Tương Lai
Tin đồn dai dẳng sức khoẻ ông Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước Nguyễn Phú Trọng khiến ông ta mất dạng trên chính trường một thời gian dài gây
xôn xao dư luận trong và ngoài
nước. Xôn xao vì nhiều lẽ. Cũng chẳng phải vì oai tín lớn lao hay năng lực siêu phàm của ông chẳng may có mệnh hệ nào thì dân mất nhờ, nước lâm nguy! Cứ nhìn vào những thước đo về số lượng truy cập tin trên mạng kèm theo những lời bình thì cũng
hiểu được lòng dân đối với ông ta, ảnh hưởng của ông ta trong
cái nhìn của xã hội, nhất là của những người có hiểu biết về thời cuộc và quan tâm về vận nước. Mà xôn xao vì
ông ta đang gánh hai trọng trách chóp bu của đảng cầm quyền và nhà nước do đảng cầm quyền của ông ta chỉ định. Điều ấy khiến vai trò của ông ta có tác động trực tiếp đến guồng máy hoạt động của xã hội, của quan hệ quốc tế trong bối cảnh của những biến động dữ dội và khó lường.
Thực ra, chuyện một nguyên thủ quốc gia bị lâm bệnh mà vẫn phải điều hành việc nước cũng là chuyện từng xảy ra và được các sử gia trang trọng ghi nhận vì sự ngưỡng mộ của nhân dân. Trường hợp Franklin Delano
Roosevelt, vị Tổng thống thứ 32 của nước Mỹ là một biểu tượng sáng ngời. Ông phải ngồi để đọc diễn văn trước Quốc hội ngày 1.3.1945 về Hội nghị Yalta, khi ông từ đó trở về, với lời xin lỗi: “Tôi hy
vọng mọi người sẽ tha thứ cho tôi vì phải ngồi đây một cách bất thường để diễn thuyết những gì tôi muốn nói, nhưng... nó giúp cho
tôi dễ dàng hơn khi không phải đeo khoảng 10 pound thép
quanh phía dưới chân tôi”. Sau
này, Jean Edward Smith, người viết tiểu sử Roosevelt đã đặt ra câu hỏi: “Điều gì đã đưa Hoa Kỳ qua Đại khủng hoảng vàChiến tranh thế giới thứ hai đến tương lai thịnh vượng”, và
khẳng định: Roosevelt với một hình ảnh giàu xúc cảm và đầy tính biểu tượng: “Ông đã
tự nhấc người lên khỏi chiếc xe lăn để nhấc bổng quốc gia này lên khi
nó đang ở trong tư thế quỳ gối”. Còn
tờ Thời báo New York
thì chạy một dòng tít dài “Con người sẽ quỳ xuống để cám ơn Thượng đế một trăm năm kể từ bây giờ vì Franklin D.
Roosevelt đã ở trong Nhà Trắng”.
Roosevelt đã làm tổng thống trên 12 năm,
dài hơn hẳn bất cứ vị tổng thống nào trong sự tin phục và mong đợi của đa số người dân Mỹ. Trong lần tranh cử lần thứ ba Roosevelt đã
gửi một thông điệp rằng ông sẽ không ra tranh cử trừ khi ông bị đảng bắt buộc ra tranh cử và rằng tất cả các đại biểu có quyền tự do bầu chọn cho bất cứ ai. Các đại biểu kinh
ngạc, rồi đồng thanh la to “Chúng
tôi cần Roosevelt... Thế giới cần Roosevelt!”. Và,
ông được đề cử với tỉ lệ 946-147. Ông đã
dẫn dắt Hoa Kỳ vượt qua một số các cuộc khủng hoảng lớn nhất của Hoa Kỳ cho đến khi Đức Quốc xã gần như bị đánh bại và sự bại trận của Nhật Bản cũng đang trong
tầm nhìn thấy được. Mãi cho đến hiện nay, các sử gia hiện đại đã nhận định rằng Abraham Lincoln, George Washington và
Franklin Roosevelt là ba tổng thống vĩ đại nhất của nước Mỹ.
Thế đó! Thật vàng không sợ lửa. Đã là “vàng mười” thì lửa càng rực nóng lại càng giúp phơi rõ ra thứ “vàng dỏm”, thứ chì được thếp vàng.
Thì cứ đàng hoàng ngồi xe lăn mà đi làm
việc, càng oách! Ta
bệnh nhưng vẫn không thể ngồi yên vì “việc Đảng, việc nước, việc lò, việc ghế đang rối bời”, các
ngươi hãy theo gương ta mà chăm chỉ giữ bằng được cái triều đại mà ta và các người đều cần để giữ cho được cái ghế, mà đã giữ được ghế thì
giữ được lợi mà
các ngươi đang có. Việc gì mà lại cứ ỡm ờ giấu giấu diếm diếm, nửa nạc nửa mỡ, để khiến cho một Hội nghị “có ý
nghĩa cực kỳ quan trọng” mà cả bốn vị tai to mặt lớn đều phải theo gương Tổng Chủ mà đều ngồi để diễn văn diễn vở theo kịch bản!
Cuộc “toạ triều” này
quả thật là một vở diễn được xếp đặt kỹ càng mà chắc các diễn viên đều gượng gạo nhưng không thể không làm cái việc đặng chẳng đừng này! Thì còn “quan
trên nhìn xuống, người ta trông vào” sơ sảy một li có
khi phải đi một dặm mà chưa chừng mất trắng, “một mình luống những đứng ngồi chưa xong”! Chậc, đành tạm bỏ thuyết Mác Lê mà theo
thuyết “Mắc Kê No”. Thì đó,
ngay sau vở diễn có hai ba ngày,
đến kỳ khai mạc Quốc hội không có mặt Tổng Chủ, các diễn giả đảm trách giới thiệu, khai mạc, đọc báo cáo đều trở lại tư thế quen thuộc mà không phải “toạ triều” nữa. Ngẫm cho kỹ, trong cái rủi chưa chừng là chứa cái may đấy. May, là Tổng Chủ chỉ “toạ triều” chứ chưa đến nỗi phải “ngoạ triều” như Lê Long Đỉnh thế kỷ 11 vào
buổi mạt của triều Tiền Lê!
Nói đổ sông đổ bể, nếu vận khí nó xui ra
mà Tổng Chủ phải “ngoạ triều” để điều hành việc nước thỉ chả nhẽ “tam tứ trụ” hay cả Trung ương, Chính phủ khi
luận bàn việc công đều phải nằm mà đọc diễn văn, mà khai mạc bế mạc, nghĩa
là cùng “ngoạ triều” cả sao? Mà dám lắm chứ! Thì chẳng phải là ngài Tổng Chủ gánh trên vai
mình ngần ấy trọng trách: Tổng bí thư, rồi vì “tình huống” phải ôm thêm Chủ tịch Nước, rồi xem ra không thế không nắm Bí thư quân uỷ Trung ương, lại chưa an tâm quyết phải vào Đảng uỷ Công an để tiện bề xử lý cái cơ quan quyền lực nhất trong thế nước hiện nay. Mà gì thì
gì, chứ hồ sơ về cá nhân ngài
chúng lại quá đầy đủ đang găm lại đó, đợi thời cơ cho bung ra cập kỳ thì có chiêu
dàn xếp, chống đỡ. Thêm nữa, để Đại hội 13 suôn sẻ theo kịch bản đã được “bên ấy” cho ý kiến, thì lại phải ôm lấy cà ba tiểu ban quan trọng nhất, và e còn nhiều thứ khác khó thống kê ra đây.
Ngần ấy việc với người đã vượt ngưỡng “cổ lai hy” đến hơn bốn, năm năm, thì
mình đồng da sắt khi trái nắng trở trời, nhiệt độ thay đổi đột ngột cũng có thể đột quỵ chứ nói gì đến người đã từng nếm trải cái tai biến này rồi! Chao ôi, thân
này vì xẻ làm hai làm ba
cũng không thể kham nổi việc lớn mà lại không thể chia cho chúng
nó được, “thân
này đã đến thế này thì thôi”! Thôi
thì “đã mang lấy nghiệp vào thân, cũng
đứng trách lẫn trời gần trời xa”.
Nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh phải “ngoạ triều” thì cứ hãi hãi thế nào ấy, cứ như đang “chập chờn cơn tỉnh cơn mê” mà
đâm ra bất an! “Nghĩ
mình, mình lại thêm thương nỗi mình”. Đã
phải thật dõng dạc, khúc chiết trong giọng nói, tuy vẫn “toạ triều” nhưng tay phải vung khi cần thể hiện sự tự tin, miệng phải cười để biểu đạt sự vững vàng cho dù
nhiều lần không giữ được phải buông ra cái điệp khúc “khó lắm các đồng chí ạ”. Ấy thế mà, không hiểu sao lại cứ bị ám ảnh về buổi mạt vận, kết thúc 29 năm triều đại Tiền Lê thế kỷ 11 “lãng
đãng như gần như xa”, cứ như là “quả kiếp nhân duyên,
cùng người một hội một thuyền đâu xa” hao
hao giống những gì đang lởn vởn trong mối lo trước mắt mà thấy ghê ghê!
Tháng 3 năm 1005, Lê Đại Hành qua đời, Thái tử Lê Long Việt chưa kịp lên ngôi thì đã
bị hai người anh em là Đông
Thành Vương và Trung Quốc Vương đem quân tranh
giành ngôi báu. Cuộc đấu đá thanh toán lẫn nhau diễn ra trong 8 tháng, Lê
Long Việt đánh đuổi được đối thủ Trung Quốc Vương, giết chết Đông Thành Vương và cướp được ngai vàng. Nhưng chưa ngồi ấm chỗ, chỉ ba ngày sau, đến lượt Lê Long Việt bị chính em ruột là Lê Long Đĩnh
giết chết và cướp ngôi. Lê Long
Đĩnh lên ngôi, ngai vàng vừa ngồi chưa ấm chỗ lại bị Trung Quốc Vương câu kết với Ngự Bắc Vương và Ngự Man Vương toan tính lật đổ. Lê Long Đĩnh phải đem quân đánh dẹp. Ngự Bắc Vương vì chống đỡ không nổi, đã bắt trói Trung Quốc Vương và đến đầu hàng Lê Long
Đĩnh. Trung Quốc Vương bị chém đầu còn Ngự Bắc Vương được tha bổng. Sau đó, Ngự Man Vương cũng quy hàng.
Thì cũng toàn là các “Vương” cả chứ đâu phải bọn thoái hoá biến chất, tự diễn biến, tự chuyển hoá hoặc bị bọn phản động ở nước ngoài xúi giục! Cuộc tranh giành
ngôi vị giữa các Hoàng Tử của Lê Đại Hành chấm dứt. Lê Long Đĩnh
trở thành Hoàng Đế thứ ba của nhà Tiền Lê trị vì được 4 năm. Sử cũ quen gọi là Lê Ngọa Triều.
Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí, các cụ dạy cấm có sai, phải hết sức giữ mình. Các “vương” đời nay không thô bạo chơi dữ như các “vương” trong những cuộc tranh đoạt ngôi vua thời xưa, nhưng chúng hiểm hóc và lắm thủ đoạn hơn xưa nhiều. Bề ngoài thơn thớt nói cười dạ thưa anh, bên trong
chúng thủ sẵn trăm mưu ngàn kế giết người không dao. Thì
đó, đã có thằng vốn dĩ từng quay quắt lá mặt lá trái đã có
bài đăng báo dằn mặt dạy đời, nói cạnh nói khoé chĩa
vào đúng cái tiên thiên bất túc của thể chế trong buổi tranh tối tranh sáng này
đấy thôi. Càng phải giữ mình để chuẩn bị cho chuyến đi Mỹ lành ít dữ nhiều. Là vì, chỉ mới ló ra vài
ý theo hướng đu dây thăng bằng, không lệch hẳn về Tàu, thì
thế nào thằng Tập và bộ sậu nó đang o bế nhằm thay ngựa giữa dòng, cũng cho
ăn đòn. Đúng là “khó lắm” thật.
Vậy thì, đã trót
thì phải trét cho dù phải “trót
lòng gây việc chông gai,
còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng”. Nếu cứ dùng dằng ngựa quen đường cũ mà khúm núm
van nài “thương sao cho vẹn thì thương, tính sao cho
trọn mọi đường xin vâng” thì
thằng Tàu nó chơi ngay tắp lự! Phải chăng “khó nhất” là chuyện đó?
Vậy thì, chỉ có một cách: tìm hậu thuẫn trong lòng dân,
khởi động sức quật cường dân tộc, đặt lợi ích của tổ quốc lên trên hết và trước hết, vứt bỏ cái ý thức hệ lỗi thời, dám hướng theo bản lĩnh và trí tuệ của Franklin D.
Roosevelt “tự nhấc người lên khỏi chiếc xe lăn để nhấc bổng quốc gia này lên khi
nó đang ở trong tư thế quỳ gối”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét