Đặng văn Sinh tường thuật chi tiết
Về danh nghĩa, cuộc tọa đàm do VIỆN NGHIÊN CỨU CHÍNH SÁCH VÀ PHÁT TRIỂN của Liên hiệp các Hội khoa học và kỹ thuật Việt Nam tổ chức, nhưng nội dung của nó, nhất là ở phần THẢO LUẬN, lại có cái gì đó giống như một semina của tổ chức XÃ HỘI DÂN SỰ đang dần dần hình thành trong lòng chế độ cực quyền toàn trị.
Khách
mời dự tọa đàm phần lớn là các nhân sĩ trí thức hàng đầu, những nhà khoa học
nổi tiếng, trong đó có không ít vị, đang hoặc đã từng đảm nhiệm các chức vụ cao
trong bộ máy công quyền như Đại sứ Nguyễn Trung, Đại sứ Nguyễn Trường Giang,
nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai, Giáo sư Nguyễn Đình Cống, Tiến sĩ Chu Hảo,
Thiếu tướng Lê Văn Cương, Thiếu tướng Lê Mã Lương, Tiến sĩ Lê Đăng Doanh,
Chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan, Tiến sĩ Vũ Ngọc Hoàng, Luật sư Tiến sĩ Hoàng
Ngọc Giao, Tiến sĩ Đinh Hoàng Thắng, Giáo sư tiến sĩ Trần Ngọc Vương, Nhà văn
Hoàng Quốc Hải, Thạc sĩ Hoàng Việt, Thạc sĩ Đào Tiến Thi…
Cuộc
tọa đàm bắt đầu từ 8 giờ sáng Chủ nhật, ngày 6 tháng 10 năm 2019, không có thủ
tục giới thiệu quan khách với đầy đủ chức danh dài lê thê, mất thời gian và
phản cảm như các hội nghị “quốc doanh”. Khán phòng cũng không bài trí băng rôn
khẩu hiệu lòe loẹt. Trên bục, chỉ có bát hoa nhỏ, hình như là hoa nilon. Một
cuộc tọa đàm khoa học đúng với nghĩa của nó. Điều đáng quan tâm là, các “đồng
chí” An ninh Hà Nội đến rất sớm và việc đầu tiên của những viên chức mẫn cán
này là yêu cầu Ban Tổ chức tại Khách sạn Công Đoàn Việt Nam (14 Trần Bình
Trọng, Hà Nội) chuyển giao danh sách khách mời để họ “chăm sóc”…
Dẫn
chương trình là Tiến sĩ Đinh Hoàng Thắng, Phó Viện trưởng Viện Các vấn đề phát
triển (VIDS), Thư ký Chương trình Minh triết làm chủ Biển Đông… Điều khiển cuộc
tọa đàm là thiếu tướng Lê Văn Cương và Tiến sĩ Hoàng Ngọc Giao.
Bốn
bản tham luận được đọc đầu tiên của tướng Lê Văn Cương, Tiến sĩ Hoàng Ngọc
Giao, Thạc sĩ Hoàng Việt và cựu Đại sứ Nguyễn Trường Giang chủ yếu xoay quanh
vấn đề an ninh, chủ quyền quốc gia, luật pháp quốc tế với vận mệnh phát triển
của Việt Nam và Việt Nam có nên khởi kiện vụ “Bãi Tư Chính”.
Các
tham luận được viết khá bài bản, nêu rõ được nguy cơ mất chủ quyền quốc gia cả
về lĩnh vực an ninh lẫn kinh tế nếu Việt Nam không có những đối sách hữu hiệu,
trong đó bao gồm cả việc khởi kiện Trung Quốc. Tuy nhiên, các bài viết chỉ tập
trung vào đối tượng ”khách thể” mà không đề cập đến vai trò “chủ thể” được xem
như là một trong những tác nhân khiến tập đoàn lãnh đạo Bắc Kinh ngày càng có hành
vi ngang ngược trên vùng lãnh hải thuộc chủ quyền Việt Nam. Đó cũng chính là
hạn chế khiến các giải pháp đưa ra cũng nửa vời, không dám đụng chạm đến nguyên
nhân cốt lõi nên ít gây ấn tượng. Ngược lại, những điều này, nhiều chuyên gia
về Luật Biển đã có những bài viết rất chuyên sâu đăng tải trên các trang mạng
nổi tiếng như Bauxite Việt Nam, Tễu blog, Thông luận, Diễn Đàn hay Văn Việt.
Tuy
nhiên, đến phần thảo luận thì tình hình khác hẳn. Khán phòng sôi động hẳn lên,
rất nhiều cử tọa đăng ký phát biểu.
Người
đầu tiên là Nguyễn Trung, cựu Đại sứ Việt Nam tại Thailand, đã từng tuyên bố ra
khỏi Đảng. Ông dõng dạc đọc bản kiến nghị gửi đích danh TBT và BCT, yêu cầu có
thái độ và hành động dứt khoát trong việc bảo vệ chủ quyền biển đảo, phải chấm
dứt tình trạng “đu dây”, nên coi Mỹ là đối tác chiến lược để kiềm chế sự bành
trướng của Trung Quốc.
Giáo
sư Nguyễn Đình Cống bước lên diễn đàn với thái độ vô cùng căng thẳng, lời lẽ
dứt khoát, chỉ trích những kẻ cầm quyền hèn nhát tiếp tay cho Tàu cộng, thậm
chí còn dùng từ “tay sai” để nhấn mạnh bản chất bọn “Việt gian” bán nước, đặt
vận mệnh dân tộc dưới quyền lợi phe nhóm.
GSTS
Trần Ngọc Vương chỉ ra sự lưu manh của Tàu cộng khi mà chúng dùng phương thức
“hoán cải lịch sử”, chỉnh sửa hoặc bịa đặt dữ liệu lịch sử để hợp lý hóa cái
gọi là “Con đường tơ lụa trên biển” trong kế hoạch “Một vành đai một con đường”
để độc chiếm Biển Đông. Ông cũng chỉ ra, Trung Quốc là một nước lục địa, suốt
mấy nghìn năm úp mặt vào đất, rất sợ biển, vì thế “Con đường tơ lụa” của Tập Cận
Bình hoàn toàn là trò bịp bợm”.
Nhà
văn Hoàng Quốc Hải trình bày một bài viết mang tính định hướng về trách nhiệm
của các nhà cầm quyền Việt Nam trong đối sách với dã tâm xâm lược của Trung
Quốc. Đến phần lên án gay gắt tội ác của giặc phương Bắc trong quá trình lịch
sử thì bị ban tổ chức “tuýt còi” báo hết giờ. Tác giả “Bão táp triều Trần” nổi
nóng phản ứng lại, cuối cùng, bản tham luận vẫn được đọc hết nhưng không khí
lúc này khá căng thẳng vì những vấn “nhạy cảm”…
Thiếu
tướng Lê Mã Lương là một trong những sĩ quan cao cấp quân đội có phản ứng rất
dữ dội trước sự kiện giàn khoan Hải Dương của bè lũ Tập Cận Bình xâm nhập trái
phép vùng biển Bãi Tư Chính. Ông khẳng định, vạn nhất, nếu xảy ra xung đột với
Tàu, các chiến hữu ở vào tuổi “thất thập cổ lai hy” của ông sẽ lại sát cánh bên
nhau, sẵn sàng cầm súng chiến đấu vì nghĩa lớn. Về dàn tướng lĩnh quân đội đông
như Quân Nguyên hiện nay, Lê Mã Lương nói một cách hài hước: “Tướng bây giờ hơn
hẳn chúng tôi ngày trước vì CÓ NHIỀU TIỀN, mà không hiểu họ lấy đâu ra lắm tiền
thế? Tuy nhiên, những tướng như Ngô Xuân Lịch, Lương Cường đều là tướng văn
phòng, chưa trải qua trận mạc nên không biết xem bản đồ, không biết thị sát
trận địa…”.
Thạc
sĩ Đào Tiến Thi, người đã nhiều lần xuống đường tham gia biểu tình chống Tàu,
từng bị công an Hà Nội “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” như với “thế lực thù
địch”, đã nói rõ, vì sao vụ giàn khoan Hải Dương của Tàu đột nhập Bãi Tư Chính
như thế mà nhân dân vẫn dửng dưng, không tỏ thái độ gì. Nguyên nhân là bởi
người dân đã rơi vào tình thế “tan nát cõi lòng”, hết tin tưởng vào Đảng và Nhà
nước, bởi lẽ, nếu thể hiện tinh thần yêu nước mà xuống đường biểu tình là bị
công an đánh thập tử nhất sinh sau đó tống vào “kho”…
Một
đại biểu (rất tiếc tôi không nhớ tên) là cán bộ cấp Vụ, cho biết, cách đây hơn
hai mươi năm, nhóm của ông tìm được nguồn ngân sách 100 triệu VND làm một
chuyên đề như là công trình khoa học về mối đe dọa từ Trung Quốc đối với vũng
lãnh hải chủ quyền của Việt Nam. Thành phần nòng cốt của nhóm nghiên cứu có cả
tướng Lê Văn Cương và cựu Đại sứ Nguyễn Trung. Công trình hoàn thành, được gửi
đến tất cả các UVBCT mỗi vị một bản, nhưng quái lạ thay, qua bốn năm đời Thủ
tướng, cho đến lúc ông về hưu mà không có một hồi âm (!?)…
Buổi
chiều, số đại biểu ở lại tham dự thảo luận vẫn khá đông, Tiến sĩ Hoàng Ngọc
Giao, trong một phát biểu ngắn, ông còn cảnh báo, nếu không khởi kiện Trung
Quốc, trong thời gian tới, Trung Quốc sẽ khởi kiện Việt Nam theo kế sách Tôn Tử
“Biến khách vi chủ”. Lúc ấy, từ vị thế nguyên đơn, ta sẽ trở thành bị đơn và,
rất có thể Bãi Tư Chính sẽ vĩnh viễn bị mất như Hoàng Sa và một phần đảo Trường
Sa.
Dù
tôi đã đăng ký nhưng phải chờ mãi mới đến lượt. Ý kiến của tôi ngắn gọn, nhất
trí về việc khởi kiện Trung Quốc, nhưng đó là vấn đề kỹ thuật thuộc lĩnh vực
chuyên môn, nên để cho các chuyên gia về LUẬT BIỂN thực hiện sẽ có hiệu quả
hơn. Việc rốt ráo cần làm ngay là liệu ĐẢNG CÓ DÁM KIỆN HAY KHÔNG? Nếu không
dám kiệm Tàu mà chỉ thích dùng những từ ngữ mơ hồ như “thời gian chưa chín
muồi”, “Liệu khởi kiện ta có khả năng thắng được” và “không nên gây căng thẳng
làm phức tạp hóa Biển Đông” như những lời “muôn năm cũ” của phát ngôn viên Bộ
Ngoại giao, thì bàn làm gì, mất thời gian vô ích.
Rõ
ràng là lòng dân thời nay đã xa rời Đảng, mất lòng tin với Đảng. Nếu Đảng sợ
Tàu sau những lần “đi đêm” với Bắc Kinh, qua mặt nhân dân, ký kết nhiều văn bản
bất lợi, có hại cho đất nước, dân tộc, giờ, muốn lấy lại niềm tin và lòng yêu
nước của dân thì sự kiện Bãi Tư Chính phải được tin minh bạch hóa từng ngày,
từng giờ qua các phương tiện thông tin đại chúng. Sau lưng Đảng là cả một dân
tộc có truyền thống mấy ngàn năm chống giặc phương Bắc. Hơn thế nữa, chúng ta
còn mấy triệu người Việt định cư ở nước ngoài vừa có tiềm lực kinh tế, vừa có
trình độ chuyên môn và tinh thần yêu nước. Nên tổ chức cuộc TRƯNG CẦU Ý DÂN một
cách công bằng khách quan, chắc chắn nhân dân sẽ có thái độ đồng thuận chống
bành trướng. Như vậy, tức là Đảng lấy dân làm gốc, “quốc gia hưng vong thất phu
hữu trách”, thách Tập Cận Bình dám đem quân sang đất Việt.
Thời
cơ vàng thoát Trung đã đến liệu Đảng có dám tận dụng?
7.10.2019
Đ.V.S.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét