Nguyễn Đình Cống
Còn gần 2 năm nữa ĐCSVN mới họp ĐH 13, thế mà bây giờ đã rầm rộ
chuẩn bị. Bắt đầu thảo luận từ HN TƯ 9 (ngày 25/12/2018), bàn luận nhiều ở HN
TƯ 10 (ngày 16/5/2019). Ngày 30/5 Bộ Chính trị ra chỉ thị số 35 về ĐH Đảng các
cấp. Tiếp đến, TBT Nguyễn Phú Trọng công bố bài: Chuẩn bị và tổ chức
thật tốt đại hội đảng bộ các cấp tiến tới đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ
XIII của đảng. Rất nhiều ban bệ đã được lập và tích cực hoạt động.
Để góp ý kiến cho ĐH, ông Nguyễn Trung viết thư gửi TBT, các UV
Bộ Chính trị (ngày 25/4/2019), ngày 20/5/ 2019 lại công bố bài “Kiến nghị về ĐH
XIII”. Ông Vũ Trọng Khải viết bài “Đại hội 13 của
ĐCSVN: Đổi mới toàn diện để Việt Nam có thể trở thành một nước phát triển vào
năm 2030”.
Tôi vốn định chờ đợi khi mọi việc tương đối rõ ràng mới góp ý,
nhưng trước các sự kiện dồn dập không thể ngồi yên mà cũng động bút vài dòng.
Ngày 12/1/2019 tôi công bố bài: “Góp ý chuẩn bị
ĐH 13 ĐCSVN” và bây giờ viết vài ý trao đổi với ông Trung, ông
Khải, ông Trọng và những lãnh đạo của Đảng.
Tại Hội nghị 10, nghe ông Trọng nói vài điều về đổi mới chính
trị, về sửa đổi điều lệ Đảng, một số người vội mừng và hy vọng. Biết đâu ông
Trọng đang chuyển biến theo hướng dân chủ hóa. Bài của ông Trung và của ông
Khải hình như dựa trên giả thuyết này.
Chẳng thế mà ông Trung, trong mục kết luận viết: Đề nghị ông “Nguyễn
Phú Trọng kêu gọi cả nước đoàn kết một lòng, khép lại quá khứ, cùng nhau đem
hết tâm trí và nghị lực tiến hành cải cách chính trị thành công. Đề nghị Đồng
chí nhân danh nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và Đảng Cộng Sản Việt Nam
long trọng tuyên bố trước toàn thế giới: Việt Nam quyết hoàn thành thắng lợi
cuộc cải cách này để phát triển quốc gia mình”.
Ông Khải đề nghị những cải cách quan trọng về chính trị, kinh
tế, giáo dục và đào tạo, mà ông gọi một cách khiêm tốn là “lạm bàn”. Về chính
trị, ông đề nghị đổi mới ĐCS, đổi mới hệ thống tổ chức nhà nước, chuyển đổi từ
toàn trị sang dân chủ, soạn lại hiến pháp v.v… Toàn những đề nghị rất hay, rất
thiết thực, chỉ là ĐCS không thể chấp nhận.
Thế còn chỉ thị 35 và bài của ông Trọng viết những gì? Vẫn là
con đường cũ, lý thuyết cũ, vẫn kiên trì Mác Lê và toàn trị. Nghĩa là mọi thứ
chỉ dựa vào một nguồn, không bao giờ chịu nghe lời phản biện. Vẫn kêu gọi tìm
cho được sự thật, nhưng rồi người kêu gọi và kẻ đi tìm đã tự bưng tai, bịt mắt
để chỉ tìm thấy một phần của sự thật, mà đó chỉ là phần bên ngoài. Dù cho có
kêu gọi rát họng mà cách làm như vậy sẽ không bao giờ tìm ra bản chất của sự
vật.
Những mừng rỡ, hy vọng của một số người về ông Trọng té ra bị
nhầm to. Chỉ thị số 35 và bài viết của ông Trọng như những thùng nước lạnh và
bẩn dội vào những hy vọng mỏng manh của họ. Không biết sau khi đọc được chỉ thị
35 và bài của ông Trọng, những người đặt niềm tin vào ông có tỉnh ngộ ra không.
Để chuẩn bị cho ĐH, có 2 việc quan trọng nhất: nhân sự và báo
cáo. Về nhân sự, trước đây tôi đã có bài “Phản biện đường
lối cán bộ cộng sản”. Đảng dựa vào Quy hoạch cán bộ, một quy
hoạch mà từ Bộ Chính trị đến các đảng viên thường cho là rất đúng, rất hay,
nhưng tôi lại thấy, ngoài vài điều chấp nhận được, phần lớn toát lên tính phản
dân chủ, phản tiến bộ, phản khoa học. Tôi xin đem sinh mạng ra để bảo vệ điều
vừa viết. Bài này tạm chưa bàn vấn đề cán bộ, chỉ mới bàn một ít về báo cáo.
Báo cáo chính trị gồm 2 phần chính: Đánh giá tình hình và vạch
ra nhiệm vụ mới. Những thư ngỏ, góp ý, tuy có đề cập đến tình hình, nhưng chủ
yếu bàn về nhiệm vụ. Tôi lại cho rằng quan trọng nhất là đánh giá tình hình và
tìm ra nguyên nhân cơ bản của tai họa. Nếu đánh giá sai thì mọi đường lối, mọi
nhiệm vụ được vạch ra, dựa trên sự đánh giá ấy sẽ khó có được mức độ tin cậy.
Để đánh giá, trong Chỉ thị 35 cũng như trong bài của ông Trọng
đều nhận định rằng: “Đánh giá đúng bao giờ cũng là một việc khó”. Vì thế phải
nhìn vào sự thật, tôn trọng sự thật. Nói thì hay như vậy, nhưng liệu có làm
được không. Tôi đã đọc kỹ các báo cáo của vài ĐH vừa qua và chưa thấy một báo
cáo nào viết rõ sự thật. Mẫu văn bản được lặp đi lặp lại là: “Về vấn đề A, B
này đã có những thành tích như sau…, nhưng cũng tồn tại một số thiếu sót…
Nguyên nhân là do XYZ, từ đó rút ra bài học M N O P”. Báo cáo ở ĐH XIII chắc cũng
lặp lại như thế.
Những báo cáo như vậy đã làm vừa lòng nhiều người, nhưng nó mang
lại lợi ít, hại nhiều, rất lãng phí và đặc biệt là làm cho lãnh đạo và nhiều
người hiểu không đúng thực tế. Nó được viết dựa vào sự thật, nhưng tiếc thay đó
mới chỉ là một phần của sự thật, mà là phần bên ngoài, dễ thấy, còn thiếu mất
phần bên trong, thuộc bản chất, rất khó thấy.
Khi chỉ nhìn thấy một phần bên ngoài mà chưa thấy rõ bản chất
rồi vạch đường lối thì có nhiều khả năng phạm sai lầm, vạch ra những thứ không
cách gì thực hiện được như làm cho Đảng trong sạch vững mạnh, như tiến nhanh
tiến mạnh tiến vững chắc lên CNXH, như đến năm 2020, đưa VN thành nước công
nghiệp hóa, hiện đại hóa. Rồi còn phạm vào chuyện, đề ra những việc mang lại
tai họa như hợp tác xã nông nghiệp, cải tạo kinh tế tư nhân, quốc hữu hóa ruộng
đất, kinh tế nhà nước là chủ đạo v.v…
Những người làm báo cáo có thể thấy phần nào bản chất, nhưng
không dám viết ra, hoặc họ không thấy được. Vì sao vậy? Vì ý thức hệ như một
cái màng che mắt, vì sự kiên trì Mác Lê như một cái chụp lên đầu, vì sợ mất thứ
này, bị thứ kia.
Một phần của bánh mì vẫn là bánh nì, một phần của sự thật lắm
khi không phải là sự thật (mà là dối trá). Phải chăng trong các báo cáo là loại
sự thật này.
Rất mong lãnh đạo Đảng có người còn thiện chí để nghe những góp
ý. Tôi thấy cấp bách nhất, quan trọng nhất của ĐH XIII là đánh giá thật đúng
tình hình, nghĩa là nhìn cho ra, biết cho đúng sự thật, tìm cho được nguyên
nhân cơ bản của những tai họa đang vướng phải. Muốn thế Đảng không thể dựa vào
những cán bộ và trí thức của mình. Phần lớn họ là người hữu danh vô thực, nhiều
mưu mẹo nhưng kém thông minh, làm việc chủ yếu theo lối dựa dẫm chứ không có
phương pháp khoa học, không có năng lực phân tích và phát hiện. Họ chỉ có thể
tìm ra một phần sự thật.
Vậy lãnh đạo Đảng muốn biết được sự thật trong khi chưa thực sự
có tự do ngôn luận, chưa có tự do báo chí thì tốt nhất là tổ chức đối thoại
giữa cán bộ của Đảng và những người phản biện. Không phải đấu tranh tư tưởng,
không phải tranh luận mà là đối thoại. Đối thoại là hợp tác để cùng nhau tìm ra
tiếng nói chung.
Đối thoại giúp mỗi bên trình bày hết quan điểm của mình và nghe
được những điều hay lẽ phải của bên kia, để điều chỉnh, để sửa đổi, để hợp tác.
Đoán rằng phía Đảng ngại đối thoại công khai, vậy tổ chức đối thoại kín cũng
được. Nhưng nó phải được thu âm toàn bộ, trung thực để Bộ Chính trị và BCH
Trung ương nghe và thảo luận. Các UV Bộ Chính trị và BCH Trung ương nên đến
trực tiếp nghe đối thoại. Đối thoại công khai để cho toàn dân theo dõi sẽ là
tốt hơn nhiều.
Hình như lãnh đạo Đảng sợ phải đối thoại. Sợ gì kia chứ? Trong
tay Đảng có đầy đủ sức mạnh bạo lực, còn các nhà phản biện đến đối thoại với
hai tay không. Xin đừng sợ những nhà phản biện như sợ ma quỷ. Nếu qua đối thoại
mà phát hiện được “thế lực thù địch” thì cứ lập tòa án mà xử, chúng nó chạy đâu
cho thoát.
Không dám đối thoại để tìm chân lý thì Đảng bị mang tiếng là nói
dzậy nhưng không phải dzậy, hoặc nặng lời là “Bề ngoài thơn thớt nói cười/
Mà trong nham hiểm lừa người ngây ngô/ Miệng luôn cầu khấn Nam mô/ Bụng toàn
chứa sẵn một bồ âm mưu”.
Xin hỏi Bộ Chính trị, hỏi Hội đồng lý luận và Ban tuyên giáo
Trung ương, các vị có dám đối thoại không? Đặc biệt là đối thoại để chuẩn bị
cho ĐH XIII.
Nếu các vị không dám thì nói nhiều cũng vô ích. Tôi đã có nhiều
suy nghĩ về các cách tổ chức đối thoại. Khi các vị chấp nhận đối thoại, cần hỏi
đến tôi sẽ xin trình bày sau. Ngại rằng “nói trước bước không qua”.
N.Đ.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét