Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2019

Tôi buồn, tôi tức giận, tôi thương


Chau Doan ( Đoàn Bảo Châu )


Tôi lưỡng lự mãi mới viết stt này. Tôi đã không định viết bởi các bạn đã viết rất nhiều nhưng đêm nay tôi không ngủ được và trong lòng cảm thấy không yên nếu như không viết. Có thể nói hiện tượng bỏ nước ra đi là vấn đề phổ biến và có lịch sử lâu dài của người Việt Nam.
Năm 1954, đã có một triệu người miền Bắc chạy nạn cộng sản vào miền Nam, năm 1975 chạy tiếp và hơn một chục năm sau thì phong trào thuyền nhân đã làm chấn động thế giới. Mấy trăm ngàn người đã bị hải tặc giết, hãm hiếp làm mồi cho cá. Máu và nước mắt của thuyền nhân đã làm đỏ lòm và mặn chát Biển Đông.
Nếu người cộng sản, bên thắng cuộc biết cách ứng xử văn minh với bên thua cuộc thì thảm kịch ấy chắc không đến mức kinh hoàng như vậy. Giờ đây, sau mấy chục năm, người Việt vẫn muốn bỏ nước ra đi. Trước có thuyền nhân giờ có thùng nhân.

Bi kịch thuyền nhân thì khủng khiếp gấp cả nghìn vạn lần nhưng vết thương đã lâu rồi, còn bi kịch thùng nhân với lời nhắn: “Mẹ ơi, con chết vì không thở được” đã như một lưỡi dao chọc vào con tim của bao triệu người có lòng thương yêu con người. Con đã chết vật vã đau đớn như vậy, con kêu trong hoảng loạn như vậy nhưng cha mẹ đâu thể làm gì, mặc dù lời nhắn có thể được nhận ngay trong lúc ấy.
Có bạn bảo đấy là quyết định riêng của các nạn nhân và các gia đình nạn nhân và nói không nên đổ lỗi cho chính quyền. Tôi xin thưa với các bạn nói lên câu ấy rằng tôi khinh cách suy nghĩ của các bạn. Trong một đất nước khi bi kịch xảy ra với người dân như vậy, lỗi đầu tiên là thuộc về chính quyền.
Thảm kịch thuyền nhân khiến mấy trăm ngàn người bỏ xác trên biển, ấy là lỗi của chính quyền, họ đã đối xử vô nhân đạo với sĩ quan, binh lính VNCH và người thân của họ và giờ đây khi những người Việt phải bỏ xứ ra đi, hy vọng tìm được một chân trời mới tươi sáng hơn nơi xứ người, ấy cũng vẫn là lỗi của chính quyền, lỗi của những người lãnh đạo. Nếu vào một đất nước văn minh, những người lãnh đạo sẽ biết cúi đầu xin lỗi khi thảm kịch xảy ra với người dân.
Tại sao họ không thể tìm được một cuộc sống tươi sáng ngay tại quê hương, đất nước của họ?
Tôi để ý những bạn mở mồm nói đấy là sai lầm và lựa chọn của riêng họ thì thấy các bạn đã và đang hưởng lộc từ hệ thống chính quyền hoặc các bạn đang làm ăn khấm khá.
Người có lòng nhân sẽ không mang cuộc sống của chính mình ra làm chuẩn mực để phán xét ngừoi khác. Người giầu có, thành đạt mà có tấm lòng đáng quý sẽ hiểu rằng đấy là số phận ưu đãi họ và trong xã hội còn nhiều người không may nên khốn khổ hơn mình và bởi vì mình đã may mắn hơn họ, nên mình hãy thương xót và thông cảm với họ.
Các bạn có thể bảo tôi cực đoan và tôi sẽ công nhận điều ấy nếu các bạn có thể giải thích cho tôi để làm sao tôi không tức giận khi chứng kiến người dân bị cướp đất vô lý, năm này qua năm khác vật vờ vỉa hè, khản cổ nát lòng kêu đòi công lý nhưng công lý cứ bị đóng chặt sau những cánh cửa sắt của cơ quan công quyền và sau những bộ mặt vô cảm lạnh lùng của cán bộ.
Tôi sẽ công nhận mình là cực đoan nếu các bạn có thể làm tôi không tức giận khi thấy thảm hoạ Formosa xảy ra, ngư dân mấy tỉnh miền Trung khốn khổ, gia đình ly tán tứ phương để kiếm sống. Cái phần đền bù chỉ bù được một phần nghìn thiệt thòi họ phải chịu.
Tôi sẽ công nhận mình là cực đoan nếu các bạn khiến tôi không tức giận khi hàng ngày thấy những con đường vừa làm xong đã hỏng, những chiếc cầu vừa làm xong đã gẫy, quan chức tham nhũng thấp hèn, phát ngôn thì ngô nghê như những kẻ thất học, đất nước thì tụt hậu quá xa so với kẻ thù truyền kiếp, công an thì cho phép mình đứng trên luật pháp, có thể bắt bớ tuỳ tiện, cướp tài sản riêng của công dân một cách trắng trợn.
Người Việt đã đi bởi chiến tranh, bởi bị đối xử vô nhân đạo, giờ họ ra đi để trốn môi trường ô nhiễm, tránh một nền giáo dục hình thức, xa rời một xã hội bẩn nhiều hơn sạch và để họ mưu cầu cuộc sống tốt hơn.
Tôi buồn bởi mình bất lực, tôi tức giận bởi hiện trạng be bét và có xu hướng tồi tệ hơn và tôi thương xót đồng bào của tôi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét