Thứ Ba, 6 tháng 8, 2019

TRUNG QUỐC CÓ THỰC SỰ ĐÁNG SỢ?


 Tạ Duy Anh



Tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng tôi luôn giữ quan điểm rõ ràng rằng, muốn có hoà hiếu với Trung Quốc, đôi khi phải chứng tỏ mình không sợ chiến tranh.
Phải công nhận rằng, tiềm lực quân sự nói chung, tiềm lực hải quân nói riêng của Trung Quốc thuộc vào hàng hùng mạnh của thế giới, ít nhất về mặt lượng. Nhưng nó có thực sự mạnh như sự thổi phồng của đám chính trị gia diều hâu Trung Quốc nhằm đe dọa các nước lân bang chung biên giới trên đất liền hay trên biển với họ?
Thử xem hải quân Trung Quốc mạnh tới cỡ nào? Chúng ta biết chắc chắn một điều là tầu sân bay hiện tại của họ chỉ có tác dụng tốt nhất là làm bia tập bắn cho Su35 (Đây là lời ông Lý Quang Diệu, chứ không phải của tôi). Còn các loại vũ khí khác như tầu chiến, tầu khu trục, tầu hộ vệ, tầu tấn công, đặc biệt là tầu ngầm…thì chưa dụng binh lớn bao giờ, chưa viễn chinh bao giờ. Máy bay tuy nhiều, tên lửa tuy rất nhiều nhưng hạn chế về tầm xa tác chiến và cũng chưa được kiểm định về độ chính xác. Riêng về con người thì có thể khẳng định lính tráng Trung Quốc là loại kém thiện chiến, nhát gan nhất khu vực, dù họ có được huấn luyện tốt đến đâu. Nó là bản tính dân tộc rồi, không có cách nào khắc phục được. Ông Lê Duẩn có nhận xét rất tinh khi bảo rằng, chiến tranh du kích là sản phẩm của Trung Quốc, nhưng khi người Nhật tiến đánh Nam Kinh, quân đội xứ Phù Tang chém giết thỏa thích mà không gặp một cuộc kháng cự nào (nếu điều đó xảy ra ở Việt Nam như những gì chúng ta biết, thì người Nhật no đòn). Trung Quốc (cụ thể là người Hán) chưa chiến thắng trong bất cứ cuộc xâm lược nào của ngoại bang, kể cả của những kẻ mà họ coi là man di!
(Trong lời nhắn của tôi cho ông Tập Cận Bình viết năm 2014 và đăng trên Quechoa của Bọ Lập, tôi chân thành nói với ông ta rằng, xin trích nguyên văn: “Giả dụ một quả tên lửa bắn vào Hà Nội, Sài Gòn hay Đà Nẵng, thì người dân ở đó sẽ đổ về các vùng biên ải với mọi loại vũ khí; trong khi một quả tên lửa rơi xuống Bắc Kinh hay Thượng Hải, người dân ở đó sẽ đổ xô tìm nơi thoát thân lên vùng Tây Tạng hoặc tìm trước từ ngữ lo xa cho một văn kiện đầu hàng”). (Hết trích). Xin nói thêm: Tôi và đồng đội đã tay không bắt sống một thám báo thuộc loại tinh nhuệ của Tầu ở Lào Cai, để chứng kiến quân đội Trung Quốc đớn hèn như thế nào.
Vậy Trung Quốc có thật sự đáng sợ? Ý tôi nói, nếu xảy ra đánh nhau, họ có dễ dàng giành chiến thắng? Trên bộ (với Việt Nam Ấn Độ và Liên Xô trước đây) thì đã có đủ bằng cớ, không cần nói lại. Còn trên biển, tôi nghĩ HỌ RẤT THÈM CHIẾN THẮNG NHƯNG CỰC KỲ SỢ THẤT BẠI. Vì thế mà họ luôn phải TO CÒI với các đối thủ. Nếu tự tin giành chiến thắng, thì họ đã đánh chiếm Đài Loan lâu rồi, chứ không chỉ cứ mãi dừng lại ở những lời đe dọa luôn khiến dân xứ Fomosa cười mỉa! Những đáp trả thẳng tay của bà Thái Anh Văn (bắn tên lửa thách thức cuộc tập trận của Trung Quốc, cũng như cho máy bay hiện đại xua đuổi máy bay Đại lục chạy re kèn…) cho thấy hai điều: Thứ nhất Đài Loan rất hiểu tương quan năm ăn năm thua của họ với Trung Quốc (chưa tính đến sự can thiệp của Hoa Kỳ), và thứ hai, nếu nhũn nhặn với Đại lục là họ lấn tới. Dù hiện đại hơn nhiều, nhưng xét về thực lực quân sự tổng hợp, Đài Loan không chắc so được với Việt Nam, nhất là lợi thế về địa lý nếu phải đối đầu với Trung Quốc.
Vậy thì chúng ta sợ gì gã khổng lồ khi gã đang rất TO CÒI ở Bãi Tư Chính?
Tôi sẽ nghiền ngẫm thêm trước khi nêu các giải pháp vào dịp khác (Giống như khi viết Sống với Trung Quốc, tôi cứ hiến kế, mà không phụ thuộc vào việc nó có được lắng nghe hay không). Giờ tôi thử đóng vai Chủ tịch nước, đưa ra thông điệp (chẳng hạn ngài chủ tịch đi thăm các đơn vị tầu ngầm nhân sự kiện Bãi Tư Chính và phát biểu với quân nhân) như sau:
“ Chúng ta quyết không lấy thêm bất cứ thứ gì ngoài những thứ mà tổ tiên để lại, dù chỉ bằng cái móng tay. Nhưng những thứ thuộc về chúng ta, thì cũng không cho bất cứ ai lấy cắp dù chỉ bằng cái móng tay. Người Việt đã chiến đấu một ngàn năm và không muốn phải sống tiếp như thế thêm một ngàn năm nữa. Vì vậy chúng tôi luôn chào đón và tạo mọi thuận lợi để bất cứ con tầu bạn bè nào cũng được giúp đỡ trên hải trình 2000 km ngang qua chúng tôi. Nhưng nếu quý vị không thích điều đó, nếu quý vị có thể chọn lối đi khác thuận lợi hơn, thì chúng tôi xin thành thật chúc mừng”.
Với những gì đang xảy ra, trước hết, cần một sự cứng rắn của gần 100 triệu người dân nước Việt. Tôi nghĩ thế.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét