Ngô Nhân Dụng
Lâu nay, BVN vẫn chủ trương không bàn đến
những nhân vật lịch sử như Hồ Chí Minh, bởi thấy chứa phải lúc, và tình hình
đất nước hiện tại có nhiều vấn đề sống còn nóng bỏng đáng bàn hơn rất nhiều.
Vả chăng, đào xới lại lịch sử thì phải có đủ tư liệu đáng tin cậy để lật đi
lật lại vấn đề cho thấu đáo. Nhưng nhân chuyện đang xảy ra ở Lâm Đồng là việc
một pho tượng Trần Hưng đạo đặt trên bệ ở vườn nhà một người dân bị những kẻ
cầm quyền địa phương, do giáo dục của thể chế trong bao nhiêu năm làm cho ngu
tối như một lũ mù lòa đui điếc, thui chột đến kiệt cùng những tình cảm yêu
nước sơ đẳng nhất, khăng khăng bắt hạ xuống khỏi cái bệ cao 1 mét, khiến
người Việt trên khắp thế giới đều công phẫn, nên xin mượn bài này của ông Ngô
Nhân Dụng để gửi đến bạn đọc xa gần.
Hồ Chí Minh vẫn được chúng ta xem là một nhà ái quốc chân
chính, rất khôn khéo trong chính sách ngoại giao với Trung Quốc trong suốt
thời kỳ chống Pháp và chống Mỹ. Sau khi quân đội Trung Hoa vào làm đường ở
phía Bắc đất nước – nhân dó chúng đã làm không ít điều tệ hại, như đào xuyên
lộng cả quả núi ở Côn Sơn, nơi Nguyễn Trãi ở ẩn (cùng nhiều địa điểm khác
nữa), có vẻ như vì tin vào thuyết phong thủy mà chủ tâm phá long mạch của
nước ta; hay chém đứt đầu tượng Hoàng đế Trần Nhân Tông cũng như đập phá cả
khu lăng mộ nhà Trần ở Yên Sinh Đông Triều... – ông Hồ Chí Minh đã bằng mọi
cách “mời” được toàn bộ 320 ngàn quân Trung Hoa rút về nước vào cuối 1968,
không để họ vin vào bất kỳ lý do nào mà trú đóng lại...
Định luận trước nay thì vẫn là thế, tuy nhiên đòi hỏi bức
thiết hàng đầu đối với nhà nghiên cứu lịch sử là phải khui ra được nhiều tư
liệu quý đang cất giữ đây đó để tham bác, bổ sung. Trong bài viết này, tác
giả Ngô Nhân Dụng đã cung cấp cho chúng ta một nguồn tư liệu từ một cuốn sách
Trung Quốc, tuy chưa hẳn đáng tin cậy hoàn toàn song cũng có thể giúp soi
sáng thêm một vài khía cạnh vấn đề nêu trên.
Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Bauxite Việt
|
Hưng Ðạo Vương
Trần Quốc Tuấn được dân Việt Nam
tôn thờ như một vị thánh. Ngay ở khu vực Tiểu Sài Gòn, California, nước Mỹ,
người Việt xa xứ cũng dựng tượng Ðức Thánh Trần tại hai địa điểm. Nhưng ngay
trong nước Việt Nam
thì tượng ngài lại gặp rắc rối! Chắc Ðức Thánh phải lắc đầu: Thời đại Nguyễn
Phú Trọng thật không hiểu nổi!
Người dựng
tượng Ðức Thánh là ông Tống Hồ Phương, ở xã Ninh Gia, huyện Ðức Trọng, tỉnh Lâm
Ðồng. Ông đặt làm tại khu chuyên sản xuất tượng đá lấy tứ núi Non Nước, Ðà
Nẵng, nổi tiếng. Các nghệ sĩ đã sao chép theo mẫu tượng của Hội Mỹ Thuật Việt Nam ; coi như là
bảo đảm, không sợ người ta khen chê xấu đẹp.
Muốn cẩn thận,
ông Tống Hồ Phương chắc đã lên Sở Văn hóa tỉnh Lâm Ðồng xin phép trước khi đặt
người ta làm tượng! Nhân viên Sở Văn hóa theo đúng đường lối đảng, đồng ý rằng
Trần Hưng Ðạo không thuộc “thành phần phản động, xét lại, không nằm trong danh
sách các thế lực thù nghịch, cũng không tự diễn biến, tự chuyển hướng, vân
vân”. Hơn nữa, pho tượng Ðức Thánh Trần không nằm trong danh mục phải xin giấy
phép mới được dựng lên (không biết trong danh mục này có những nhân vật nào
tượng phải xin phép!)
Ông Tống Hồ
Phương thấy chắc ăn, đi đặt pho tượng, mang về dựng trong vườn nhà mình. Trông
pho tượng Ðức Thánh Trần trong hình kèm trong bài báo thì thấy hình ảnh ngài
rất uy nghi, tay trái nắm đốc kiếm, tay phải chỉ về phía trước, như đang hiệu
lệnh tướng sĩ quyết chiến đuổi quân xâm lăng. Tượng dựng trên một cái bệ khiêm
tốn, chỉ cao có một mét, nhưng như vậy lại thích hợp; vì nếu đặt trên cái bệ
cao hai, ba mét thì nhìn lên sẽ thấy tượng hơi ngắn. Phải khen ngợi ông Tống Hồ
Phương vừa có thành tâm, vừa có khiếu thẩm mỹ! Chắc chỉ còn chờ ngày làm lễ
khánh thành, yên vị tượng Ðức Thánh, và cầu nguyện xin ngài phù hộ cho quốc
thái dân an, Tổ quốc vững bền.
Nhưng pho tượng
chưa yên vị thì đã gặp rắc rối. Người đứng đầu công an xã đến bảo ông Phương
dẹp tượng xuống. Rồi hai ông Chủ tịch, Phó chủ tịch xã, và cán bộ Phòng Văn hóa
Thông tin huyện Ðức Trọng tới, đồng thanh bảo ông Phương muốn để Ðức Thánh đâu
cũng được, nhưng không được đặt trên cái bệ cao một mét!
Ở các nước trên
thế giới ngày nay, ngoài nước Việt Nam, người dân nào cũng có quyền sử dụng
khuôn viên trong nhà riêng của mình, miễn là không làm mất trật tự, vệ sinh gây
hại cho lối xóm. Lâu nay bao nhiêu gia đình ở Việt Nam đặt tượng Phật Quan Âm,
tượng Ðức Mẹ; đồng bào vùng Châu Ðốc, Long Xuyên, vẫn đặt những bàn thờ Ông
Thiên, lập cả miếu thờ Anh hùng Nguyễn Trung Trực với hình tấm bản đồ Việt Nam;
không biết có ai bắt người mình phải đi xin phép hay không? Tại sao các quan
trong xã Ninh Gia, huyện Ðức Trọng, tỉnh Lâm Ðồng, lại làm khó dễ gia đình ông
Tống Hồ Phương như vậy?
Các xã quan
không cho đặt pho tượng Ðức Thánh Trần trên cao, chỉ nêu một lý do vì ông
Phương không xin phép xây cái bục! Một cái bệ thờ cao một mét thì làm hại gì
tới xóm làng mà các quan khó vậy? Bộ muốn xây trong vườn một cái bể chứa nước
mưa để tưới cây, mỗi chiều đúng một mét, cũng phải làm đơn và nộp lệ phí cho
các quan ăn hay sao? Lời giải thích đơn giản nhất chính là cái “thủ tục đầu
tiên” này! Lạ gì những thói sai nha, làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền!
Nhưng rất có
thể các quan trị nhậm xã Ninh Gia, huyện Ðức Trọng, còn có những lý do khác
thúc đẩy, khiến họ ngăn cản gia đình ông Tống Hồ Phương dựng tượng Ðức Thánh
Trần. Vì trong trong thời đại Nguyễn Phú Trọng, nó lại rất “nhạy cảm!”
Chỉ còn một
tuần nữa là sắp tới ngày 19 Tháng Giêng, ngày kỷ niệm các chiến sĩ Hoàng Sa bỏ
mình vì nước! Ngày đó, đúng 43 năm trước, quân Trung Cộng đã cướp quần đảo
Hoàng Sa [của Việt Nam], chiếm đóng từ đó tới nay; giờ đang biến thành một căn
cứ quân sự khống chế bờ biển Việt Nam! Nếu ông Phương đợi gần tới ngày 19 Tháng
Giêng năm 2017 mà làm lễ an vị tượng Ðức Thánh Trần, rồi bà con rủ nhau kéo tới
thắp hương chiêm bái, thì làm sao cấm được họ? Thời điểm “nhạy cảm” như thế,
chuyện bé xé ra to thì ai sẽ chịu trách nhiệm thay các ông quan hàng xã?
Một chi tiết
“nhạy cảm” nữa, là hình ảnh pho tượng tay cầm đốc kiếm, tay chỉ thẳng phía
trước, dáng điệu rất giống pho tượng Trần Hưng Ðạo dựng ở bến Bạch Ðằng, Sài
Gòn. Ðó chính là tượng vị Thánh tổ Hải quân Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975.
Các chiến sĩ Hoàng Sa đều mang trong đầu hình ảnh vị anh hùng trận Bạch Ðằng
khi hy sinh vì Tổ quốc, quyết chống giặc xâm lăng, trong ngày 19 Tháng Giêng
năm 1974!
Cái đám giặc
xâm lăng năm đó là ai? Thêm một điểm “nhạy cảm” to lớn nữa! Ông Tổng bí thư
Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng ngày mai, 12 Tháng Giêng sẽ đi thăm ông Tập
Cận Bình! Tin này do Ban Ðối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam thông báo,
cho thấy đây là thể hiện mối tình đồng chí, anh em giữa hai đảng.
Từ thời Nguyên
Thế Tổ sai quân Tàu qua đánh nước ta ba lần, thời Càn Long sai Tôn Sĩ Nghị cầm
quân Nam chinh, đến thời Mao Trạch Ðông xua quân chiếm Hoàng Sa mở rộng biên
cương xuống vùng biển Ðông Nam Á, suốt chín thế kỷ hình ảnh Hưng Ðạo Vương Trần
Quốc Tuấn luôn luôn nằm trong lòng dân Việt, nhắc nhở người Việt phải lo bảo vệ
non sông, Tổ quốc! Ðảng Cộng sản không muốn dân Việt tưởng niệm Hưng Ðạo Vương
trong lúc này. Vì tôn thờ Ðức Thánh Trần thì quá “nhạy cảm” với các quan thầy ở
Bắc Kinh.
Trong lịch sử
chỉ có một người đã cầu xin vị hoàng đế ở Bắc Kinh đưa quân vào Việt Nam , là Lê
Chiêu Thống. Người thứ nhì là Hồ Chí Minh.
Trong cuốn China
and the Việt Nam War, tác giả Qiang Zhai (Trạch Cường) căn cứ vào tài liệu
của Trung Cộng cho biết hai đảng cộng sản đã ký nhiều thỏa ước đón quân Trung
Cộng vào đầu năm 1965. Ngày 21 Tháng Tư, Võ Nguyên Giáp đã gặp La Thoại Khanh
(Luo Ruiqing), Tham mưu trưởng quân Tàu, bàn việc đưa quân Tàu vào Việt Nam
(trang 133, ấn bản bìa giấy in năm 2000).
Ngày 16 Tháng
Năm, năm 1965, Hồ Chí Minh bí mật qua Tàu đã được Mao Trạch Ðông tiếp ở biệt
thự tại Tràng Sa, tỉnh Hồ Nam, gần quê hương của Mao. Văn khố của Cộng sản
Trung Quốc còn lưu trữ nguyên văn các lời đối đáp trong cuộc gặp gỡ này, dịch
nguyên văn như sau:
Hồ: Chúng ta cần xây dựng đường sá mới.
Tôi đã bàn với đồng chí Ðào Chú (Tao Zhu, Bí thư phụ trách vùng Trung và Nam
Trung Quốc) vấn đề này rồi. Nếu Trung Quốc giúp chúng tôi xây những con đường ở
phía Bắc, giáp biên giới Trung-Việt, thì những quân sĩ tính làm công việc đó có
thể đưa vào miền Nam .
Mao: Tốt, chính sách tốt.
Ðào Chú: Thưa tôi đã báo cáo với đồng chí Chu
Ân Lai, đồng chí nói Trung Quốc có thể làm việc này.
Hồ: Thưa trước hết chúng tôi cần Trung
Quốc giúp xây sáu con đường từ vùng biên giới. Những con đường này chạy xuống
phía Nam
ở hậu phương của chúng tôi. Sau này chúng sẽ được nối liền vào mặt trận. Hiện
nay chúng tôi có 30,000 người đang làm đường. Nếu Trung Quốc giúp, những người
này có thể được gửi vào Nam Việt Nam . Cùng lúc này, chúng tôi được
các đồng chí Cộng Sản Lào giúp làm đường từ Sầm Nứa tới Xiên Khoảng, rồi từ
Xiên Khoảng xuống phía Nam Lào, và từ đó đi xuống Nam Việt Nam.
Mao: Vì trong tương lai chúng ta sẽ đánh
trận trên bình diện rộng lớn, hãy xây dựng đường sá đi tới Thái Lan thì tốt hơn
cả.
Trong cuộc đàm
thoại này, mưu toan của Mao Trạch Ðông lộ rõ: Mở rộng ảnh hưởng khắp vùng Ðông
Nam Á, bằng cách dùng dân Việt đánh Mỹ, đánh đến người Việt cuối cùng! Mao đã
nói thẳng ý đồ nhắm tới Thái Lan ngay từ năm 1965! Hồ Chí Minh thấy như vậy
nhưng vẫn xin Trung Cộng giúp xây dựng sáu con đường sát biên giới, đi xuống
phía Nam .
Chẳng khác nào “vẽ đường cho hươu chạy!” Vì hệ thống đường sá đó rất thuận tiện
cho quân Tàu sau này đánh xuống vùng Ðông Nam Á, dù Hồ không nhờ chắc Mao cũng
muốn làm! Sau cùng, số binh sĩ Trung Cộng qua Việt Nam, từ năm 1965 đến 1968,
lên tới 320,000 người.
Hiện nay Tập
Cận Bình đang tiếp tục thực hiện chương trình bành trướng của Mao Trạch Ðông.
Sau khi chiếm Hoàng Sa năm 1974, bây giờ Tập Cận Bình mở mang các căn cứ quân
sự khống chế các nước trong vùng biển Ðông nước ta. Các kế hoạch “Một vòng đai
– một con đường” (nhất đới nhất lộ).
Một trở ngại
cho âm mưu bành trướng của Trung Cộng chính là Ðức Thánh Trần! Nếu dân Việt Nam còn giữ được hùng khí thời nhà Trần kháng
giặc Nguyên, thì “nhất đới nhất lộ” sẽ bị đứt khúc trên mảnh đất Việt Nam ! Cho nên
gia đình ông Tống Hồ Phương không phải chỉ bị một nhóm quan chức cấp xã làm khó
dễ để vòi tiền! Ðức Thánh Trần đang phải đương đầu với Tập Cận Bình!
N.N.D.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét