Tưởng Năng
Tiến
Cú bấm nút thông qua Luật An ninh mạng có thể là tiếng chuông báo
hiệu chấm hết mối quan hệ giữa chính quyền và người dân trong giai đoạn thoái
trào của chế độ. (Thiên Điểu)
Tôi biết Nguyễn Lương Bằng từ năm tôi lên mười. Một hôm cha tôi
trở về khuya, mặt đăm chiêu. Ông nói nhỏ với mẹ tôi: "Anh Sao Đỏ vượt ngục rồi!"
- Anh ấy hiện ở đâu ? - mẹ tôi lo lắng.
- Đang đợi xem sao. Tụi nó lùng dữ lắm. Treo giải thưởng một vạn đồng Đông Dương cho cái đầu Sao Đỏ.
- Đã có chỗ trốn cho anh ấy chưa?
- Mình phải lo cho anh ấy thôi!
Mẹ tôi nói rằng không thể để
Sao Đỏ ở nơi nào khác, mọi chỗ đều không an toàn, đều nguy hiểm. Phải đưa ông
về nhà mình. Đó chính là chỗ mật thám ít ngờ nhất - chúng không nghĩ Nguyễn
Lương Bằng lại về nhà người bạn tù vừa được tha.
Hôm sau cha tôi mang về tờ Tin Mới với dòng nhắn tin trong mục Rao
Vặt:"Ông Cả Hà Đông hiện ở đâu, về nhà ngay, cả nhà đang đợi ông".
Một người đàn ông gày gò, đen đủi tới nhà tôi vào ban đêm rồi ở
lại hẳn. .. Chúng tôi được bố mẹ dặn đi dặn lại rằng người ở trong nhà chúng
tôi tên là Bác Cả Hà Đông và cấm chỉ không được nói với ai bác đang ở đây. ...
Tên gọi Bác Cả Hà Đông còn lại rất lâu trong trí nhớ của chúng
tôi. Bí danh Ông Cả, Anh Cả của ông Nguyễn Lương Bằng có từ ngày đó. Nếu nó có
trước chắc cha tôi đã không dám dùng nó trong mục Rao Vặt để tìm ông.
Cha tôi đem về nhà một cái máy thu thanh Phillips, để nó trong
phòng bác Cả. Đêm đêm cái mắt thần của nó ánh lên màu xanh lục trong vắt rất
đẹp. Chính quyền thuộc địa bắt dân phải mang máy thu thanh đến Nha Bưu chính để
kẹp chì không cho nghe đài ngoại quốc, chỉ được nghe đài Hà Nội và Sài Gòn. Cái
máy Phillips không đăng ký, không bị kẹp chì, vẫn bắt được mọi đài trên thế
giới.
Đêm đêm bố mẹ tôi và bác Cả Hà đông ngồi rất khuya, áp tai vào bên
loa nghe tiếng thì thào của nó. Bác Cả ở nhà tôi mấy tháng liền, cho tới khi vụ
vượt ngục nhạt dần mới bỏ đi. Mẹ tôi sắm cho ông đủ lệ bộ để thành một ông
chánh tổng hoặc lý trưởng ra tỉnh: ô Lục Soạn, áo the thâm, giày Gia Định...
Khi Nguyễn Lương Bằng vượt ngục Sơn La ông được một thanh niên
người Thái trắng dẫn đường. Đưa ông đi khỏi địa phận Sơn La xong, trở về nhà
anh bị Pháp bắt đem chặt đầu.
Tôi đã tới bản Giảng, cách nhà tù Sơn La vài cây số, vào mùa
thu năm 1965, để thăm gia đình anh thanh niên nọ. Trong ngôi nhà sàn xiêu vẹo
chỉ còn lại bà mẹ anh, một bà lão lẩm cẩm, điếc lác, hỏi năm câu mới trả lời
được một, câu trả lời lại chẳng ăn nhập gì với câu hỏi. Bác Cả Hà Đông của tôi
chưa một lần trở lại bản Giảng để thăm hỏi bà lão tội nghiệp.” (Vũ Thư
Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày.
California: Văn Nghệ, 1997).
Để
quí ông Hồ Chí Minh, Nguyễn Lương Bằng, Tôn Đức Thắng ... có cơ hội
trở thành những vị chủ tịch nước (thay cho đám quan thống sứ và công sứ
thời thuộc địa) phải có hằng triệu thanh niên Việt Nam mất mạng, và vô
số những bà mẹ mất con nhưng luật đăng ký sở
hữu máy thu thanh của chính quyền cách mạng – xem chừng –
còn khắt khe hơn của bọn thực dân rất nhiều lần.
Theo
báo Tuổi Trẻ:
“Giấy chứng nhận đăng ký máy thu thanh có cả một bản nội qui ở bìa sau, qui định
cả thảy chín điều khoản, trong đó có những khoản chi tiết như:
-
Mất giấy đăng ký 15 ngày phải báo bưu điện.
-
Di chuyển đi tỉnh khác hoặc di chuyển về phải làm thủ tục tại bưu điện cấp giấy
gốc.
Chủ
trương và đường lối chính sách của chính phủ Trung Hoa, xem ra, cũng hao
hao như ở nước ta:
“Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, máy thu thanh được gắn liền với
‘đặc vụ’ và ‘phản cách mạng.’ Ý thức đó thấm vào tận tế bào dây thần kinh
của mỗi người, bất cứ nhà nào có máy thu thanh đều có thể gây ra cảnh giác đặc
biệt của những người xung quanh.
“Một cái hộp đen bé tí xíu, vậy mà sâu thẳm không lường, chứa đựng
trong đó cả một thế giới tội ác. Còn thế giới cách mạng quang minh chính đại
thì chỉ tồn tại trong cái loa to đùng, mỗi ngày phát thanh ba buổi. Ngoài cái
loa ấy ra, tất cả đều nói dối, đều là lời rủa nguyền của ma quỷ tuốt.”(Trương
Hiền Lượng, Một Nửa Đàn Ông
Là Đàn Bà. Bản dịch Phan Thịnh. California: Văn Nghệ, 1995).
Hóa
ra cái hệ thống loa phường ở nước ta cũng có xuất xứ từ ở bên Tầu
đấy. Sau khi hệ thống mạng xã hội xuất hiện thì những cái loa (“to
đùng”) này không còn giữ được vai trò độc quyền thông tin nữa nên nhà
nước bạn liền thành lập “Đảng 5 Hào” (五毛党 : Ngũ mao đảng) để
“phản biện” và “định hướng ” dư luận. Không lâu sau thì ở VN cũng
xuất hiện “đội ngũ những
chuyên gia bút chiến” và Binh Đoàn 47.
(Ảnh: internet)
Báo Tuổi Trẻ cho
hay: “Hiện nhân sự Lực Lượng 47 đã có hơn 10.000 người là hạt nhân đấu tranh
trên không gian mạng, ‘vừa hồng vừa chuyên’, kiên định lập trường, có trình độ,
kỹ năng sử dụng công nghệ cao.”
Tôi
không dám nghi ngờ gì về “lập trường” và “kỹ năng sử dụng công nghệ”
của những dư luận viên Việt Nam nhưng về “trình độ” của đám người
này thì quả là điều vô cùng ... đáng ngại, và đã khiến cho nhiều cư
dân mạng phải lên tiếng phàn nàn:
– Đoàn Bảo Châu:
“Tôi tự hỏi lực lượng này có khác gì với đội ngũ dư luận viên (DLV) lương tháng
3 triệu mà sứ mệnh cao cả nhất của họ là chửi bới cục cằn, ngôn ngữ hạ cấp, lý
luận cùn, thiếu não và có thể nói là ngu một cách ‘kiên định’ và ‘bền vững’
trong thời gian qua không?”
- Huỳnh Ngọc Chênh:
“Tôi chưa hề thấy có bài viết nào của từ 100 ngàn cái gọi là chiến sĩ tuyên
truyền đó phản biện lại các bài viết của tôi một cách đàng hoàng. Thay vào đó,
từ gần 10 năm qua tôi thấy xuất hiện trên mạng hàng trăm bài viết bậy bạ bôi
nhọ, vu khống, hăm dọa, chửi bới tục tĩu cá nhân tôi đủ điều, những bài viết mà
bất cứ người bình thường nào đọc vào cũng phải phát ói vì độ tục tỉu trơ trẽn
của nó.”
- Dương Đình Giao:
“Các vị nói tục nhiều quá, văng bậy nhiều quá. .. Hình như các vị thấy thua kém
về lý lẽ, bèn đem cơ quan sinh dục của cả hai giới thay cho cái trí não ít học,
lười học... Chẳng hiểu các bậc sinh thành ra các vị, vợ con các vị mỗi khi đọc
được những dòng ấy họ sẽ nghĩ gì về công lao dưỡng dục ngần ấy năm trời, nghĩ
gì về cái người mà hàng ngày họ vẫn “đầu gối tay ấp”, nghĩ gì về người bố,
người mẹ của mình? Cũng có thể đây chính là lý do để các vị không dám chính
danh?”
- Trương Huy San:
“Lâu nay, cứ đọc những tin nhắn tục tĩu, những cmts khiên cưỡng, ngờ nghệch mà
không biết ở đâu ra.”
Thì
còn “ở đâu” nữa (cha nội) nếu không phải là từ những kẻ thuộc thành
phần half illiterare.
Họ đọc một bài báo chưa chắc đã “thủng” thì làm sao “phản biện” hay
“định hướng” ai được nên đành phải chửi tục để khoả lấp sự ngu dốt
của mình thôi.
Lũ
“đảng viên năm mươi xu” thuộc cái Đảng Năm Hào cũng thế, cũng vô học
& vô tích sự nên Trung Cộng liền thông qua luật an ninh mạng (vào
tháng 11 năm 2016, và có hiệu lực từ ngày 1 tháng 6 năm 2017) để cố
giữ cho mặt trận truyền thông khỏi vỡ. Qua tháng 6 năm sau, 87%
đại biểu quốc hội Việt Nam cũng bấm nút thông qua luật an ninh mạng “để VN
trở thành kẻ thù của những giá trị mà loài người đang coi là tiến bộ” – theo
như nhận xét của nhà báo Huy Đức.
(Ảnh:FB)
Lại
dẵm cứt Tầu. Sao mà bọn chúng ngu dữ (và ngu lâu) thế, hả Trời?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét