Bộ
Giáo dục & Đào tạo chính thức công bố quyết định phê duyệt đề án thi tuyển
sinh Đại học, Cao đẳng hệ chính quy vào các trường khối Văn hóa - Nghệ thuật
bắt đầu từ năm 2013 không phải thi môn Ngữ văn. Học văn là học làm người, là
học về mỹ học- cái đẹp, nay bỏ đi, liệu các nghệ sĩ tương lai sẽ ra sao?
Thông
tin bỏ môn ngữ văn không phải thi, mà chỉ cần thi môn năng khiếu vào các trường
Đại học, Cao đẳng hệ chính quy khối Văn hóa - Nghệ thuật, có lẽ chỉ làm các thí
sinh thi tuyển vào các trường này là vui, vì bớt được một môn thi đang thuộc về
“thảm họa” với ngành giáo dục Việt Nam.
Nhưng
thông báo này đã thật sự gây sốc không chỉ với những người làm nghệ thuật,
những giáo viên dạy môn văn, mà còn như một cơn đau tim nặng với những ai còn
có “Tâm” với môn văn.
“Văn”
là đẹp
Chữ
“Văn” trong đời sống thường ngày được xử dụng rất nhiều, rất phổ biến và gần
như không thể thiếu vắng. Trong kho từ vựng tiếng Việt có một loạt các từ như:
Văn hóa, Văn minh, Văn hiến, Văn vật, Văn miếu, Văn học, Văn chương, Văn nghệ,
Văn tự, Văn kiện, Văn bản, Văn thư, Văn bằng, nhân văn…
Theo
từ điển Từ Hải, từ điển Hán - Việt, chữ “Văn” nguyên gốc từ tiếng Hán từ thời
thượng cổ, được dùng để chỉ đường nét dài ngắn khác nhau tạo nên những đồ hình
hài hòa, cân đối. Người ta thấy những đồ hình này đẹp, cân đối nên dần dần
“Văn” đã mang nghĩa đẹp đẽ, chuẩn mực, trau chuốt, từ đó chuyển sang nghĩa chỉ
sự lễ độ, đạo đức của con người. Rồi dần dần “Văn” là những đường nét cấu tạo
thành chữ viết…
Qua
sự phát triển của xã hội loài người, chữ “Văn” thành một từ “phái sinh”, diễn
tả vẻ đẹp, được sử dụng để chỉ những chuẩn mực về đạo đức, văn hóa, phẩm cách
của con người. Đó là những phẩm chất tốt đẹp, chuẩn mực, làm khuôn thước cho
đạo đức con người và ứng xử trong xã hội như: Văn hóa, văn minh, nhân văn…
Chữ
“Văn” cũng theo thời gian mà trở thành sự biểu đạt hệ thống ngôn ngữ mang ý
nghĩa là một tác phẩm hoàn chỉnh. Và từ chỗ hình thức, người ta lại quy định
những dạng khác nhau, sử dụng trong những mục đích giao tiếp khác nhau, “Văn”
với tư cách là một thể tài của văn chương hình thành. “Văn” là thể tài của sáng
tác nghệ thuật, văn học là cái gốc của mọi loại hình văn hóa, nghệ thuật. . Là
biểu trưng của cái đẹp- Mỹ học.
Văn
học là nhân học
Người
xưa đã dạy thế, mà nay ai cũng hiểu như thế nếu đã từng đi học. Tác phẩm văn
học đồng nhất với cái đẹp. Học văn, là bồi dưỡng phẩm chất đạo đức, xây dựng
đời sống tâm hồn, hình thành ý thức công dân của con người trong xã hội.
Đặc
biệt hơn, học văn là để thấu hiểu Chân - Thiện- Mỹ cuộc đời, nhất là “mỹ” - cái
nôi của các loại hình nghệ thuật, để hiểu về cái đẹp, để làm phong phú thêm đời
sống tinh thần của bản thân, góp phần tạo nên sự hài hòa của nhân loại.
Học
văn còn là một kênh để hình thành nhân cách con người, để biết nhìn nhận đúng -
sai, thiện - ác, để biết yêu - ghét, biết chia sẻ, biết quan tâm, có trách
nhiệm…. Để không có những hành động mang thú tính, hay những hành vi thiếu văn
hóa trong các giao tiếp cộng đồng.
Học
văn còn là cách để con người luôn hướng tới tương lai để ngày càng hoàn thiện
hoàn mỹ, cho một cộng đồng nhân loại nói chung và bản thân mình nói riêng luôn
có sự bình yên trong cuộc sống, trong tâm hồn.
Nghệ
sĩ , trên lý thuyết là những người có sự cảm thụ sâu sắc về văn học. Qua văn
học, họ có thể thấu hiểu những “thất tình, lục dục” của con người, biết thẩm
thấu vẻ đẹp của ngôn ngữ, của giai điệu, của hình ảnh…, và sau đó truyền đạt
đến công chúng bằng những cảm xúc của chính mình qua những loại hình nghệ thuật
mà họ theo đuổi như nghề - nghiệp. Và bản thân nghệ sĩ cũng trở thành biểu
tượng của cái đẹp trong nghệ thuật để công chúng ngưỡng mộ.
Nghệ
sĩ tương lai không cần học làm người
Vậy
mà, theo một quyết định của Bộ Giáo dục & Đào tạo, thì môn ngữ văn chính
thức bị loại bỏ ra khỏi hệ thống môn thi vào các trường thuộc khối Văn hóa -
Nghệ thuật. Không thi, có nghĩa là sẽ không cần học môn văn, chỉ cần có năng
khiếu.
Không
hiểu những nghệ sĩ tương lai, những nhà “văn hóa” tương lai sẽ làm thế nào mà
có thể cảm thụ được vẻ đẹp của môn nghệ thuật mình theo đuổi. Khi không hiểu
được vẻ đẹp của nghệ thuật thì làm sao có thể làm được nghệ thuật, một loại
hình đòi hỏi sự sáng tạo rất cao, sự am hiểu về cái đẹp sâu sắc..
Thử
nghĩ xem, một nghệ sĩ tương lai, một nhà “văn hóa học” tương lai, mà không đọc
một cuốn sách văn học nào, không biết cách phân tích một tác phẩm văn học ra
sao, thì làm sao họ có thể sáng tác, hay biểu diễn nghệ thuật, hay làm công tác
văn hóa?
Môn
Ngữ văn hiện đã như một “cái ghẻ” trong giáo dục, mỗi kỳ thi cuối cấp hay tuyển
sinh Đại học - Cao đẳng, những bài thi của môn này luôn tạo nhiều bi hài kịch
không chỉ riêng cho ngành giáo dục bởi những sự ghẻ lạnh, thờ ơ của cả học sinh
lẫn giáo viên. Vì không coi trọng môn Ngữ văn, xem như một môn học “không lợi
ích” gì mang tính thời thượng “công nghệ cao”, “toàn cầu hóa”, “kinh tế thị trường”…,
quan trọng là môn học sau khi tốt nghiệp khó kiếm tiền, nên ngay trong môi
trường giáo dục đã xảy ra những hệ lụy tưởng như nhỏ mà hậu quả khôn lường.
Những
câu chuyện suy đồi về đạo đức học đường như trò đánh thầy, thầy “gạ tình lấy
điểm”, cô dùng lời lẽ thô tục chửi học sinh, học sinh trai gái quay clip sex
tung lên mạng…. thành chuyện thường ngày, không còn là cá biệt. Chưa kể đến
những chuyện vi phạm pháp luật nghiêm trọng như thầy giáo có hành vi xâm hại
tình dục học sinh nữ, chuyện gian lận thi cử…
Ngay
trong giới nghệ sĩ, những “người của công chúng”, của showbiz Việt, mấy năm nay
gần như ngày nào cũng có những scandal đủ hình thức. Từ trang phục với thẩm mỹ
kém văn hóa, phản cảm hở trên, tụt dười, trong suốt đến những cuộc đấu khẩu với
đủ những lời lẽ thô tục họ dành cho nhau trên các trang mạng xã hội. Từ những
cuộc đua khỏa thân vì “môi trường”, “bảo vệ thiên nhiên”, … đến các màn thi
nhau khoe thân bằng các hình ảnh nude lố bịch để PR cho mình. Từ các trò khoe
giàu, khoe sang bằng đủ thứ vật chất hàng hiệu tiền tỉ đến những phát ngôn như
kẻ thất học không có tri thức làm người. Rồi những kiểu sống phóng túng bất
chấp đạo đức, nhân phẩm của một bộ phận nghệ sĩ trẻ với công thức “chân dài-
đại gia”, hay làm gái mại dâm…, không kể những cuộc “đấu” của những “kẻ thứ ba”
gây náo loại cả cộng đồng mạng.
Chưa
hết, thời gian gần đây giới Vpop còn có trào lưu đặt những lời trong ca khúc
Việt rất dung tục, không chỉ nói lái tựa để với nghĩa thô thiển, mà ngay cả
trong ca từ cũng rất nhiều ngôn từ “đen”, kể cả đưa những lời chửi bậy vào ca
khúc. Rồi các MC trong các gameshow thực tế trên truyền hình thì có những lời
lẽ thiếu văn hóa, thiếu nhân văn với thí sinh, còn giám khảo và thí sinh thì
nhiều khi như “hàng tôm hàng cá” trên sân khấu như ở giữa chợ làng.
Không
thể đổ thừa vì họ không học môn ngữ văn nên mới sinh ra thế, nhưng nó chính là
hệ lụy của việc thiếu trang bị kiến thức về văn hóa, về mỹ học - cái đẹp, mà
gốc là từ văn học. Thế vẫn chưa đủ để cảnh báo các nhà hoạch định chiến lược
giáo dục của quốc gia hay sao, mà nay lại từ bỏ môn Ngữ văn không thi, nghĩa là
triệt tiêu một khía cạnh học làm người - nhân học, trước khi làm người nghệ sĩ
mang cái đẹp lan tỏa trong cộng đồng. Năng khiếu là cần, nhưng chưa đủ tư cách
để làm một nghệ sĩ hay một nhà “văn hóa học”, nếu họ không có những trang bị
kiến thức về văn học.
Tuyển
chọn những nghệ sĩ tương lai mà chỉ cần năng khiếu, xem nhẹ văn hóa, sao đơn
giản quá vậy?
Để
kết thúc bài này, chỉ xin lưu ý với các nhà chiến lược ngành giáo dục Việt Nam.
Ở các nước trong khối G7, bất kể thi vào trường nào, hay ngành gì đều có môn
thi bắt buộc là một bài luận văn./.
Báo
Văn nghệ số 30 ra ngày 27/7/2019.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét