Phạm Chí Dũng
Tàu thám hiểm "Hải Dương Địa Chất 8" của Cục Khảo sát
Địa chất Trung Quốc (Ảnh: China Geological Survey)
Chỉ tính từ năm 2011
khi nổ ra vụ tàu Bình Minh 2 của Việt Nam bị tàu hải giám Trung Quốc cắt cáp -
một cách côn đồ và mặt lạnh không kém cái cách cả hai chính quyền độc đảng độc
trị này luôn thẳng tay đàn áp dân chúng và những tiếng nói phản đối, cho tới
nay Hà Nội đã bỏ qua rất nhiều cơ hội để có thể kiện Bắc Kinh ra tòa án quốc tế
về các vụ xâm nhập ‘vùng biển chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam’.
‘Tổng
tịch’ nói gì?
Mùa mưa bão tháng 7
năm 2019, một lần nữa cơn sóng lừng mang tên Hải Dương của Trung Quốc lại chực
chồm lên ‘thuyền nan đòi ra biển lớn’ của Hà Nội, áp thể chế này vào cái thế
một lần nữa phải tính đến việc kiện Trung Quốc, hoặc ít nhất cũng lấp ló khả
năng kiện tụng ra trước công luận nhằm xoa dịu phản ứng của dư luận xã hội về
một chế độ chỉ biết ‘hèn với giặc, ác với dân’.
Thêm một lần nữa trong
nhiều lần, một ít chuyên gia và cũng chỉ một ít tờ báo nhà nước - thật sự sốt
ruột trước cảnh ‘trùm mền’ của giới chóp bu Việt Nam - đã phải liệt kê hàng nửa
tá cơ sở cho triển vọng ‘Việt Nam sẽ chắc thắng nếu kiện Trung Quốc’.
Người ta cũng không
khỏi xót ruột khi chứng kiến hình ảnh ‘tái xuất’ của nhân vật ‘tổng tịch’
Nguyễn Phú Trọng vào đúng thời điểm tàu thăm dò địa chất Hải Dương - 8 và nhiều
tàu hải cảnh hộ vệ của Trung Quốc vẫn vờn qua vờn lại ngay trong vùng lãnh hải
Việt Nam ở khu vực Bãi Tư Chính, còn hàng đàn máy bay SU-35 của Trung Quốc thi
nhau diễu hành ở Biển Đông, nhưng trên phương diện cần có những phát ngôn công
khai để thông tin về cái gì đang xảy ra, hay dù chỉ để trấn an dư luận, thì
Trọng lại tuyệt đối nín lặng.
Thay vào đó, ‘bậc nhân
kiệt thế thiên hành đạo’ gặp gỡ ‘100 cán bộ công đoàn tiêu biểu’ với lời nhắc
nhở “Tuyệt đối không để các thế lực thù địch lợi dụng lòng yêu nước chân chính
của công nhân, người lao động, kích động, lôi kéo biểu tình, tụ tập gây rối,
làm mất an ninh, trật tự, gây chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc”.
Dù không một lời dám
đả động đến vụ Hải Dương - 8 và cái cách mà Tập Cận Bình đang chễm chệ ngự ngay
trong ngôi nhà Việt Nam không cần phải xin phép, Nguyễn Phú Trọng rõ ràng đã đủ
can đảm ám chỉ đến vụ gây rối mang tính bạo động của công nhân - được dẫn dắt
và chỉ huy bởi những kẻ giang hồ không rõ danh tính và có thể chẳng bao giờ
được công an tiết lộ danh tính - hung hãn lao vào đập phá các nhà xưởng của
nhiều doanh nghiệp ở hai tỉnh Bình Dương và Đồng Nai vào tháng 5 năm 2014, như
một cách phản ứng có bàn tay ngầm chỉ đạo, nhưng không rõ là thuận hay nghịch
với vụ giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc lao vào vùng hải phận của Việt
Nam trên Biển Đông như một cái tát tai nảy lửa vào mặt toàn bộ Bộ Chính trị và
Bộ Quốc phòng Việt Nam.
Sau đó, mọi thứ chìm
vào im lặng… Một không khí im lặng của bất lực trước kẻ thù nhưng bất cần trước
dân chúng.
Người
Philippines quỳ hay đứng?
Trong vụ Hải Dương
981, Bộ Chính trị Việt Nam - nghe nói đã họp nhiều lần về Biển Đông và về ý
định liên kết với người Philippines theo một đề nghị của Manila về cùng đối phó
Trung Quốc - vẫn như gà mắc tóc. Thậm chí kỳ họp giữa năm 2014 của Quốc hội
Việt Nam đã khiến hàng chục ngàn người đổ ra đường biểu tình phản đối Trung
Quốc ở Sài Gòn và Hà Nội phải phẫn nộ: ở mức độ tối thiểu cần có một bản nghị
quyết về Biển Đông, Quốc hội Việt Nam vẫn tuyệt đối câm nín.
Song hiện thực ngược
ngạo là không phải “láng giềng gần” Trung Quốc mà chính những “bà con xa” như
người Mỹ và những quốc gia đồng minh quân sự với Mỹ như Nhật Bản và Philippines
lại trở thành giá đỡ cho tinh thần suy sụp của giới lãnh đạo Việt Nam. Vào
tháng 7 năm 2014, không phải Quốc hội Việt Nam mà chính Quốc hội Hoa Kỳ lần đầu
tiên tung ra một nghị quyết mạnh mẽ về Biển Đông như một đòn dằn mặt tham vọng
của Trung Quốc.
Cũng kể từ giữa năm
2014, Philippines bắt đầu đạt được tiến bộ khả quan tại Liên Hiệp Quốc trong vụ
kiện đường lưỡi bò của Trung Quốc. Tháng 8 năm 2014, Philippines mạnh tay đưa
12 ngư dân Trung Quốc ra tòa để tuyên phạt nhiều năm tù vì đánh bắt hải sản
trái phép trong vùng biển thuộc chủ quyền của nước này. Sau sự kiện chấn động
đó, Bắc Kinh đã không hề lồng lộn lên như vẫn thường đối xử với Hà Nội.
Bản lĩnh vượt mặt Việt
Nam ấy không phải mang tính đột biến mà được tích lũy qua thời gian. Sau vụ
“bắt Trung Quốc” trên, Manila đã có một hành động pháp lý vượt hơn hẳn cao vọng
“kiện Trung Quốc” của giới đảng, nhà nước và chính phủ Hà Nội: Philippines đã
chính thức kiện Bắc Kinh ra tòa án quốc tế và đã giành được thắng lợi.
Nhưng hoàn toàn tương
phản với thế đứng dũng mãnh của người Phi, từ đó tới nay giới chóp bu Việt Nam
đã không có bất cứ động tác đủ kiên quyết nào kiện Trung Quốc ra Tòa án quốc tế
về “Đường lưỡi bò”. Về thực chất, Việt Nam đã lỡ mất cơ hội và gần như vẫn nằm
nguyên trong mớ lục đục tủi hổ.
Giờ đây, sự thể đang
dồn lên vai chính thể Việt Nam tất cả những gì tối thiểu thuộc về danh thể. Mãi
cho tới gần đây, điều đáng phẫn nộ là xã hội Việt Nam vẫn phải thưởng thức món
ăn từ ngữ “tàu lạ” của loa tuyên giáo mà không thoát nổi cơn nghẹn họng. Không
có bất cứ động tác truy xét nào mà từ đó tìm ra được dung nhan kẻ gây hấn giết
hại ngư dân, các cơ quan hữu quan Việt Nam đã quỳ mọp trong nỗi xấu hổ và tự ti
vô cùng tận trước thế đứng thẳng người của đất nước Philippines.
‘Chống
giặc bằng cờ, chống ngập bằng lu…’
Khi không khí “kiện
Trung Quốc ra Tòa án quốc tế” đã dần lịm tăm, những tin tức về ngư dân Việt Nam
bị phá sản lại càng lan truyền khắp nơi. Không một vũ khí trong tay và còn chưa
được vay vốn với lãi suất thấp để đóng tàu vỏ sắt như lời hươu vượn của giới
quan chức cao cấp lẫn các đại gia ngân hàng “ngồi mát ăn bát vàng”, nhiều gia
đình ngư dân Việt đang phải bó gối nhìn tôm cá lũ lượt chui vào lưới tàu Trung
Quốc.
Rất nhiều lần người
dân phải gào lên: Quân chủng Hải quân Việt Nam đã đầy “dũng khí bám bờ” như thế
nào, trong lúc đồng bào ngư dân của họ vẫn phải kiên trì bám biển. Cái cách mà
thỉnh thoảng chính quyền lại tặng/phát cờ đỏ sao vàng cho ngư dân bị xem là
hình ảnh bôi bác nhất về tinh thần ‘bảo vệ Tổ quốc’.
Vụ giàn khoan Hải
Dương 981 năm 2014, vụ Bãi Tư Chính các năm 2017, 2018 và giờ đây là 2019…,
nhưng vẫn chẳng có bất kỳ dấu hiệu đáng được tin cậy nào cho thấy ‘đảng em’
Việt Nam dám lôi bộ hồ sơ từ ngăn kéo đầy bụi để đệ trình ra tòa án quốc tế để
kiện ‘đảng anh’ Trung Quốc.
Trong lúc đó, ‘đối tác
chiến lược toàn diện quan trọng nhất’ ở phương Bắc - như cách ca tụng ngút ngàn
mây xanh của giới chóp bu Việt Nam cùng phụ họa bởi những quan chức ‘cõng rắn
cắn gà nhà’ nhưng luôn giấu biệt mặt mũi, vẫn không ngớt hành hạ tinh thần và
thể xác của ‘đứa con hoang đàng’ - một cụm từ miệt thị khinh bỉ mà Ủy viên Quốc
Vụ Viện Trung Quốc là Dương Khiết Trì đã dùng để đặc tả những kẻ chỉ biết đi và
nhận thức bằng đầu gối ngay tại Hà Nội vào năm 2014.
Giờ đây, trên khắp rẻo
đất ‘lệ tuôn hình chữ S’ chỉ còn sôi réo câu vè dân gian ‘Chống giặc bằng cờ,
chống ngập bằng lu, đứa nào nói đảng ngu là thằng phản động’…
P.C.D.
Bài đã đăng trên VOA
Bài đã đăng trên VOA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét