Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019

ĐẤT NƯỚC TÔI - CÓ NƠI NÀO NHƯ THẾ?



Đất nước tôi, đất nước của chùa chiền
Của tượng đài và muôn nghìn lễ hội
Của niềm tin lần mò trong đêm tối
Tìm tâm linh mà lễ bái, kêu cầu!

Đất nước tôi chẳng giống của ai đâu
Người đạp lên người tranh nhau lạy bái
Giữa thói đời dẫu ai khôn, ai dại
Cùng gồng mình nuôi lớp lớp kiêu tăng

Đất nước tôi ông bỗng hoá ra thằng
Thằng nên ông giữa dòng đời trợn trạo
Nghĩa vợ chồng hợp tan như thay áo
Huynh đệ tương tàn, phụ tử phân ly!

Đất nước tôi có muôn sự diệu kỳ
Chùa phải to, tượng dài thêm vĩ đại
Lễ quanh năm rồi lễ hoài, lễ mãi
Cứ cầu xin dù chẳng biết được gì

Đất nước tôi, đất nước của Thần uy
Của quỷ ma chập chờn quanh kiếp sống
Luôn thấp thỏm đâu đây cơn quái mộng
Đợi một ngày dân tộc hoá vong nô!

Đất nước tôi gì cũng cứ phải to
Nào bánh chưng, bánh xèo cùng tô phở
Để mai kia hoá nên rồng, nên hổ
Cùng ma tăng, quỷ giáo dựng vương đồ.

Đất nước tôi, đất nước giữa tỉnh mơ
Bao chúng sinh ngơm ngớp chờ cháo thí
Cướp ấn Trần mong tranh công, đoạt vị
Mặc an nguy dân tộc đã cận kề

Lớp lớp người chen chúc chốn biển mê
Thoả cầu xin những thứ đời không có
Lạnh khói hương nơi từ đường tiên tổ
Để tranh nhau lặn ngụp chốn Phật đài!

Đất nước tôi muôn thuở chẳng giống ai
Cái gì cũng cầu, nơi nào cũng lễ
Từ non cao đến đầu sông cuối bể
Gốc cây to, chó đá cũng thành Thần!

Ôi nước non văn hiến bốn nghìn năm!
Thế này ư và thế nào hơn nữa?
Dải giang sơn đang tả tơi nghiêng ngửa
Mà nhân tình mãi đắm đuối biển mê?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét