Nguyễn Tiến Dân
27-1-2017
1- “Nghe
đài – đọc báo của ta”, thấy nói rằng thì là: Hoàng Sa và cả Trường
Sa nữa, đều là 1 phần lãnh thổ hết sức thiêng liêng của Tổ quốc. Phần lãnh thổ
này, đời ông – đời cha, đã chiếm hữu – đã khai phá – đã tôn tạo và đã thu hoạch
ở đó. Cháu – con, phải có trách nhiệm nối tiếp nhau gìn giữ. Ai bảo vệ và giữ
gìn mảnh đất thiêng này, Tổ quốc ghi công. Ngược lại, sẽ bị coi là quân bán
Nước và sẽ bị mang trọng tội với Dân tộc. Theo cái logic ấy, Hải chiến Hoàng
Sa, xứng đáng đi vào sách giáo khoa Lịch sử – Ngụy Văn Thà và đồng đội, xứng
đáng được tôn vinh đời đời. Luận điểm này, được ngay cả nguyên Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng và nguyên Chuẩn đô đốc Lê Kế Lâm, công khai ủng hộ. Được truyền cảm
hứng từ ông Lâm và ông Dũng, hôm nay, mình đội mưa rét, cùng mọi người ra Bờ
Hồ, thắp hương tưởng niệm các Liệt sỹ đã bỏ mình ở Hoàng Sa.
Văn chương, mình chẳng tài. Bởi thế, nhường
phần tường thuật cho các blogger chuyên nghiệp. Tính mình, nhút nhát. Bởi thế,
chỉ dám đứng xa xa mà ngó vào và lắc đầu – lè lưỡi, cảm phục các bác ấy. Họ kề
vai – sát cánh, kết thành một cộng đồng lớn và thành kính dâng hương. Trời rét,
nhưng nhìn ánh mắt họ, mình thấy ấm lòng.
2- Tưởng, trong việc Bảo vệ Tổ quốc, lòng
Dân và ý Đảng, là một. Do đó, mọi sự sẽ diễn ra trong yên bình. Nhưng, “nói dzậy”, mà lại là “không
phải như dzậy”. Chỉ được chốc lát, “cái kim trong bọc” đã phải lòi ra. Lực lượng đàn áp, tức
tốc được điều đến và tung vào trận. Trước cái khí thế như triều dâng – thác đổ
của chúng, trong phút chốc, đám đông đã bị nhấn chìm. Cứ mỗi lần 2 chú mặc
thường phục xà vào, là một người tham gia lễ tưởng niệm, bị quăng gọn lên xe
bus. Nhịp nhàng và chuyên nghiệp đến mức, không thể tưởng tượng nổi. Bà con,
phần thì bị xúc lên xe bus đưa đi “làm
việc” – phần còn lại, bị ép phải giải tán. Trơ lại trên cái vỉa hè
rộng thênh thang ở Bờ Hồ, còn có mình và ông bạn già Đỗ Thịnh. Lâu ngày không
gặp nhau, 2 anh em mải nói chuyện, quyến luyến mãi không rời. Thừa thắng xông
lên, mấy chú Công an và vài ba cái thằng cha mặc thường phục – không có biển
hiệu và không thèm có cả cái băng đỏ, ghi 2 chữ tối thiểu là “Bảo vệ”, ập tới. Chúng bắt anh em mình,
phải “giải tán”. Giải thích
cho các chú Công an, họ hiểu liền và đều dừng lại. Riêng đám mặc thường phục,
rất hùng hổ. Thấy vậy, mình cảnh báo: “Chúng
mày, không có tư cách và cũng chẳng có quyền gì, mà đuổi tao ra khỏi đây”.
Nghe vậy, một thằng có vẻ là chỉ huy gầm lên: “Dám mày – tao với tao hả”. Đoạn, hắn nắm cổ áo và lôi sềnh
sệch mình xuống đường. Tiếp tay cho hắn, là 2 thằng nữa. Chẳng nói – chẳng
rằng, chúng ấn đại mình lên 1 chiếc taxi vừa chạy qua và hất hàm ra hiệu cho
bác tài: “Công an phường Cửa nam”.
Ngồi trên xe, mình rút điện thoại, định báo cho Sư tử đừng chờ cơm. Có lẽ, 2
chú áp giải sợ mình chụp ảnh. Cho nên, họ đè sấn – đè ngửa mình ra và đấm mình
túi bụi. Chung cuộc, cái điện thoại, phải ngoan ngoãn nằm ở trong túi áo của
mình. Và có lẽ, trong buổi Tưởng niệm này, mình là người cuối cùng, bị bắt.
Vẫn biết, ở cái thời man di – mọi rợ, kẻ
mạnh, có quyền sinh – quyền sát. Chuyện đó, chẳng nói làm gì. Nhưng thấy bảo,
Đất nước mình, đã có Nhà nước Pháp quyền. Hơn thế nữa, ưu việt vạn lần, so với
bon Tư bản. Bởi, nằm mơ, chúng cũng không có cái đuôi XHCN, giống như mình. Các
bác Luật sư ơi, cho mình hỏi ngu một tí: Luật pháp Việt nam (nếu có), qui định cụ thể thế nào về
việc bắt người?
– Giữa thanh thiên – bạch nhật, người ta
không vi phạm Pháp luật, ai và trong trường hợp nào, cho phép bắt người?
– Những kẻ mặc thường phục, không có bảng
tên và không hề có bất cứ dấu hiệu nào chứng minh hắn ta là nhân viên công
quyền. Chúng, có được phép bắt người, hay không?
– Việt nam đã tham gia “Công ước chống tra tấn” hay chưa, mà
Công an dám ngang nhiên đánh người giữa phố?
3- Về đến đồn, cái đầu tiên đập vào mắt
mình, là cây Thánh giá ở cuộc Tưởng niệm. Có điều, nó đã được tháo rời và được
xếp ngay ngắn trên ghế. Nhân viên công lực, kẻ ra – người vào tấp nập. Ai cũng
đi đứng hiên ngang, nói cười rổn rảng. Chú nào, cũng to như những con bò mộng (Chuyện hiếm thấy, ở các chú bộ đội).
Tức cảnh – sinh tình: “Trẻ trai và nhiều
như quân Nguyên thế kia, không làm ra của cải vật chất, thì đã đành. Đã thế,
suốt ngày túm năm – tụm ba và há miệng, chờ những người đàn bà như thế này, cấy
hái – làm lụng để nuôi mình. Bảo sao, nước ta cứ mãi nghèo.
Ảnh
minh họa. Nguồn: internet
Lại nữa, nhìn cái cách nuôi quân và dụng
lính của CS, dễ nhận thấy: Đối với Đảng CS, mấy tay dân đen cứng đầu, nguy hiểm
gấp vạn lần so với lũ kẻ cướp đang ngấp nghé ngoài Biên giới và Hải đảo”. Biết, là như thế.
Nhưng suy cho cùng, mình cũng chỉ là cái đồ bất tài – bất lực. Bởi vậy, đành
chỉ biết khoanh tay, mà thở dài.
4- Ngồi 1 lúc, có lẽ đã có người nhận ra
mình, chú đi áp giải (nhưng không đánh
mình), thay đổi thái độ. Chú lân la gợi chuyện:
– Nhà anh ở cách đây có xa không? Anh đi bằng gì đến
đây? Xe gửi đâu rồi? Có đúng anh chỉ là người qua đường hay không?
Giá mình gật đầu bảo: “phải”, chắc họ sẽ xin lỗi và thả luôn
mình ra, cho đỡ rách việc. Nhưng mình đã có chủ ý, bởi vậy, không vồn vã bắt
chuyện. Ngồi ở phòng trực ban, sợ mình sẽ tổng hợp được binh tình của các chú.
Bởi thế: “mời bác lên gác”. Lên
gác, chẳng có phòng trống, lại dẫn bác Dân già xuống chỗ Trực ban. Cuối cùng,
cán bộ “làm việc” với mình,
cũng đã được phái đến. Anh ta nhỏ người và có vẻ hiền lành, chậm chạp. Cảnh
phục, chỉnh tề – cấp bậc, đại úy và có cái tên, hợp với nghề nghiệp của mình:
Đặng Thành Trung. Liếc thấy, trong đống giấy tờ mà anh ta xách theo, có cái “Biên bản xử phạt vi phạm Hành chính”,
mình suýt phì cười. Một cuộc trường chinh đi tìm chỗ làm việc, lại bắt đầu. Lên
gác, không có chỗ. Xuống Hội trường tầng dưới, gặp ngay anh cu Điển đang ngồi ở
đó và hắn toe toét cười chào mình. Đặt đít xuống ghế, viên Đại úy giở Biên bản
ghi lời khai, rồi theo quán tính, hỏi tên của mình. Đối với các chú này, nói
nhiều và giải thích lắm, vô ích. Bởi vậy, mình dọn luôn cho các chú món: “một đập ăn quan”. Nghĩa là, chiếu tướng
và cho các chú hết cờ:
– Tôi đang đứng trên hè phố, để nói chuyện với 1 ông
bạn già. Cả 2 chúng tôi, mồm không hò hét – tay không khua khoắng – chân chẳng
quặp khẩu hiệu và biểu ngữ. Chúng tôi không làm bất cứ điều gì vi phạm đến cái
gọi là Luật pháp của nước CHXHCN Việt nam. Vô duyên – vô cớ, các anh kẹp cổ –
đánh và lôi tôi về đây. Sự bắt người này, vi phạm Luật pháp. Bởi vậy, chúng ta
sẽ “làm việc” với nhau. Tôi đề nghị anh, làm việc đúng với bản chất của vấn đề.
Đó là, lập Biên bản về việc bắt giữ người trái phép.
Có lẽ, đòn của mình quá độc và quá bất ngờ.
Xưa nay, chẳng ai nghĩ tới. Bởi thế, mọi cặp mắt trong phòng, đều hướng về phia
mình. Hệ quả tất yếu, chuyển phòng. Họ nhanh chóng tìm và đủn cán bộ ra, rồi
dành riêng cho lão Dân già 1 phòng. Sang phòng mới, mình lặp lại yêu cầu. Khúc
xương mà mình đưa ra, Thành Trung không thể gặm được. Anh ta ra ngoài, xin
thỉnh thị. Lúc trở về, dẫn theo viên thiếu tá Nguyễn Thanh Hải. Tên thì giống
đàn bà, nhưng hình dáng và tính cách, thì không. Từ lời ăn – tiếng nói cho đến cách
hành xử, đều muốn thể hiện uy quyền tuyệt đối. Ánh mắt, khinh khỉnh – giọng
nói, nhát gừng. Anh ta kênh kiệu ra lệnh cho mình xuất trình CMND. Dĩ nhiên,
mình không đáp ứng. Đỏ mặt, anh ta bỏ ra ngoài và rất nhanh chóng, dẫn về 3
nhân viên công lực nữa. Cuộc cưỡng chế, bắt đầu. Ba chú trấn giữ, để Thanh Hải thò tay
vào túi và lộthết
đồ đạc của mình đặt lên bàn. Nhìn mớ tiền của mình, Hải cười: “Nhiều tiền nhỉ”. Mình nhếch mép: “Sao không lấy?”. Cười tiếp: “Đảng cho chúng tôi rất nhiều tiền. Tiêu còn chẳng
hết, lấy làm gì”. Thấy Hải định mở ví, mình nhắc anh ta: “cậu không có cái quyền lục ví của người khác”.
Đanh giọng: “Ở đây, tôi có quyền đó”.
Cầm đến CMND và bằng lái xe của Sư tử: “của
ai đây?”. Mình chẳng thèm trả lời. Khiêu khích: “Cầm giấy tờ của người khác, mà không biết họ là ai.
Chắc là của ăn cắp”. Sau khi chuyển cho Thành Trung CMND của mình,
anh ta xếp gọn đống đồ đạc của Dân già lên bàn và giơ tay ra hiệu. Cả 4 thày
trò, lần lượt rút ra ngoài. Hỏi, mình chẳng nói – gọi, mình chẳng thưa. Thành
Trung đành phải cầm CMND của mình và tự lúi húi ghi chép. Chép chán, lại mang
ra ngoài cùng với cái Biên bản xử phạt vi phạm Hành chính. Trên đó trống trơn,
chửa có chữ nào. Trở về và gặng:
– Anh nhất định không chịu làm việc?
Mình vồn vã:
– Phải làm việc chứ. Hôm nay, tôi nhất định phải ngồi
đây làm việc và khi ra về, sẽ mang theo cái Biên bản bắt giữ người trái phép.
Thành Trung thoáng cười và mở điện thoại của
lão Dân già ra, xem tin nhắn. Mình nhắc ngay:
– Không nên làm việc đó. Vì nó vi phạm quyền bí mật
thư tín của Công dân.
Trung coi như điếc, thậm chí, còn lấy giấy
ra ghi chép. Trước khi tựa đầu vào ghế để ngủ, mình ti hí mắt và nhắc anh ta:
– Ghi làm gì, cho khổ. Về cơ quan An ninh Điều tra Hà
nội, mà sao lưu. Còn bây giờ, có bài gì tiếp theo, chuẩn bị giở nốt ra đi.
Tỉnh giấc nồng, khi Hải quay lại:
– Trưa rồi, bác có muốn ăn uống cái gì không?
Mình nhìn vào mắt anh ta và chẳng buồn trả
lời. Lại cười:
– Rõ ràng, lúc nãy còn nghe và nói được kia mà. Không
quan tâm, thì bảo là không quan tâm. Quan tâm đến, còn làm bộ – làm tịch.
Bắt chước Fuc ngoẹo, mình nghiêng đầu bình
thản ngắm 2 chú. Hồi lâu, thấy không dễ gì lung lạc được lão Dân già, Thanh Hải
lượn – Thành Trung chuồn. Bỏ mặc mình trong phòng, cùng với 1 chú lính. Các chú
này, cũng phải thay nhau đến mấy lần, để trông mình. Ba tiếng đồng hồ sau, nhấm
nháy nhau và cũng “mất hút con mẹ hàng
lươn”. Tín hiệu, không thể rõ ràng hơn: Các chú, muốn chấm dứt cuộc
chơi, ở đây. Trong trạng thái, không văn bản – không kí cọt và bác Dân già, có
thể, tùy nghi di tản. Bấy giờ, mình mới vươn vai gọi Sư tử, bảo mang nước và
thức ăn đến. Nàng cười, hỏi số người cần tiếp tế. Cười buồn: “mỗi mình”. Mang thức ăn đến, nàng hỏi
tình hình. Mình chỉ nói với nàng.
– Họ đã làm xong việc và đang để kệ anh ngồi xuông.
– Sao không về?
– Anh đợi lấy cái Biên bản bắt giữ người trái phép.
– Trời ạ, không có cái Biên bản ấy đâu và
anh cũng bỏ cái ý định được – thua với mấy chú Công an đi. Họ có biết cái gì
đâu mà đôi co cho mất công.
Mặc nàng, mình mang túi bánh mì và giò chả
vào phòng, rồi nhẩn nha đánh chén. Đang ăn, thấy có bóng ai, giống như Vũ Quang
Thuận lướt qua cửa. Thoáng cái, đã mất hút ở góc nào. No nê, quay ra phòng Trực
ban khiếu nại:
– Các cậu có làm việc nữa, thì nói là làm việc và tôi
sẽ chờ. Trong lúc chờ đợi, cử người vào nói chuyện với tôi cho vui. Để tôi ngồi
1 mình, là không được.
Chú nọ, nhìn chú kia và cuối cùng, Trực ban
thanh minh:
– Chú thông cảm, cháu vừa nhận ca trực nên không biết.
Mình nhắc họ, điện cho Trung – cho Hải. Đáp:
– Chú hết sức thông cảm, bọn cháu chỉ cho mượn Trụ
sở. Chúng cháu không bắt chú về đây và cũng không được quyền làm việc với chú.
Chú chờ lúc nữa.
Chán ngán, mình giao hẹn:
– Tớ sẽ ngồi đây trong vòng nửa tiếng nữa. Nếu không
có ai quay lại, tớ về. Còn muốn làm việc tiếp, cứ báo qua phòng Chống phản động
hoặc cơ quan An ninh Điều tra Hà nội. Họ đã nhẵn mặt tớ.
Hết nửa tiếng, các chú hội ý và mời mình về.
Tưởng đã hết phiền toái, nào ngờ, đúng lúc mình chuẩn bị ra về, mấy chú mặc
thường phục ào vào, hỏi Trực ban về Vũ Quang Thuận. Tưởng mình là Thuận (!) họ
định giữ lại. Bực không thể chịu được, mình nói thẳng:
– Hôm nay, tôi muốn ngồi đây, để làm cho ra ngô – ra
khoai cái chuyện bắt giữ người trái phép. Có điều, cận Tết, còn hàng đống việc
đang chờ ở nhà. Vợ không cho ngồi lại, cho nên, mới phải về sớm. Bây giờ, các
cậu muốn thế nào?
Thấy không ổn, Trực ban phải chạy ra gàn chú
kia và mời bác Dân già ra về. Kết thúc hơn 7 giờ, được ngồi chơi và ngắm cảnh ở
đồn Công an. Với mình, khoảng thời gian đó, chẳng hề vô ích. Mình đã trải
nghiệm và đã thu hoạch được rất nhiều. Xin chia xẻ, cùng cả nhà.
5- Này, các chú An ninh CS! “Còn Đảng – còn mình”, là cái câu, mà
người ta cố nhồi nhét vào đầu các chú. Thực ra, câu ấy chỉ nghiệm đúng với bọn
chóp bu CS. Đảng đổ, bọn nó chết. Còn các chú, tí lương – thưởng, dù lớn đến
đâu, cũng chẳng ngang giá với cái chết thay chúng. Hôm nay, các chú đang ở thế
“kiến ăn cá”. Nhưng đừng
tưởng, việc đó sẽ kéo dài. Rồi có ngày, “cá
sẽ ăn lại kiến”. Nga xô và các nước CS Đông Âu, là bài học nhãn
tiền. Lúc đó, các chú tính sao? Do vậy, làm gì thì làm, khuyên các chú, giữ lấy
chữ Đức và
nhớ chừa lại cho mình, khoảng lùi phía sau. Gió, đã sắp đổi chiều.
Phần riêng tư, chúng ta, đã va chạm với nhau
rất nhiều lần. Những lần trước, bao giờ các chú cũng chủ động dùng biện pháp ôn
hòa. Sao lần này, vô cớ thay đổi thái độ và đi gây sự với lão? “Đắm đò – giặt mẹt”. Vào đồn, lão cũng
muốn xem bản lĩnh của các chú. Nhưng thật thất vọng, vì chẳng có cái vẹo gì –
ngoài những trò mèo. Giở trò nào, lão bắt bài trò ấy. Thương các chú, lão phản
đòn hết sức nhẹ và không muốn làm to chuyện. Lần sau, nếu còn muốn đấu võ mồm,
các chú hãy về dùi mài kinh sử và nhớ, đừng có làm như cái đận vừa rồi. Mất mặt
lắm.
Nguyễn Tiến Dân
Tel: 0168 – 50 – 56 – 430
Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS đê hèn,
nên bị chúng lừa đảo và cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành dân du
mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Bài sau: “Đầu Xuân, đối thoại
cùng Hồ Ly tinh”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét