Năm
2010 tôi viết bài về bộ sách giáo khoa do nhóm Cánh Buồm chủ trương, lúc ấy tôi
được biết tác giả thật sự của những cuốn sách đặc biệt này là nhà giáo Phạm
Toàn và từ lần đầu tiên phỏng vấn ông tôi đã bị sức hút từ con người đặc biệt
ấy hấp dẫn, đến nỗi tôi tin ông là người có kiến thức uyên bác có thể giải
quyết cho tôi bao điều về Việt Nam nhất là trong thế giới của Hà Nội, nơi ông
sống cả đời và làm việc không hề mệt mỏi cho tới ngày nhắm mắt.
Hai
ngày trước đọc một bài viết ngắn của Đoan Trang về “cái ôm cuối cùng” với ông,
tôi biết rằng ngày ra đi của ông đã tới nhưng không đủ can đảm gọi cho ông, bởi
tôi sợ ông mệt trong cơn bạo bệnh và một nỗi sợ khác âm ỉ nhưng mãnh liệt hơn
khiến tôi không đành lòng bấm nút, tôi sợ sẽ khóc và làm ông khóc theo như đã
từng xảy ra nhiều năm trước, bởi tôi biết ông rất quý tôi qua thời gian tôi và
ông chia sẻ những điều mà cho tới nay tôi tự hỏi không biết có ai thay thế được
ông trong cuốn sách đời của lòng tôi hay không.
Tôi
có duyên lắm mới nghe được giọng nói sang sảng hào phóng của ông qua nhiều lần
trò chuyện trước các vấn đề buốt nhức của nước nhà. Từ trăn trở lẫn khó khăn
khi làm Cánh Buồm, tới những bài viết, dịch của ông trên trang Bauxite. Ông trẻ
lắm trong lời ăn tiếng nói mà còn trẻ cả ở nhân sinh quan, cung cách sống và
quan niệm về giới tính. Với ai ông cũng mở lòng ra mà trò chuyện vì chỉ như vậy
ông mới nhìn thấy chính mình. Nhà giáo Phạm Toàn được người chung quanh quý
trọng không phải ở khả năng thuyết phục mà ở sự minh mẫn lồ lộ trong từng giọng
cười cho tới từng cái siết tay thân thiện.
Có
lần gọi về cho ông chỉ để hỏi thăm tình trạng của trang Bauxite, ông im lặng
một chốc rồi hỏi tôi: Thế cậu có ý kiến gì giúp cho nó mạnh hơn lên hay không?
Tôi cũng bất ngờ và hỏi lại: Nó đang mạnh như thế còn gì? Ông cười lớn: Chưa đủ
mạnh để công an tránh xa.
Làm Cánh Buồm việc quan trọng nhất là kinh phí cho các bạn trẻ
trong nhóm. May mắn cho ông là có khá nhiều Mạnh Thường Quân ở nhiều nước gửi
về giúp đỡ, nhưng những đồng tiền nhận được vẫn không đủ trang trải. Ông thường
xuyên lặn lội vào Nam nhằm kiếm thêm Mạnh Thường Quân nhưng không may, Sài Gòn
tỏ ra không mặn mà lắm với chương trình mà Cánh Buồm khởi xướng ngoại trừ những
người bạn thân của ông. Ông không buồn chút nào khi nói với tôi ông sẽ lại vào
giới thiệu Cánh Buồm nữa cho tới khi nào “vỡ ra” mới thôi.
Ông
sống một cuộc đời giản dị và khiêm tốn mặc dù cuộc sống dành cho ông khá nhiều
cảm tình. Dưới mắt ông đồng tiền không là gì cả mặc dù thu nhập của ông khó ai
đoán được từ nguồn nào. Tôi nhớ như in khi ông nhắn tin cho tôi bảo gọi ông gấp
có chuyện quan trọng, khi gọi được thì ông cho biết: lâu quá không nghe mày gọi
nên… nhớ, vậy thôi.
Thay
vì bực mình, tôi xúc động như người say rượu. Tôi biết ông quý tôi mặc dù chưa
hề gặp nhau. Lần tôi về Hà Nội gần nhất có yêu cầu Phạm Xuân Nguyên dẫn tôi tới
thăm ông nhưng lúc ấy ông lại đi vắng, tiếc nhưng không còn cơ hội nào khác tôi
chỉ biết e-mail nhắn tin cho ông vì không gọi được mặc dù đang ngồi tại Hồ
Gươm. Lần duy nhất ấy vẫn làm tôi tiếc nuối không ôm được người mình yêu quý.
Duyên với nhau chưa đủ để gặp mặt nhưng tôi và ông có những cuộc điện thoại dài
nhiều tiếng đồng hồ bàn về những vấn đề hoặc ông hoặc tôi chăm chú.
Khi
tôi cần tìm hiểu về một vấn đề giáo dục hay văn hóa Hà Nội ông sẵn sàng ngồi
hàng giờ tỉ mỉ cho tôi biết những gì đã xảy ra, và hơn thế ông còn đưa ra những
kết quả hết sức thuyết phục về những gì ông suy đoán. Tuy nhiên chưa bao giờ
tôi thấy ông tỏ vẻ tuyệt vọng về bất cứ vấn đề gì kể cả vấn đề gai góc nhất khi
ông gặp khó khăn lúc điều hành trang Bauxite. Lúc nào ông cũng cười thoải mái,
không hề giả tạo hay gượng ép, nghe tiếng cười của ông người ta cảm thấy cuộc
đời gần gũi và đáng sống hơn. Cũng trong tiếng cười ấy ông thường kể cho tôi
nghe về những người an ninh có thời gian vây chung quanh ông đã bị tiếng cười
làm cho họ bối rối ngần nào. Nếu Lão Ngoan Đồng trong tiểu thuyết của Kim Dung
là có thật thì hình ảnh nụ cười của ông đáng được ghi nhận như một cốt cách,
một tâm trạng thiện lương lúc nào cũng túc trực trong tâm hồn ông.
88
tuổi đáng được gọi là đại thọ cho những người bình thường nhưng với ông thì
không đủ để ông làm việc. Căn nhà số 713 Lạc Long Quân tầng 7, quận Tây Hồ, Hà
Nội từng chứa hàng ngàn nụ cười của ông giờ chắc nó sẽ nhớ như bạn bè thân
quyến của ông từng chứng kiến. Tôi luôn cả tin rằng Phạm Toàn không bao giờ
nuối tiếc cuộc đời này bởi ông thừa biết sống đến ngần ấy thời gian, chưa làm
điều gì buồn lòng cho người khác ngược lại còn mang đến niềm kỳ vọng cho bao
thế hệ qua bộ sách Cánh Buồm đã quá đủ cho một sĩ phu Bắc Hà mặc dù địa chỉ
e-mail của ông là phamtoankhiemton.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét