng chiến chống Pháp bị giam cầm, do họ bị ép cung,
đánh đập mà phải “nhận tội”!
Sự việc tóm tắt như sau: Một tin đồn do
Pháp tung ra đã lan truyền trong khu Việt Bắc là có một gián điệp mang bí số
H122 đã được Pháp gài vào hàng ngũ ta, và H122 đã cung cấp nhiều tin tức quân
sự quan trọng cho Pháp.
Một anh giám mã (coi giữ ngựa) cho một
cơ quan đã bị nghi ngờ là H122. Lý do nghi ngờ rất đơn giản: Anh ta đã chạy ra
sân lấy vào một chiếc khăn trắng trong lúc có tiếng máy bay của Pháp trên trời.
Người ta nghi anh làm ám hiệu bằng chiếc khăn trắng cho máy bay Pháp đến. Thế
là anh giám mã bị bắt, bị bức cung. Anh ta đã nhận mình là H122, rồi khai ra
những người khác. Cứ thế, người bị bắt mới lại khai tiếp… Con số bị bắt đã lên
đến hàng trăm, kể cả cán bộ cao cấp, và cả một bà bán xôi.
Trưởng ban Kiểm tra Trung ương Đảng
Trần Đăng Ninh đã vào cuộc. Ông Trần Đăng Ninh đã đến tận hiện trường và xem
xét rất kỹ. Ông thấy rất nhiều điều vô lý. Pháp không thể gài người vào ta mà
lại chọn một anh chăn ngựa không biết chữ. Cái sân bé tí trước nhà anh chăn
ngựa giữa rừng núi âm u thì không máy bay nào trên trời có thể nhìn thấy một cái
khăn màu trắng… Cứ thế, cứ thế, Trưởng ban Kiểm tra Trung ương Đảng xem xét,
điều tra cụ thể, quyết liệt, và đã ra lệnh thả mấy trăm “phạm nhân” đang bị
giam. Người ta đã gọi ông Trần Đăng Ninh là “Bao Công Việt Nam” từ vụ án đó.
Sau hoà bình 1954, ông Trần Đăng Ninh
đã đi máy bay và cố nhìn xuống dưới để xem có thể thấy một cái “khăn trắng” nào
không, và sau đó ông đã “an tâm” là mình đã xử án đúng.
– Vụ thứ hai, cũng rất điển hình, phức
tạp, quyết liệt và đầy kịch tính, xảy ra vào các năm 1963-1964, là vụ
án ở nhà máy cơ khí Gia Lâm Hà Nội. Giám đốc Võ Văn Khang bỗng dưng bị
chết. Tám cán bộ đảng và công đoàn nhà máy bị bắt. Vì Giám đốc công an Hà Nội
lúc đó là ông Long, cho đây là vụ giết người. Bị bức cung khốc liệt, cả tám
người đều nhận tội! Thế là án đã “nhanh chóng được phá”. Thành tích được nhanh
chóng báo cáo lên cấp trên để được khen thưởng. Nhưng Đại uý Tích ở công an
Hưng Yên, khi khám nghiệm tử thi nạn nhân được vớt lên ở cửa sông Hồng, đã quả
quyết báo lên ngay trong đêm với Cục trưởng Cục Cảnh sát Lê Hữu Qua là nạn nhân
đã tự sát. Đại uý Tích đã làm báo cáo tường trình cụ thể, và ông cùng đồng
nghiệp, cùng Cục trưởng Qua kiên quyết chống lại kết luận Giám đốc
Khang bị giết. Được Thứ trưởng Lê Quốc Thân ủng hộ, Giám đốc Long cũng kiên
quyết đấu lại.
Bốn năm trời tranh cãi, hồ sơ biên bản
vụ án đã lên cả tạ giấy. Bất phân thắng bại, nên cuối cùng phải mời một đoàn
chuyên gia của Bộ Công an Cộng hoà Dân chủ Đức sang giúp. Người Đức đi sang một
chuyên cơ gồm 10 chuyên gia các lĩnh vực. Trong đó có một chuyên gia được mệnh
danh là “chuyên gia thắt cổ”. Ông này có một bộ sách dày, có hình vẽ và ghi
chép tỉ mỉ các vụ án thắt cổ có từ thời Hy-Mã cổ đại đến sau này. Với ông
chuyên gia này, chỉ cần nhìn hiện trường có người thắt cổ, ông có thể kết luận đến
50% là nạn nhân bị thắt cổ hay tự thắt cổ. Những chuyên gia Đức khẳng định rằng
hung thủ luôn để lại dấu vết ở hiện trường. Và đã có dấu vết thì nhất định tìm
ra hung thủ. Và quả thật, chỉ sau một thời gian ngắn, vụ án đã được làm sáng tỏ
với những luận cứ khoa học không thể chối cãi, không thể tranh luận gì nữa. Tám
cán bộ “nhận tội” khi bị bắt đã được tha bổng. Theo lời Cục trưởng Qua, vụ án
này đã được đưa vào giáo trình của ngành tư pháp nhiều nước.
Trước khi về, người Đức chỉ khuyên
chúng ta không nên đổi tên đường, tên làng, tên xóm… Vì như thế sau này rất khó
phá án.
– Vụ thứ ba là vụ án Nguyễn
Thanh Chấn. Nguyễn Thanh Chấn bị tù đã 10 năm vì tội “giết người”! Bỗng kẻ
giết người lù lù ra đầu thú nên ông Chấn được tha. Vậy thôi!
– Vụ thứ tư là vụ ông Đặng Kim
Bền, một nông dân đã gần 70 tuổi ở An Giang, bị toà án tỉnh Tiền Giang kết
án tử hình sau giảm xuống chung thân. Ông Bền mang một bó cây bù-đà để ở nóc xe
khách. Khi bị công an hỏi bó lá cây này của ai? Ông đã nhận và bị kết án tử
hình vì sự ngu dốt của bà chánh án tỉnh Tiền Giang, xem cây bù-đà có chất gây
nghiện là cây thuốc phiện!
Khi đó tôi là phóng viên thường trú ở
Đồng bằng sông Cửu Long, được bà vợ của ông Bền đi thăm nuôi chồng kể cho nghe
hết sự tình về “tội” của chồng bà. Tôi đã làm tường trình lên Chủ tịch nước Lê
Đức Anh lúc đó. Và bằng một đường dây riêng, bức thư đã đến tay Chủ tịch nước
Lê Đức Anh. Ông Bền được tha bổng. Khi vợ ông Bền lên đón chồng về quê sau khi
được ân xá, bà đã đền ơn nhà báo một ký đường Thốt nốt - đặc sản của quê bà.
Cái biên lai gửi thư qua bưu điện lên Chủ tịch nước Lê Đức Anh, đề ngày
25-9-1995, tôi còn giữ đến bây giờ làm kỷ niệm (Xem ảnh).
Viết đến đây, tôi bỗng nhớ đến những
dòng mở đầu trịnh trọng của Bản Tuyên ngôn Quyền Con Người của Cách mạng Pháp
1789: “Các đại biểu của nhân dân Pháp họp thành Quốc hội, cho rằng việc
không biết tới, sự lãng quên hay sự coi thường các quyền của Con Người là những
nguyên nhân gây ra những đau khổ chung thân và sự hư hỏng của những kẻ cầm
quyền, vì thế đã quyết định trình bày các quyền tự nhiên thiêng liêng và không
thể tước bỏ được của Con Người”.
Chừng nào còn chế độ
độc đảng độc tài, không có toà án độc lập thì những đau khổ chung
thân của gần trăm triệu dân đen Việt Nam còn mãi. L.P.K.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét