Nguyễn
Quang Thiều
Thế giới gọi phố Tàu là
China town, nhưng riêng ở Việt Nam thì không gọi như thế cho dù khu Chợ
Lớn ở thành phố Hồ Chí Minh chính là China town ( phố Tàu). Với tôi, có lẽ
danh từ “ phố Tàu” gần bản chất với những khu người Hoa sống và làm ăn tập
trung như thế hơn cái tên China town nghe có vẻ như muôn vàn cái tên khác chẳng
chết ai.
Anh : Phố Tàu. nguồn internet
China town sinh ra từ bao
giờ tôi không rõ. Các cuộc di dân trên thế giới đã bắt đầu diễn ra từ khi có
lịch sử loài người. Nhưng riêng đối với người Tàu thì các cuộc di dân có những
tính chất khác biệt. Người Tàu đi khắp thế giới. Ở đâu cũng có người Tàu từ một
thị trấn nhỏ xa xôi đến những thành phố sầm uất. Và ở đâu, người Tàu cũng cụm
lại với nhau và dựng lên khu vực riêng của họ mang tên China town - phố Tàu.
Các cộng đồng khác như
Nhật, Nga, Đức, Pháp...và những người hồi giáo là những cộng đồng có những cuộc
di dân lớn. Ở đâu, những người cùng chủng tộc hay tôn giáo cũng tìm cách sống
cụm vào nhau do những yêu cầu về văn hóa và sinh sống. Nhưng không một cộng
đồng nào có thể làm lên một thứ có tên là China town - phố Tàu.
Trước năm 1992, tôi không
hiểu gì về China town - phố Tàu ngoài nghĩa “ một cộng đồng di dân người Trung
Quốc sống tập trung”. Vào tháng 7 năm 1992, tôi được Bộ Ngoại giao và Thương
mại Úc mời đến thăm Úc. Trong chuyến đi ấy, tôi đã đọc một cuốn sách nghiên cứu
về China town của một nhà nghiên cứu Úc. Tôi xin tóm tắt những gì tác giả này
viết về China town :
Khi China town được dựng
lên, chúng ta ( người Úc ) đến đó với tinh thần đi thăm quan một cộng đồng di
dân có một nền văn hóa khác biệt. China town lúc đầu giống như một hội chợ của
người Trung Quốc tổ chức trên đất Úc. Chúng ta đến đó xem họ múa lân và thưởng
thức các món ăn Trung Quốc. Chúng ta thực sự thấy vui vẻ khi trên đất nước
chúng ta có một cộng đồng đầy bản sắc bởi Úc là một đất nước đa bản sắc nên sự
chấp nhận các cộng đồng khác không có gì quá khó khăn.
Rồi chúng ta lãng quên
đi. Mười năm sau chúng ta trở lại China town. Chúng ta giật mình. China town đã
phát triển quá nhanh. Nhưng điều đáng suy nghĩ nhất là China town không phải là
khu cộng đồng của người Trung Quốc định cư trên đất Úc hay là một hội chợ của
Trung Quốc nữa mà nó đã biến thành một tiểu Trung Quốc trên đất Úc với sức ảnh
hưởng không nhỏ của nó. China town này muốn mở rộng mãi mãi và muốn Trung Quốc
hóa những khu vực mà China town lấn tới. Đến lúc này, niềm vui và tính tò mò của
chúng ta về trò múa lân cùng với hương vị của ẩm thực Trung Quốc không còn mà
thay vào đó là một nỗi lo sợ.
Nỗi sợ hãi của tác giả
cũng là nỗi sợ hãi của rất nhiều người ở những quốc gia mà những người Trung
Quốc đến định cư và làm mọc lên những China town. Ứng cử viên Tổng thống Mỹ
Donald Trump đã liên tục cảnh báo người Mỹ về mối nguy hiểm của con bạch tuộc
mang tên Trung Quốc. Và trrong cách nhìn của tôi thì các China town là những
cái hang của con bạch tuộc đó.
Đọc trên trang web SOI,
tôi thấy một bài viết rất hay về hội họa Kenya trong một triển lãm quốc tế.
Điều bài báo nói đến là “ một triển lãm hội họa Kenya ( Châu Phi ) nhưng lại là
tranh đặc Tàu của các họa sỹ người Hoa định cư ở đó. Một cú đánh trắng trợn và
một cái chết thảm thương của nền hội họa của nước Châu Phi này.
Nhớ lại cuộc cải tạo tư
sản sau năm 1975 ở thành phố Hồ Chí Minh. Người ta có thể vẫn tranh luận về
cuộc cải tạo này khi bàn đến lịch sử sau 1975 của Việt Nam và đặc biệt khu vực
thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng một điều tôi muốn nói đến là việc “xóa” đi hệ
thống tài phiệt người Hoa ở Chợ Lớn. Nếu không, nền kinh tế Việt Nam bây giờ sẽ
chịu chi phối còn khủng khiếp hơn nhiều lần của những người Hoa ở cái quận 5
với diện tích khiêm tốn đó. Cuộc cải tạo tư sản lúc đó và sự ra đi khỏi Việt
Nam của hàng trăm vạn người Hoa đã tháo đi một phần mối hiểm họa khổng lồ cho
Việt Nam sau này. Nhưng chúng ta đâu ngờ, sau gần một nửa thế kỷ, người Trung
Quốc đang trở lại Việt Nam với không ít thách thức và đe dọa về nhiều mặt như
văn hóa, môi trường, kinh tế và cả an ninh.
Tôi đã nói khá kỹ về phần
nghiên cứu về China town của nhà nghiên cứu xã hội Úc trên một tờ báo trong
nước từ những năm 1990 của thế kỷ trước. Tất nhiên ý kiến về một nguy cơ có vẻ
“xa xôi” này chẳng làm ai chú ý. Giống như khởi đầu của những China town - phố
Tàu trong những ngày đầu xuất hiện.
NGHIÊN CỨU SINH
Trong một tài liệu nghiên
cứu của của một tác giả Mỹ cho thấy : từ cuối những năm 80 của thế kỷ trước,
hàng năm Trung Quốc gửi từ 70 đến 80 ngàn nghiên cứu sinh, sinh viên đến Mỹ.
Những nghiên cứu sinh này được nhận học bổng toàn phần của chính phủ Trung
Quốc. Họ học hành rất chăm chỉ. Sau khi kết thúc thời gian học của mình, họ tìm
cách ở lại làm việc trong các cơ quan, trường đại học, viện nghiên cứu... của
Mỹ rồi dần dần trở thành công dân Mỹ.
Tác giả đưa ra tài liệu
này nói : việc các nghiên cứu sinh Trung Quốc ở lại Mỹ là chủ trương của chính
phủ Trung Quốc. Tài liệu này cảnh báo về nguy cơ người Trung Quốc sẽ “ăn rỗng”
các cơ quan của Mỹ. Đây thực sự là một chiến lược lâu dài của Trung Quốc trong
mưu đồ bành trướng của họ.
Nhiều người chúng ta
không thể quên tư liệu về cố Tổng bí thư Lê Duẩn khi gặp Mao Trạch Đông. Lúc
đó, Mao Trạch Đông đã công khai về chiến lược đưa người Trung Quốc trước hết
đến các nước trong khu vực trong đó có Việt Nam bằng nhiều hình thức. Chính cố
Tổng bí thư Lê Duẩn đã tìm mọi cách chống lại việc Trung Quốc đưa công nhân và
lính Trung Quốc vào Việt Nam trong thời gian chiến tranh trên danh nghĩa giúp
đỡ Việt Nam chống lại quân đội Mỹ. Nhưng thực chất lúc đó, Trung Quốc đã bắt
tay Mỹ và phản bội lại người Việt Nam trong cuộc chiến tranh này.
Tôi đã từng viết về một
thanh niên Trung Quốc bán trứng ở Australia. Anh ta kiên nhẫn ngày ngày xách
một khay trừng đi bán. Sự kiên nhẫn của anh mà tôi nhìn thấy làm cho tôi nghĩ
rằng sẽ không có gì có thể làm cho sự kiên nhẫn của anh ta gục ngã. Dù anh ta
không nói nhưng tôi biết bên trong đôi mắt một mí kia là một tham vọng ghê gớm
và một sự kiên nhẫn kinh hoàng. Đã có những người Trung Quốc nhẫn nại bán từng
gói lạc rang húng lìu, từng chiếc bánh bao nhân thịt…trở thành những tỉ phú. Và
người thanh niên bán trứng kia cũng mang tham vọng ấy.
Và lúc này, tôi muốn nói
về Lou, một sinh viên Trung Quốc theo học ở Mỹ. Tôi gặp Lou ở nhà một giáo sư
Mỹ. Người giáo sư bạn tôi thấy gia đình Lou khó khăn đã giúp đỡ cậu bằng cách
đưa cậu về ở nhà mình. Lou ở trong một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm. Cậu nói bố
mẹ cậu làm công nhân và thật khó để kiếm được số đô la cho cậu đóng tiền học ở
mức thấp nhất trong một năm.
Nhưng sau một năm, cậu đã
tìm cách xin được học bổng toàn phần. Cậu cứ lặng lẽ gặp từng giáo sư Mỹ dạy
cậu và những người có liên quan ở trường và cuối cùng cậu đã “thắng” từng giáo
sư dẫn đến “thắng” tất Hội đồng giáo sư và họ đồng ý trao học bổng toàn phần
cho cậu. Và hàng ngày, cậu vẫn lặng lẽ lên xe của con cái chúng ta để đi nhờ
đến trường trong tuyết lạnh.
Một buổi sáng tôi nhìn
thấy cậu ăn mỳ tôm với sườn nướng mà chúng tôi nướng từ chiều hôm trước chưa ăn
hết. Cậu ngồi ăn kiên nhẫn không để lại một chút thịt nào trên cái xương sườn
đó. Đó là mỳ tôm Hảo Hảo mà chúng tôi mang từ Việt Nam sang và sườn nướng ướp
theo kiểu Mỹ.
Có thể, mỳ tôm và sườn
nướng kia không hợp với khẩu vị của cậu như há cảo, vằn thắn, màn thầu… Nhưng
mỳ tôm của ai, sườn nướng ướp gia vị gì không quan trọng với cậu lúc này. Cậu
cần phải ăn và cần phải đi tiếp con đường đã vạch trong đầu cậu và có thể cả
những tham vọng phía sau đôi mắt một mí ấy.
Trong mấy ngày ở trong
ngôi nhà người bạn giáo sư, tôi thấy cậu mang dáng vẻ của một cậu bé con nhà ngèo
và yếu thế qua cách ăn nói, đi đứng. Nhưng có thể đến một ngày nào đó, cậu bỗng
hiện ra là một người khác và mua một biệt thự sang trọng, giành lấy một trang
trại… và đến lúc dựng lên một cái China town và biến nơi cậu ở nhờ thành vương
quốc của người Trung Quốc và biến những người giúp đỡ cậu trở thành người làm
thuê cho cậu chứ không phải ở trong một phòng dưới tầng hầm mà người ta giành
cho cậu với sự chia sẻ và biến những người khác thành kẻ cầu xin mình. Nhưng
bây giờ, cậu chỉ là một sinh viên như con cái chúng ta. Cậu đang cầu xin người
khác hãy thương cậu, hãy giúp cậu. Và với lòng nhân ái, những người tốt đã đưa
bàn tay về phía cậu. Đấy là một trong những tính cách của người Trung Quốc
Năm 2009, trên báo
Vietnamnet, tôi đã chủ trì bàn tròn với các nhà nghiên cứu kinh tế là bà Chi
Lan, ông Nguyễn Minh Phong và ông Thân Đức Việt về “cuộc xâm lăng của hàng giả,
hàng độc hại Trung Quốc vào Việt Nam”. Sau đó, tham tán kinh tế - thương mại
của sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội ông Hồ Tỏa Cẩm đã làm việc với Bộ Thông tin
và Truyền thông để phản đối nội dung của bàn tròn này. Ông Hồ Tỏa Cẩm khẳng
định tình hữu nghị giữa Trung Quốc và Việt Nam. Nhưng thực tế đã phản lại những
tuyên bố của ông ta về tình hữu nghĩ Trung Quốc - Việt Nam. Càng ngày, chúng ta
càng nhận rõ những gì mà Trung Quốc đã và đang làm với Việt Nam đặc biệt vấn đề
biển đông mà người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Việt Nam thường xuyên lên tiếng phản
đối.
Việc đưa người Trung Quốc
đến các quốc gia trên thế giới để từng bước mở rộng “ biên giới” Trung Quốc
trên thế giới là một chiến lược không thay đổi và càng ngày càng được thực hiện
một cách quyết liệt mà một hình thức rất phổ biến là China town. Đã từ lâu, thế
giới đã cảnh báo về điều này. Mối đe dọa của Trung Quốc mà tôi tạm gọi bằng một
cái tên chung là China town không chỉ là mối đe dọa đối với các quốc gia nhỏ mà
đối với cả những quốc gia lớn như Mỹ hay Úc.
( Bài in trên báo Pháp
Luật & Cuộc Sống.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét