Lê Anh
Hùng
( Lược
trích )
Bây
giờ chúng ta sẽ đánh giá lập trường chính trị của những nhà lãnh đạo đang đặt
dấu ấn lớn nhất lên tiến trình đất nước.
1)
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng:
Ngoài
“điểm sáng” duy nhất là bài phát biểu
ngày 19/10/2011 (dưới
sự thúc bách của phe nhóm Trương Tấn Sang), ông Nguyễn Phú Trọng là một nhân
vật luôn nhất quán với lập trường bảo thủ, thân Tàu, đồng thời là vật cản lớn
nhất cho khát vọng “thoát Trung” và cải cách thể chế của đất nước. Qua chuyến
thăm Bắc Kinh từ ngày 12 – 15/1/2017, quyết tâm biến Việt Nam
thành “một bộ phận không thể tranh cãi của Trung Quốc” của ông ta xem ra lại càng mạnh mẽ hơn
bao giờ hết. Thậm chí, sau chuyến công du này, trong dư luận còn có tin là Bắc Kinh đã chỉ đạo ông
Nguyễn Phú Trọng đưa Hoàng Trung Hải lên ngôi vị Tổng Bí thư.
2)
Chủ tịch nước Trần Đại Quang:
Bắt
đầu từ cuối năm 2014, sân khấu chính trị Việt Nam chứng kiến sự xuất hiện nổi bật
của một nhân vật đặc biệt – Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang. Điều này càng thể
hiện rõ sau chuyến thăm Mỹ của ông vào tháng 3/2015, mà dư luận coi là chuyến
đi khai thông cho chuyến thăm Mỹ của TBT Nguyễn Phú Trọng vào tháng 7/2015. Sau
chuyến công du dài ngày và tiếp xúc với nhiều giới chức Mỹ, ông Trần Đại Quang nổi
lên như một ứng cử viên hàng đầu cho chức vụ Tổng Bí thư khoá XII. Mặc dù ông
Nguyễn Phú Trọng vẫn tiếp tục tại vị, nhưng với “hành trang” kể trên, không ít
người vẫn kỳ vọng ông Trần Đại Quang sẽ là thủ lĩnh của phe cấp tiến, thân Mỹ
trong bộ máy, thúc đẩy công cuộc “thoát Trung” và cải cách, như những gì mà hai
vị Chủ tịch nước tiền nhiệm đã từng làm. Song đáng tiếc là ông vẫn chưa thể
hiện được gì nhiều. Và càng đặt hy vọng vào ông sau chuyến thăm Mỹ bao nhiêu
thì người ta lại càng thất vọng bấy nhiêu khi chứng kiến Bí thư Hà Nội Hoàng
Trung Hải (một người Hán trá
hình chui sâu leo cao trong bộ máy và gây ra không biết bao nhiêu thảm
hoạ cho đất nước, mà Formosa Hà Tĩnh mới chỉ là phần nổi của tảng băng) đi
cùng Chủ tịch nước trong chuyến thăm Cuba rồi sang Peru dự hội nghị thượng đỉnh
APEC từ ngày 15 – 20/11/2016. Ngoài ra, với tầm nhìn của một nhà lãnh đạo xuất
thân từ ngành công an, người ta có lý do để nghi ngờ khả năng của ông khi dẫn
dắt cuộc chơi “hai trong một” mang tên “thoát Trung” và “cải cách thể chế”. Dù
vậy, việc sắm vai một “Thein Sein Việt Nam ” khi đất nước chuyển tiếp sang
chính thể dân chủ xem ra không vượt quá khả năng của ông. Quan trọng hơn, đây
là điều mà dường như không ai khác làm được trong giai đoạn quyết định hiện nay.
3)
Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc
Ông
Nguyễn Xuân Phúc từng là đối tượng đả kích số 1 của Chân
Dung Quyền Lực, một blog được cho là do ông Nguyễn Tấn Dũng lập ra
để đánh bóng bản thân và tấn công đối thủ. Vì thế, có thể khẳng định ông chưa
bị Bắc Kinh khống chế và thao túng như người tiền nhiệm. Điều này phần nào thể
hiện qua kết quả 9 tháng
điều hành nền kinh tế của tân Thủ tướng, trong bối cảnh chuyến thăm
Trung Quốc của ông
từ ngày 10 – 15/9/2016 vẫn gây nhiều quan ngại, cũng như hình ảnh ông lọ mọ đến
Quảng Ninh để tiếp Bí thư Khu ủy Khu tự trị dân tộc Choang tỉnh Quảng Tây sang
“giao lưu” với 4 tỉnh biên giới của Việt Nam ngày 10/2 vừa qua.
Mặc
dù là người đang kêu gọi tiến hành cải cách khá mạnh mẽ, nhưng với một nhân vật
từng chỉ đạo xử
lý blogger Nguyễn Xuân Diện hồi năm 2012, người ta có lý do chính đáng để hoài
nghi mức độ triệt để của những cải cách đó, và càng khó có thể coi ông là thủ
lĩnh mới của phe cấp tiến, trừ phi ông đủ bản lĩnh và thực sự có tâm với đất
nước.
4)
Chủ tịch QH Nguyễn Thị Kim Ngân
Trong
số 4 vị “tứ trụ triều đình” thì bà Chủ tịch Quốc hội là người để lại ít ấn
tượng nhất. Người ta bàn tán nhiều nhất về bà là hình ảnh bà hướng dẫn Tổng
thống Mỹ Obama đến thăm “Ao cá Bác Hồ” và câu phát ngôn “Bảo
vệ hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có
được chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này
thế nọ nhưng họ đã làm gì cho đất nước?”. Chiếc áo Chủ tịch Quốc hội xem ra đã
quá rộng đối với bà thì dĩ nhiên bà sẽ tìm mọi cách để duy trì cái hệ thống đã
đưa bà lên địa vị hiện tại.
5)
Thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh
Dường
như tất cả những “phẩm chất” bảo thủ, giáo điều và thân Tàu của TBT Nguyễn Phú
Trọng đều chảy trong huyết quản của cựu Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, người
từng lạnh lùng tuyên bố “Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng và dứt
khoát không đa nguyên đa đảng” ngay trước thềm Đại hội XI. Ông Nguyễn Phú Trọng
vì vậy đang tìm cách để đưa ông ta vào vị trí lèo lái con thuyền đất nước hòng
kế tục “sự nghiệp Hán
hoá Việt Nam” của mình.
Tóm
lại, sau chuyến thăm Trung Quốc của ông Trương Tấn Sang tháng 6/2013, chính
trường Việt Nam gần như không còn tồn tại phe cấp tiến, lực lượng thúc đẩy tiến
trình “thoát Trung” và cải cách thể chế. Tuy vẫn tồn tại những nhân vật có xu
hướng cải cách song họ lại thiếu một thủ lĩnh xứng tầm, để được coi là một phe
nhóm đối trọng với phe bảo thủ, thân Tàu trong hệ thống, thúc đẩy công cuộc dân
chủ hoá xã hội và hậu thuẫn cho phong trào đấu tranh dân chủ.
Ngoài
ra, cần lưu ý là cả ông Nguyễn Minh Triết và ông Trương Tấn Sang đều chủ trương
“thoát Trung” và thúc đẩy cải cách khi họ là Chủ tịch nước, vị trí ít quyền
hành thực tế nhất trong “tứ trụ”. Để đạt được vị thế quyền lực lớn hơn, họ sẵn
sàng thoả hiệp với phe bảo thủ, thậm chí với Trung Quốc, hầu kéo dài sự tồn tại
của chế độ buôn dân bán nước trên dải đất hình chữ S. Thời gian sẽ trả lời là
liệu kịch bản này có lặp lại với vị Chủ tịch nước đương nhiệm hay không. Đặc
biệt, việc ông Trần Đại Quang thoả hiệp với Hoàng Trung Hải cho thấy “con ngựa
thành Troy” này vẫn tiếp tục chi phối hậu trường chính trị Việt Nam.
Để
đưa nước nhà thoát khỏi cuộc khủng hoảng về chính trị – kinh tế – xã hội lớn
nhất suốt 30 năm qua trong bối cảnh Bắc Kinh ngày càng bộc lộ cuồng vọng bá
quyền, thách thức ngôi vị bá chủ của Mỹ ở Châu Á – Thái Bình Dương, cải tổ hệ
thống là đòi hỏi tất yếu và vô cùng cấp thiết. Những gì trên đây, do vậy, đang
thực sự phủ bóng đen lên tương lai đất nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét