Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2020

BẮC KINH BÍ MẬT KHỞI ĐỘNG 'Kế hoạch Biden'

( Lụm trên mạng, chã biết thực hư thế nào? )

Tác giả : Đông Phương

Ngày đăng: 2020-11-18

HÓA RA CON TRAI THẰNG CHA TẬP TRỌNG HUÂN MÓC NỐI VỚI JOE BIDEN VÀ CON MẸ HILLARY CLINTON TỪ LÂU, ĐẾN NAY THẰNG CHA XI JINPING LẠI NÉM RA TỚI GẦN 20 TỶ USD CHO BỌN DEMOCRATIC PARTY ĐỂ ‘CHƠI’ DONAL TRUMP KHÔNG TRÁCH ĐƯỢC TRUMP ‘DÍNH ĐÒN’ LÀ PHẢI!

Truyền thông Hong Kong đưa tin rằng, các quan chức chính phủ Trung Quốc đã họp với phe cánh của ông Biden, và sau cuộc họp bí mật giữa hai bên, mối quan hệ bán chính thức giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ đang được khôi phục, Bắc Kinh cũng đã bí mật khởi động “Kế hoạch Biden”.

Bầu cử Tổng thống Mỹ vẫn chưa có kết quả chính thức, mặc dù ứng cử viên Đảng Dân chủ Biden đã tự tuyên bố thắng cử và rất ‘háo hức’ vào Nhà Trắng, nhưng đội ngũ của Tổng thống Trump vẫn đang tiến hành các vụ kiện chống lại phe Dân chủ vì cáo buộc gian lận trong cuộc bầu cử.

Trong bối cảnh đó, các chính khách nhiều nước vẫn chúc mừng ông Biden. Ngày 13/11, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng đã bày tỏ lời chúc mừng tới ông Biden.

Ông Biden được coi là con tốt của ĐCSTQ, mối quan hệ giữa gia đình Biden và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong nhiều năm qua đã bị giới truyền thông phanh phui ngay trước cuộc bầu cử Hoa Kỳ. Ông Lâm Hiểu Húc (Lin Xiaoxu), một thành viên của Ủy ban về Nguy hiểm hiện tại của Hoa Kỳ (Committee on the Present Danger), nói với người dẫn chương trình "Cùng Đàm Luận Tin tức" (大家) rằng, ĐCSTQ biết rất rõ việc Biden gian lận bầu cử và “ĐCSTQ đã can thiệp rất sâu vào cuộc bầu cử”.

Ông Lâm nói rằng, ĐCSTQ hy vọng ông Biden sẽ thắng cử. Ví dụ, từ rất lâu trước khi diễn ra cuộc bầu cử, một lượng lớn thẻ căn cước giả đã được vận chuyển từ Trung Quốc tới Mỹ và bị thu giữ ở Chicago; còn có rất nhiều tổ chức do ĐCSTQ kiểm soát đi khắp nơi để lôi kéo phiếu bầu của người gốc Á cho ứng viên Biden.

Phe cánh Biden bắt tay với ĐCSTQ

Có kênh truyền thông Hong Kong tiết lộ rằng, Bắc Kinh đã bí mật khởi động "Dự án Biden" ngay từ đầu tháng Mười. Sau khi hai bên tiến hành cuộc gặp gỡ bí mật, mối quan hệ bán chính thức giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ đang được khôi phục.

Tờ South China Morning Post của Hong Kong cũng tiết lộ vào ngày 15/11 rằng, sau khi các Big Media công bố ông Biden chiến thắng trong cuộc bầu cử Tổng thống, mối quan hệ bán chính thức giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ đang được khôi phục.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2020

NHỮNG BIẾN ĐỘNG BẤT THƯỜNG BÁO HIỆU ĐIỀU GÌ ?






Cuộc bầu cử của Hoa Kỳ năm 2020 là một sự kiện có một không hai của lịch sử chính trường nước Mỹ và chấn động thế giới bởi sự căng thẳng đầy kịch tính.

Với tuyên bố chiến thắng của ứng cử viên Joe Biden bằng sự ồ ạt đưa tin của giới truyền thông Mỹ và thế giới cùng với những kịch bản đã được tập dượt kỹ lưỡng, người ta đã nghĩ đến sự an bài của số phận một cường quốc cho thời kỳ đen tối dưới triều đại Joe Biden và ánh hào quang sẽ tỏa sáng quanh vị Hoàng đế đỏ Tập Cận Bình.

Nhưng không, lão quái Donald Trump vẫn bình thản đi đánh gôn sau khi tuyên bố cuộc gian lận bầu cử bởi một quy mô lớn cần phải chuyển thành một cuộc chiến pháp lý để trả lại sự công bằng cho các cử tri Mỹ và thực sự nó đã như vậy.

Khi cuộc chiến pháp lý được tiến hành với những gian lận được khẳng định cũng là lúc Bộ trưởng Quốc phòng - ông Mark Fsper bị sa thải để thay vào đó là Giám đốc trung tâm phòng chống khủng bố. Sau ông Mark Fsper là ba thuộc cấp của ông ta gồm Trưởng bộ phận chính sách Bộ Quốc phòng - tiến sĩ James Anderson, Giám đốc tình báo và an ninh Bộ Quốc phòng - ông Joseph Keenan, Tham mưu trưởng Bộ Quốc phòng - ông Jen SteWart cũng cắp áo ra đi nhường chỗ cho tướng Anthony Tara, Ezra Cohen-Watnik và ông Kas Patel.

Sau sự ra đi của các tướng lĩnh cùng ekip của Bộ Quốc phòng là chiếc ghế của ông Chris Topher A. Wray - Giám đốc cơ quan Điều tra FBI, ông William Bar - Bộ trưởng bộ Tư pháp cũng có vẻ rung rinh dữ dội báo hiệu sự mất an toàn trong một ngày không xa.

Tại sao lại như vậy? Nguyên nhân gì khiến Tổng thống đương nhiệm lại có cuộc cải cách đột ngột trong khi cuộc bầu cử chưa công bố kết quả?

Xem lại vấn đề thì ba tháng trước cuộc bầu cử, TT Trump đã cắt đứt hoàn toàn các cuộc đối thoại với Trung Quốc mặc cho chính quyền của ông Tập tìm mọi cách tiếp cận bằng tất cả các kênh ngoại giao. Bỗng nhiên gần ngày bỏ phiếu, ông Bộ trưởng Mark Fsper lại có cuộc thảo luận trực tuyến với Bộ trưởng Quốc phòng Nguỵ Phượng Hoà của Trung Quốc với nội dung kín cùng với từ chối việc huy động lực lượng Vệ binh Quốc gia trấn áp các phần tử gây bạo loạn của tổ chức Antifa và BLM trên các tiểu bang với lý do “quân đội không thể bắn vào người dân”.

Cũng sau khi Joe Biden tuyên bố thắng cử thì ngay lập tức Trung Quốc công bố dự luật cho phép tàu hải cảnh của mình nổ súng vào bất kỳ tàu nào của đối phương trong tình trạng cần thiết, ồ ạt xây dựng căn cứ quân sự ở các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa, tăng cường vũ khí cùng các thiết bị quân sự và chuẩn bị công bố vùng nhận dạng phòng không ở biển Đông, tăng tần suất các cuộc khiêu khích quốc đảo Đài Loan.

Xâu chuỗi các sự kiện đó cũng đủ thấy nếu Joe Biden thực sự đắc cử thì ngay sau đó là biển Đông có thể dậy sóng, Đài Loan sẽ bị đe doạ bởi chiến tranh trước án binh bất động của quân đội Hoa Kỳ, biển Hoa Đông cũng không thể bình yên bởi các cuộc công kích và đặt an ninh khu vực châu Á Thái Bình dương vào trạng thái bị đe doạ.

Nhưng nếu Joe Biden thất cử thì với kịch bản đã được phe cánh Tả thiết kế, chuẩn bị từ trước sẽ được kích hoạt trước tiên là các cuộc biểu tình cùng với bạo loạn sẽ xảy ra trên toàn nước Mỹ cùng với xung đột được đẩy lên thành cao trào dẫn đến nội chiến khi lực lượng vệ binh Quốc gia (lực lượng duy nhất để chống bạo loạn) sẽ đứng ngoài cuộc mặc cho nước Mỹ chìm ngập trong cảnh xung đột.

Trung Quốc, Iran, có thể là Nga và các lực lượng hậu thuẫn chỉ chờ có thế với thế lực của phe cánh Tả sẽ cùng nội công, ngoại kích trên mọi mặt trận và hệ thống truyền thông “thổ tả” sẽ phát huy sức mạnh “đệ Tứ quyền” mà khiến nước Mỹ thành một bãi chiến trường.

Biết mình, biết người - đó là bản lĩnh của những trang anh kiệt. Lão quái Donald Trump đã đi trước một bước nhằm bẻ gẫy nanh vuốt và nhốt những ác quỷ trong lồng và có thể đã sẵn sàng thiên la địa võng cho một cuộc đối đầu sắp tới !

NÔNG PHU

Fr. Nguyễn Công Vỹ

 

VŨ TRỤ CA ( 1942 ) - Cù Huy Cận

 

VŨ TRỤ CA – CÙ HUY CÂN ( 1942 )

 

ÁO XUÂN

Sớm nay khoác áo màu vô định
Ra gặp mùa xuân đến giữa đàng
Lá biếc đưa thoi xuyên vĩnh viễn
Gió là sời thắm của thời gian. 

Ta vận tấm xuân đi hớn hở
Tâm tư ngào ngạt hiến dâng đời
Thân cũng hát lừng cao nhịp lửa
Hoa thiên thu hẹn nở cùng môi. 

Lòng chim gieo sáng vệt vân sa
Trên bước đường xuân trở lại nhà.
Mở sách chép rằng: Vui một sáng
Nghìn năm còn mãi tấm lòng ta.

 

CẢM THÔNG

Trùng quan mây trắng thao thao
Non xanh bất tuyệt, thương sao tấm lòng
Thái bình sông núi cảm thông
Cho người tơ tưởng miền trong cõi ngoài
Xa nhau mười mấy tỉnh dài
Mơ màng suốt xứ, đêm ngày nhớ nhung
Tâm tình một nẻo quê chung
Người về cố quận, muôn trùng ta đi
Gặp rồi phút chốc chia ly
Mắt người đẹp ấy hồn quê dõi đường
Tiếng người ấy tiếng cố hương
Giọng người ấy tiếng tình thương đất nhà
Biệt ly lọ phải quan hà,
Sân ga trông nuối cũng là tương tư.


1940

 

CÂY LÚA

Mơn mởn đời ươm hoa trái non
Cho tôi chăm bón. Đến mùa hồn
Thì tôi sẽ chết như cây lúa
Đầu ngả mang đầy hạt dẻo ngon


1942

 

CHIÊM BAO THỈNH THOẢNG EM VỀ

Chiêm bao thỉnh thoảng em về
Mắt còn toả mộng cuồng mê thuở đầu.
Gặp nhau không ngợ ngàng nhau
Má xuân trời cũ đọng màu ráng xưa
Chiêm bao yêu muộn nhớ thừa
Là nơi họp mặt ngày đưa tiễn rồi
Thân dù sông núi xa xôi
Giấc mơ qua lại lứa đôi tự tình
Yêu nhau nhớ dáng tưởng hình
Chiêm bao em có một mình chăng em?
Đời buồn lạnh gối đêm đêm
Biệt li gì mộng! Nhớ tìm thăm nhau

 

CÓ TÌNH YÊU NÀO MÀ KHÔNG ĐAU

Có tình yêu nào mà không đau
Đã yêu chất chứa sẵn vui sầu
Em ơi, anh nén lòng anh lại
Chưa dám, gặp em, ngỏ một câu

Đốt ngún hồn anh như lửa thầm
Bao năm bao tháng mối tình câm
Yêu em tha thiết, yêu da diết
Nbuw ủ hầm sâu rượu sủi tăm

Như rượu lưu niên càng ngấm say...
Em yêu! Nghiêng bóng đẹp đôi mày
Tóc mun nghiêng bóng mành tơ nhẹ
Ru dịu lòng anh trong phút giây

Tình mạnh hơn đời, mặn muối đời
Yêu em say đắm, chết khôn nguôi
Gặp nhau một thuở, tình ngàn thuở
Hôn nắng mùa em, anh cháy môi

 

GIÓ MỘT HƯỚNG…

Gió một hướng là buồn năm bảy điệu
Mây một tầng vạn nẻo đất sầu đen
Em một bước lòng anh trăm phía héo
Gặp nhau chi cho để lại u phiền

Giọng em vang vọng trời quê Huế
Nhẹ thoảng, trong veo, mà xốn xang
Nồng cháy như mồi thông núi Ngự
Giọng em nửa thực, nửa mơ màng

Chỉ một lần nghe đủ nhớ đời
Huống chi anh được đón bao lời
Bâng khuâng em nói trong chiều lạnh
Ngơ ngẩn lòng ta Huế, Huế ơi!


1942

 

GỐI TAY

Tay người ta gối thâu đêm
Mộng về theo mộng, tình êm với tình
Một tay ôm lấy hai mình
Một quai quấn lấy hai bình thanh xuân
Vai nghiêng, đầu ngả sang gần,
Mày tơ soi nét, môi tân đối cười
Đêm thâu gối nhẹ tay người
Tưởng chừng mùa đẹp khuyên mời yến anh
Mắt hồ liễu rũ mi xanh,
Tóc vương gò má mỏng mành thoáng mày.
Đôi hồn có nhịp cầu tay,
Mộng chung một giấc bên này bên kia


1940

 

HOA ĐĂNG

Khi ta đến các người đà đến cả
Có Thiên nhiên, suối chị với rừng anh
Cỏ vạn đại đã quen chiều óng ả
Liễu thiên thu từng thuộc lối buông mành. 

Chim siêng hót đã mấy đời ngọt giọng
Bướm chăm bay nhẹ cánh thuở lâu rồi
Đất duyên dáng những vú đồi mơ mộng
Trời xanh sao dưới nước ngọc tuôn trôi. 

Chắc vui lắm nên về đông đủ vậy
ánh muôn sao vương mỏng sợi tơ chăng
Ta đang ngủ trong luân hồi tỉnh dậy
Thấy trần gian là một hội hoa đăng. 

Hoa nhảy múa nối vòng quanh tháng biếc
Ca ngợi bốn mùa công chúa nguy nga
Và tất cả đã rạng màu yến tiệc
Đủ cả rồi, duy thiếu một mình ta. 

Ta hớn hở khoan thai vào nhập cuộc,
Góp vui chung với nhịp máu lòng say
Ta đi tới trong đời hơi chậm bước
Gặp Thiên nhiên như gặp bạn lâu ngày. 

Ta ngây ngất thắp cao hồn đuốc rạng
Cuộc vui chung cùng góp ánh muôn sao
Và tự lúc hồn ta qua cửa sáng,
Hội hoa đăng bừng nhạc thắm xôn xao.


Hà Nội, 1940

 

HOA VỀ

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2020

Thư của TS Hà Sĩ Phu gửi trong diễn đàn XHDS

Thưa các bác

Cuộc tranh luận về Trump và Biden không phải là tranh luận về 2 con người, hay tranh luận về nước Mỹ mà là nhận thức toàn cục về vận mệnh của thế giới loài người trước một thử thách, một bước ngoặt vô cùng hệ trọng: thế giới còn giữ được đà văn minh như đã và đang có hay trật tự thế giới sẽ thay đổi hoàn toàn dưới sự bao trùm của đế quốc Cộng sản Đại Hán? (Lá cờ Trung quốc sẽ không phải một sao lớn và 4 sao nhỏ mà sẽ hàng trăm sao nhỏ, nhiều hơn sao của lá cờ Hoa kỳ!?).

Chủ nghĩa Đại Hán giống như chủ nghĩa CS ở chỗ vừa có lý thuyết đẹp đẽ (như Nho gia) vừa có cương lĩnh trị dân quyết liệt (như Pháp gia), tất cả những chiến thuật CỰC ÁC đều được bọc bằng cái vỏ CỰC THIỆN. Toàn bộ những thành quả của văn minh và đạo đức thế giới như Liên hiệp quốc, WHO, trào lưu toàn cầu hóa, chung sống hòa bình…đều bị Đại Hán lợi dụng và đồng hóa để phát triển thành một quái vật khổng lồ. Bước thanh toán toàn bộ thế giới của Hán Cộng đã tiến hành xong những bước chuẩn bị rất quan trọng, những pháo đài của dân chủ và văn minh như châu Âu, Hoa Kỳ, Bill Gate …đã bị Đại Hán luồn vào làm cho biến tính, trở thành những con ngựa thành Troy, sẵn sàng phục vụ Đại Hán khi nó nổ súng tấn công.

Vậy chiến lược toàn cầu là phải phá tan cái thế cài răng lược quỷ quái ấy, phá tan cái trật tự thế giới mà Đại Hán đã dày công xây đắp hang mấy chục năm nay để cai trị toàn cầu. Cuộc bàu cử ở Mỹ lần này không phải cho riêng nước Mỹ mà gắn liền với vận mệnh thế giới, vì thế không phải tự nhiên mà toàn thế giới quan tâm.

Như một phép màu của Tạo hóa, trước nguy cơ sinh tử này tự nhiên đã sinh ra cái lão “Chí Phèo Donald Trump” để phá vỡ cái thế oan khiên đã xắp đặt gần xong ấy. Tất cả những cách làm nhân ái, đạo đức, văn minh, hợp lòng người như ta tưởng là tốt đẹp, thực ra đã tiếp sức cho con quái vật vật ấy hồi sinh và trưởng thành. Nếu cứ kiểu ứng xử theo đưởng mòn như cũ là không còn khả năng thoát ra. Bất cứ nhân vật nào hành động khác Trump cũng sẽ giúp Tàu Cộng tiếp tục mưu đồ, chứ huống chi Biden và những người đã bị Đại Hán khống chế, nắm trong tầm tay?

(Với những nhân vật chính trị ở tầm vĩ mô thì chỉ hiệu quả “dẫn đường- tạo thế” mới là quan trọng, còn mọi tính cách cá nhân, kể cả đạo đức tư cách hay gì gì nữa cũng là chuyện nên bỏ ngoài tai.)

Tôi chỉ biết nói kiểu duy tâm thế này: Không phải con người ngang ngạnh Donald Trump muốn “phá cách trong ứng xử” cho thỏa ý thích cá nhân, mà Trời sinh ra một phong cách lộn ngược ấy, đặt vào tay một nhân vật vốn không phải chính khách (vì chính khách hỏng hết rồi) để phá tan cái trật tự diệt vong mà toàn thế giới đang rầm rập bước vào với tất cả sự hồn nhiên.

( Tôi mắt đã kém, không đọc được nhiều sự kiện, nhiều thông tin, nhưng có chút suy nghĩ cứ mạnh dạn góp vội vài câu vào cái dòng suy nghĩ chung để cùng tham khảo).

Chân thành Kính thư –

Hà Sĩ Phu -

 

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2020

BỨC TÂM THƯ CỦA MỘT NHÀ GIÁO GỬI ÔNG NHẠ...


Tôi viết những dòng chữ này không phải là viết đơn gửi ông Bộ trưởng, mà là lời khuyên của một nhà giáo đối với một người làm việc trong ngành giáo dục đào tạo.

Tôi là Gs Ts Trương Việt Bình,

nguyên hiệu trưởng Trường Y học cổ truyền Tuệ Tĩnh Bộ y tế, Nguyên Giám đốc Học viện y dược học cổ truyền Việt Nam. Nguyên giảng viên (cao cấp) Đại học Y Hà Nội.

Tôi đã chứng kiến những vấn đề tốt và không tốt qua hơn 40 năm cải cách giáo dục. Đúng như lời bố tôi từng học sư phạm Đông Dương và dạy học cả đời đã nói năm 1987 khi đọc những quyển sách thuộc tiểu học là: sách cho trẻ em cấp 1 như thế này không được. Sẽ làm hỏng nền giáo dục do cách viết không sư phạm và nội dung không phù hợp tâm sinh lý trẻ em.

Lúc bấy giờ mới có việc thay kiểu chữ Việt, nội dung sách GK còn đỡ hơn bây giờ nhiều.

Sách Tiếng Việt lớp 1 hiện nay xoá bỏ gần như toàn bộ những nội dung của những sách lớp 1 trước kia, điều này tối kỵ vì không thể hiện tính kế thừa tri thức.

Tri thức người xưa, các thầy cực kỳ Uyên bác, viết sách cống hiến chứ không phải vì tiền như bây giờ. Các thầy không chỉ dạy chữ, dạy đọc thông viết thạo mà chủ yếu là dạy người. Dạy cho trẻ em trở thành người có Đức, có lòng yêu thương đất nước, yêu quê hương làng xóm, kính trọng người già, có lòng vị tha, thực thà, dũng cảm và có trách nhiệm với bản thân, công việc với gia đình và xã hội.

Tôi từng là Bs nội trú Bv 1980, Phó tiến sĩ từ 1992 khi A còn chưa học đại học, chưa học sau đại học. Tôi thấy tôi đủ trình độ và tư cách để khuyên A hãy với cương vị của mình làm một điều có ích cho nhân dân, cho đất nước và cũng là trách nhiệm tư lệnh ngành GD, là hãy trưng cầu dân ý xem có nên dừng việc cải cách giáo dục đã kéo dài trên 40 năm qua?

Trước mắt là thu hồi sách giáo khoa lớp 1 mà A cho vài nhóm xã hội hoá viết để bắt cả hàng triệu trẻ em phải học. Điều trớ trêu là những người viết sách này đã viết những điều xa lạ với ngôn ngữ tiếng Việt, tính sư phạm thấp bởi vì họ có thể chưa từng dạy phổ thông, chưa từng dạy lớp 1, cấp 1. Chưa kể qua những trang sách phỏng theo lủng củng biểu hiện chỉ số trí tuệ thấp, có biểu hiện loạn thần. Chưa kể họ rất thích thú với mưu mẹo, lừa lọc trong khi nguyên lý cơ bản dạy trẻ là đơn giản, dễ hiểu, trung thực, trách nhiệt, tình nghĩa, đời thường nhưng đậm hồn dân tộc, nhân văn.

Tôi thấy A làm BT không có gì hơn vài BT sau CCGD nhưng thông cảm vì A cũng chỉ có thể sửa chữa những sai lầm do các đời BT cũ gây ra thôi là hết nhiệm kỳ rồi.

Hãy dũng cảm một lần duy nhất, hãy làm việc với trách nhiệm thực sự của người lãnh đạo ngành GD là đề nghị CP cho phép dừng lại công cuộc CCGD đã rất tốn kém và không hiệu quả, càng ngày càng xa rời triết lý giáo dục: giáo dục nhân bản, giáo dục truyền thống văn hoá dân tộc (giáo dục dân tộc), giáo dục khai phóng.

Đồng thời cho thu hồi toàn bộ 5 bộ sách GK cấp 1. Cho các trường phổ thông chọn một chuong trình Giáo khoa trước 1980 để hoàn thành năm học 2020-2021.

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2020

LÃO QUÁI THAY ĐỔI HAY PHÁ BĨNH ???



Sau gần ba bốn năm làm tổng thống, lão quái Donald Trump đã xới tung nước Mỹ và thế giới, khiến không ít người đặt ra câu hỏi, động cơ nào khiến lão quái chọc ngoáy vào trật tự thế giới đã được định hình lâu đời, chọc ngoáy cả chính trường Mỹ?
Khi vừa có kết quả bầu cử tổng thống, lão quái đã ngoáy vào đảng Cộng hòa của lão, đến nỗi cây đại thụ của đảng là thượng nghị sĩ đầy uy tín John McCain trở thành kẻ thù không đội trời chung với lão cho đến lúc chết. Cựu tổng thống Bush con cũng bị lão phê phán, trùm đi đêm Henry Kissinger cũng không ngoại lệ.
Riêng đảng Dân Chủ đối lập thì... chưa từng thấy trong lịch sử nước Mỹ về độ đối kháng, công kích lão tơi tả ngay từ lúc có kết quả phiếu đại cử tri cho đến hôm nay, càng ngày càng thâm thù gay gắt. Đảng Dân Chủ không cho lão chút yên lành, không dành cho lão phút giây trăng mật như lệ thường. Trước đó, hai cái tên cúng cơm của lão là Hillary Clinton và cựu tổng thống Obama, giờ có thêm hai cái tên khác là chủ tịch hạ viện Pelosi và cựu phó tổng thống (thời Obama) Joe Biden.
Trên mặt trận truyền thông, hệ thống thông tin dòng chính nứt tiếng như CNN, Washington post, New York Time và vô số báo đài lớn nhỏ xúm nhau đánh phá lão tơi tả. Lão chỉ sử dụng Twister chống lại, vậy mà các cơ quan truyền thông danh giá và đồ sộ ấy phải kêu trời, tố cáo lão kích động nhân dân xem truyền thông dòng chính là truyền thông thổ tả.
Chưa hết, mới đây lão tuyên chiến với cả Facebook và Twister, lên án hai trang mạng này vi phạm tự do ngôn luận khi ngăn chặn và tháo gỡ những bài viết của các thuê bao được cho là vi phạm... Lão tuyên bố người dân có quyền nói bất cứ điều gì họ muốn, không ai, kể cả hai trang mạng này, có quyền ngăn chặn tự do ngôn luận. Lão dọa sẽ sử dụng pháp lý để xử lý Facebook và Twitter, kể cả vận động nhân dân tẩy chay.
Hiện có tin đồn, lão đang dòm ngó vào bao tử, tức tiền lương suốt đời dành cho hạ nghị sĩ, thượng nghị sĩ, lãnh đạo Quốc Hội, tổng thống và phó tổng thống Mỹ. Lão cho rằng các vị ấy chỉ nên lãnh lương chính thức khi tại nhiệm, hết nhiệm kỳ phải lãnh lương hưu qua quỹ hưu giống như các công chức và nhân dân. Nếu tin đồn này đúng, thì việc lão dám đụng đến cái bao tử của các vị dân cử, chắc chắn sẽ hứng không ít búa rìu gạch đá trong những ngày tới.
Rất có thể lão gặp nhiều sóng gió là do một phần phát ngôn gây sốc lúc tuyên thệ nhậm chức, trong đó có đoạn lão chỉ trích các chính phủ tiền nhiệm chỉ đem lợi lộc về cho các nhóm lợi ích New York, nhân dân Mỹ không được gì. Lão cam kết từ nay chuyện đó phải chấm dứt, lợi ích phải thuộc về nhân dân Mỹ. Đụng đến các nhóm lợi ích thì... chúng không hợp nhau đánh phá cho lão lên bờ xuống ruộng mới là chuyện lạ.
Dường như lão thích húc đầu vào các tổ ong mật, nên phải sử dụng đấu pháp "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", nghĩa là "nói một đường làm một nẻo", mới tránh né được nọc độc của bầy ong. Lão sử dụng Twister điệu nghệ để tung hỏa mù làm cho các đối thủ không biết đường nào mà lần.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2020

Mây ( 1943 ) - Vũ Hoàng Chương

 

Mây (1943) - Vũ Hoàng Chương

Tập thơ Mây gồm 25 bài thơ, NXB Đời nay xuất bản tại Hà Nội, 1943. NXB Văn học tái bản các năm 1991, 1995 tại Hà Nội. NXB Hội Nhà văn tái bản năm 1992 tại TP Hồ Chí Minh

 

CẢM THÔNG

Tri ngã dả, kỳ tại thanh lâm hắc tái giang hồ
(Bồ Tùng Linh)


Đã lâu trăng cứ tuần trăng sáng
Hoa cứ mùa hoa dậy sắc hương
Phai, thắm, đầy, vơi, hờ hững nhịp;
Vô tình lui tới lớp tang thương

Triều đại hưng vong, đều tiếng cuốc
Duyên tình quên nhớ, giỡn hoàng ly
Trắng đen thề nguyện, trầm lên vút
Cao thấp sầu vui, phẳng trúc ly.

Ai thấy não nề trên lá thắm
Buồn ai cung nữ lạnh chia phôi?
Nào ai linh cảm màu sông trắng
Hận kẻ ôm thuyền khóc lứa đôi?

Khi thiêng chừng sớm lìa nhân thế
Dương thịnh rồi chăng? Âm đã suy?
Quạnh quẽ thu phần thơ bặt tiếng,
Lầu hoang chìm cỏ dấu bồ ly.

Còn đâu thuở ấy niềm khăng khít!
Quỷ với người chung một mái nhà,
Trăng bạn, hoa em, trầm mối lái,
Đèn khuya dìu dặt bóng yêu ma.

Dăm ngã thư sinh vừa lạc đệ,
Mươi nàng xuân nữ sớm chìm châu,
Cảm thông một phút bừng ân ái,
Miếu nguyệt vườn sương gặp gỡ nhau.

Âm Dương kề sát đôi bờ suối,
Vạn dịp cầu tơ chắp ý duyên
Xao xuyến muôn loài thơm nhạc sống
Gỗ nào danh sĩ? đá, thuyền quyên?

Tương tư có nghĩa gì non ải?
Gác trọ buồng khuê một nỗi bàn
Trang sách chập chờn, run lửa nến,
Hài thêu nâng gọi, ngắn không gian.

Hỡi ơi! dâu bể mòn thương nhớ
Gỗ đá còn trơ gỗ đá thôi!
Lớp lớp biên cương, tình chật hẹp,
Mùa xưa thông cảm đã qua rồi.

Qua rồi thuở ấy tình sâu nặng
Trăng mới cuồng si nụ bán khai
Ta nhớ tiền thân, phòng lại ngỏ...
Giấc bồ thơm tóc gái Liêu Trai.

 

ĐẬM NHẠT

Da thịt đìu hiu rợp bóng mây.
Sương lam mờ cỏ gió vàng cây
Song sa nắng xế dần ân ái,
Lạnh cả mùa xưa nguyệt mái Tây.

Nẻo ngắt chiêm bao: nhịp rụng đều:
Tâm tư ngờ chạm bước hài thêu,
Tiền thân nửa gối, vường mưa lá,
Vết cũ phong sầu đậm nhạt rêu.

Tình chủng bơ vơ, độc viễn hành.
Nàng Thôi thôi đã...! Hết Oanh Oanh!
Gót sen chùa cổ đêm trăng ấy
Vọng thấu luân hồi nhạc mỏng manh.

Mùa nhớ thương sang, mộng nõn nà,
Tình anh nghìn kiếp thoáng dư ba,
Hồn ai xác mới nghe thoi thóp
Vang bóng hài xiêm chuyển thớ da.

 

XEM TRUYỆN QUỶ

Ngõ nhớ hoa vàng gác nhớ trăng
Chiêm bao giợn tuyết gối ngờ băng
Sương vây bể xám lòng hoang đảo
Nằm hấng thơ mưa độc vận bằng
Phới gót mùa say về ẩn hiện
Giữa đôi hàng chữ sách Khiêu Đăng
Xôn xao vò nậm bừng hương cúc
Thu nhập hồn men cựa đó chăng

 

NỬA TRUYỆN HỒ LY

Dàn dưa mưa lất phất
Mênh mông sầu xứ đêm dài...
Hư vô, động tiếng giầy ai?

- Mình ta buồn dặc dặc,
Say giữa hai tờ Liêu Trai!
Rún rẩy hoa đèn rung ngọn bấc
Không gian dàn mãi tiếng giầy ai!

Dầu cạn lưng chừng phao,
Sợ nhỏ thon mềm dáng liễu;
Hài son phơi phới lửa đào,
Khói biếc màu xiêm yểu điệu...

Ai đó? Phải chăng hồn Cỏ Cây?
Bấc thơm dầu quánh nhựa hây hây,
Dầu vơi bấc mỏng manh gầy,
Bước chân nào bợ ngợ?
Hoa đèn lung lay.

Ai đó? Phải chăng hồn Cỏ Cây
- Mộ vắng lầu hoang, ngơ ngác sợ,
Cùng đêm nương về đây,
Cùng mưa vương về đây,
Nửa truyện Hồ Ly trang sách dở,
Lung linh tiếng giầy.

 

Tình liêu trai

Liệu ưng yếm tác nhân gian ngữ
Ái thính thu phần quỷ xướng thi
(Vương Ngư Dương)


Quê nàng xa lắm, tận phương Đông,
Mãi xóm bình minh dậy lửa hồng;
Vóc liễu, y thường hoa phấp phới,
Trùng dương ngàn dặm nhớ mênh mông.

Chưa gặp bao giờ ta đã mê!
Này đêm trăng thiếu, rượu xa về...
Có ai ngăn bước cầm tay nhủ:
"Xá muội tình sầu, chớ lỗi thề!"

Lời nói như làn hương thoảng đưa,
Sóng trăng gờn gợn chút âm thừa:
Liêu Trai nghi hoặc người trong truyện,
Hay đó tình duyên một kiếp xưa?

Rượu ngấm, say nằm dưới gốc mai
... Khói sương tha thướt áo bay dài...
Đê mê, trở gối..., ồ trăng lặn!
Rêu biếc còn ghi nhẹ dầu hài.

Nẻo mặt trời lên thoảng dáng mây,
Xiêm y mờ nhạt vóc hoa gầy...
Bể Đông nàng đã dần lui gót,
Kỷ niệm chừng lưu một chút đây

Gạn giấc chiêm bao với mảnh bình
Tóc xoà buông rỉ, má tròn xinh
Hoa mai thêu trắng nền xiêm lụa,
Đôi mắt ngời sao, miệng đẫm tình.

Lòng cháy yêu đương tự bấy giờ,
Sá chi ngoài thực với trong mơ!
... Đêm đêm, ảo ảnh thơm chăn gối,
Tình hướng về Đông, dạ lắng chờ.

 

GIANG NAM NGƯỜI CŨ

 

Thác là thể phách, còn là tinh anh
(Nguyễn Du)


Ai phụ tình ai, lỗi tóc tơ!
Đèn khuya truyện cũ hận dâng mờ
Giang Nam...! Mực động sầu trên giấy;
Chữ đảo điên rồi, thánh thót mơ

Ý tóc niềm da lượm kiếp nào
Đọng về mây tuyết nửa chiêm bao,
Đông A bừng thắm môi hàm tiếu,
Trăng phới bài ngân, liễu vướn cao.

Sương bay giải áo mướt rờn nhung
Sao ánh xiêm thêu ngọc rủ chùng,
Thưa thớt không gian, chìm tiếng nói,
Âm thanh huyền hoặc thoáng mờ rung.

Tính qua giọng suối ngợ tai phàm
Nhạc thấp cung Hồ, mộng phớt lam
Hơi gió xa khơi lời nhỏ nhẹ,
- Em nghìn thu cũ gái Giang Nam?

Bừng thức tiền nhân choàng cảm giác,
- Ai nghìn thu cũ gái Giang Nam?

........

Ta nhớ rồi! Em: hồn lẫn xác,
Em nghìn thu cũ gái Giang Nam.

Cô hàng xóm nhỏ chớm si mê,
Trầm lạn. Tây Sương lỡ dở thề,
Kiếp trước đời sau tình vẫn một,
Thời gian xuôi gửi tiếc thương về.

U uất không tan nẻo dạ đài,
Hồn trinh phiêu dạt lánh phàm thai
Sắc hương lơ lửng trôi dằng dặc,
Kết nhớ dồn yêu vọng với ai.

Ai đó là ta một kiếp nào,
Trầm luân, hồn tỉnh giữa chiêm bao.
Giác quan vụt chảy niềm run rẩy
Xưa đã nghìn thu gửi má đào

Cặp má đào xưa vừa độ chín,
Ôi nghìn thu cũ gái Giang Nam!

....

Đổi xác bao lần, ta lỗi hẹn.
Em nghìn thu vẫn gái Giang Nam.

 

DÂNG TÌNH

Bốn trời sương lạnh.
Đường xanh bóng trăng,
Lửa đào lung lay phấp phới.
Thi nhân ơi! Xin dừng bước lại!
Đây Hàng Châu thường mơ ước... đêm Hoa Đăng!
Đêm Hoa Đăng đường xanh bóng trăng,
Đêm Hoa Đăng đèn quanh lối xóm.
Đây cầm ca người mộng, gái xưa Kim Lăng.

Hãy dừng đây, chàng say!
Mà điên cuồng lơi lả,
Đón muôn đời thanh sắc ngã trong vòng tay,
Nhịp trúc buông khoang,
Sóng tơ dồn chậm,
Môi nồng tươi, da mịn ấm.
Liễu xinh xinh thon dáng, liễu cong cong đôi nét mày.

Lũ chúng em chờ chàng qua chín kiếp.
Tình giang hồ phong nhuỵ vẫn nguyên hương.
Rượu dâng nồng đây son phấn mười phương.
Khói lên biếc, và đây hồn tứ xứ...
Trên cánh nhạc đê mê chàng hãy ngự,
Đàn tơ mây theo phách gỗ trầm hương.
Nhịp lời ca lơi lả bóng Nghê Thường,
Âm điệu sẽ ru chàng say đến cuối.

Lũ chúng em ca nhi,
Đón dâng chàng, một buổi,
Nỗi yêu mê cuồng dại nén từ lâu.
Rồi mai đây chàng rong ruổi,
Thuyền buộc sông mưa,
Ngựa dừng trăng khuyết,
Tình nhân thế chua cay người lịch duyệt,
Niềm giang hồ tan tác lệ Giang Châu,

Xin bẻ thuyền quay hướng
Xin giục ngựa quay đầu
Về cùng chúng em.
Buồng xuân chờ, cửa ngõ,
Khóm trúc đợi, xanh màu.
Họp cùng chúng em,
Có nàng tiên, má hồng nâu,
Giúp đôi cánh biếc dâng sầu lên khơi.

Hãy dừng đây chàng ơi!
"Cùng lận đận bên trời một lứa".
Đêm Hoa Đăng vắng chàng thoi thóp lửa.

Tiếng đàn sênh rời rạc khúc Thiên Thai!

Hãy dừng đây. Sương gió lạnh bên ngoài...

 

DỰNG

Thơ Say ( 1940) - Vũ Hoàng Chương

 

THƠ SAY ( 1940 ) - Vũ Hoàng Chương 

Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam Định. Chánh quán của ông ở làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên. Thuở nhỏ ông theo học Albert Sarrault ở Hà Nội, đỗ tú tài năm 1937. Năm 1938 ông vào trường Luật nhưng chỉ được một năm thì lại bỏ đi làm Phó kiểm soát Sở hoả xa Đông Dương. Năm 1941 ông bỏ Sở hoả xa đi học toán tại Hà Nội, rồi bỏ dở để đi dậy ở Hải Phòng. Trong suốt thời gian này, ông không ngừng viết thơ, viết kịch. Năm 1954, Vũ Hoàng Chương vào Sài Gòn, tiếp tục sáng tác không ngừng cho đến khi ông mất vào tháng 10 năm 1975.

Thơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Đông Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Thơ của ông được đánh giá là “tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc”.

Tác phẩm tiêu biểu:
Thơ say (1940)
Mây (1943)
Tâm sự kẻ sang Tần (1961)
Lửa từ bi (1963)
Ta đợi em từ ba mươi năm (1970)
Chúng ta mất hết chỉ còn nhau (1973)
Trương Chi (kịch thơ, 1944)

 

1.   Di chúc nguyệt cầu

2.   Đón xuân mười chín

3.   Giáp Dần xuân cảm 

1

4.   Hoa sen

5.   Khai xuân thạch vấn

4

6.   Khóc Hư Chu

7.   Lời thiếu nữ

8.   Nhớ về Hà Nội vàng son

1

9.   Sao cho tròn ước

10.                      Sự thật phũ phàng

11.                      Tết đề mai

12.                      Thơ đề áo

13.                      Thuý vũ đoản từ

14.                      Vịnh tranh gà lợn

15.                      Vườn hoa Bể Bắc

Thơ say (1940)

Say đi em

Khúc nhạc hồng êm ái
Điệu kèn biếc quay cuồng
Một trời phấn hương
Đôi người gió sương
Đầu xanh lận đận, cùng xót thương, càng nhớ thương...
Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo?
Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo
Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương
Lòng nghiêng tràn hết yêu thương
Bước chân còn nhịp Nghê thường lẳng lơ
          Ánh đèn tha thướt
          Lưng mềm não nuột dáng tơ
          Hàng chân lả lướt
          Đê mê hồn gửi cánh tay hờ
          Âm ba gờn gợn nhỏ
          Ánh sáng phai phai dần...
Bốn tường nghiêng điên đảo bóng giai nhân
          Lui đôi vai, tiến đôi chân
          Riết đôi tay, ngả đôi thân
Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ
Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta
Cổ chưa khô đầu chưa nặng mắt chưa hoa
Tay mềm mại bước còn chưa chuếnh choáng
Chưa cuối xứ Mê ly chưa cùng trời Phóng đãng
Còn chưa say hồn khát vẫn thèm men
          Say đi em! Say đi em!
          Say cho lơi lả ánh đèn
Cho cung bậc ngả nghiêng, cho điên rồ xác thịt!
Rượu, rượu nữa! và quên, quên hết!
          Ta quá say rồi
          Sắc ngả màu trôi...
Gian phòng không đứng vững
Có ai ghì hư ảnh sát kề môi
          Chân rã rời
Quay cuồng chi được nữa
          Gối mỏi gần rơi!
Trong men cháy giác quan vừa bén lửa
          Say không còn biết chi đời
          Nhưng em ơi
          Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt 
thành Sầu chưa sụp đổ
          Đất trời nghiêng ngửa
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!


Trong bản in đầu tiên (1940), bài thơ này có tên Mời say.

Nguồn: Vũ Hoàng Chương, Thơ say, NXB Nguyễn Đình Vượng, Saigon, 1971

Đà giang

Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ
Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ
Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi
Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ

Có lẽ ngàn xưa là đáy sông
Đêm đêm giọt lệ gái xa chồng
Đè theo đôi tiếng tỳ hư ảo
Dâng tới thuyền ai ngủ bến không

Chén đã vơi mà ngập gió sương
Men càng ngây ngất ý Tầm Dương
Gót sen kỹ nữ đâu bên gối
Tìm ái ân xưa, dễ lạc đường!

Cánh rượu thu dần vạn dặm khơi
Nẻo say hư thực bóng muôn đời
Ai đem xáo trộn sầu kim cổ?
Trăng nước Đà giang mộng Liễu trai


Nguồn: Vũ Hoàng Chương, Thơ say, NXB Nguyễn Đình Vượng, Sài Gòn, 1971

Lý tưởng

Chàng hoạ sĩ hôm nay vừa ném bút
Bởi vì Mơ và Thực chẳng đi đôi
Nét hư huyền thấp thoáng ở hồn thôi
Tài non kém chẳng đem vào lụa được

Đâu hẳn tội tình chi sơn với thuốc
Lụa trắng tinh, vải mượt kém gì tơ
Bút trung thành ngoan ngoãn dưới tay đưa
Lỗi riêng ở ngón tay trần vụng quá

Nhạc sĩ với thi nhân đều thế cả
Dứt hết dây, vò nát mấy mươi trang
Xấu xa trong vần điệu ý huy hoàng
Sai lạc nữa lúc phổ vào cung bậc

Hồ xế tiếng tơ, lời thơ trong đục
Dẫu êm đềm nhưng chửa thoát phàm thai
Thanh âm còn mang nặng những trần ai
Nhắc sao đúng Toàn Hương và Tận Mỹ

Ôi tài mọn! si lang buồn lắm nhỉ!
Tình vô biên dành chứa một giai nhân
Mộng yêu đương ấp ủ quá siêu trần
Cánh vĩ đại vướng trong lồng thực tế

Hãy trộn lẫn trong men ngàn giọt lệ
Thi nhân ơi hoạ sĩ hỡi cầm gia!
Để nỗi u buồn thầm kín bao la
Lắng trong cốc với chàng si dại dột

Bẻ cho nát phím đàn, quăng cán bút
Xé cho tan nào giấy lụa nào tơ
Đừng ép duyên ngọc trắng với bùn nhơ
Thân gió bụi trả về cho gió bụi

Hồn nghệ sĩ vốn từ xưa nông nổi
Yêu thiết tha nhưng chẳng chịu thầm yêu
Kiếm hoài công bày giãi ý cao siêu
Bằng gỗ lụa trơ trơ bằng thép rắn

Xin dốc hết nồng cay cho đến cặn
Uống cho mê và uống nữa cho điên
Rồi dang tay theo chân gót nàng Men
Về tắm ở suối Mơ, nguồn Tuyệt đối

Đàn với bút, tài sơ không chép nổi
Những cao xa để mộng chẳng nên hình
Hãy còn men, người vợ goá Lưu Linh
Đưa lối những chàng say về Lý tưởng


Nguồn: Vũ Hoàng Chương, Thơ say, NXB Nguyễn Đình Vượng, Sài Gòn, 1971

Chén rượu đôi đường

Đáy sông chìm tiếng sóng
Lời gió ngủ trên cao
Quanh thuyền ngơ ngác bày sao
Nàng trăng còn mãi nơi nào se duyên!

Nhưng đêm nay dịu quá,
Không trăng có hề chi
Say sưa tràn miệng cốc
Cùng nâng, hãy uống đi!
Trùng lai đâu dễ hẹn kỳ,
Đò ngang một chuyến chắc gì mai sau!

Tối nay còn họp mặt,
Ngày mai đã cách xa.
Vàng xanh thay sắc cỏ,
Tươi úa đổi màu hoa.
Đường trần muôn vạn ngã ba,
Nhớ nhung muốn gặp biết là có nên.

Giờ đây chia đôi ngả,
Sông nước càng tiêu sơ.
Hồn men cay như quế,
Hồn men đắng như mơ.
Đắng cay này chén tiễn đưa,
Uống đi, uống để say sưa ngập lòng.

Cạn đi! và lại cạn!
Say rồi gắng thêm say!
Bao nhiêu mơ mà đắng?
Bao nhiêu quế mà cay?
Đắng cay chút xuống bàn tay
Nắm tay lần chót, thuyền quay mũi rồi.

Thuyền anh đi thôi nhé,
Xa nhau dần xa nhau.
Tôi về trên lưng rượu,
Đến đâu thì đến đâu.
Có ai say để quên sầu?
Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn.


Nguồn: Vũ Hoàng Chương, Thơ say, NXB Nguyễn Đình Vượng, Sài Gòn, 1971

QUÊN

Đã hẹn với em rồi, không tưởng tiếc
Quãng đời xưa, không than khóc gì đâu!
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi nâu.

Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối,
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa,
Có lẽ đâu tâm linh còn còn trọn lối,
Để đi về cay đắng những thu xưa.

Trên nẻo ấy tơi bời, - Em đã biết
Những tình phai duyên úa, mộng tan tành.
Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt,
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh.

Không em ạ, không còn can đảm nữa,
Không! nguồn yêu, suối lệ cũng khô rồi,
Em hãy đốt dùm anh trong mắt lửa,
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi...

Hãy buông lại gần đây làn tóc rối,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên,
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,
Đưa hồn say về tận cuối trời quên.


Nguồn: Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004

 

PHƯƠNG XA

Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng,
Xô về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng hoạ dần vơi.

Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bẩy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.

Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao cùng hát tiếng hò khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.


Nguồn: Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004

DỊU NHẸ

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2020

GỬI HƯƠNG CHO GIÓ ( 1945 ) - Xuân Diệu

 

Tập thơ Gi hương cho gió (1945)

 Tác giả: XUÂN DIỆU

LỜI THƠ VÀO TẬP GỬI HƯƠNG

Tôi là con chim đến từ núi lạ,
Ngứa cổ hát chơi.
Khi gió sớm vào reo um khóm lá,
Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời.

Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn,
Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca.
Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín;
Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa.

Hát vô ích, thế mà chim vỡ cổ,
Héo tim xanh cho quá độ tài tình.
Ca ánh sáng bao lần dây máu đỏ,
Rồi một ngày sa rụng giữa bình minh.

Tôi réo rắt, chẳng qua trời bắt vậy
Chiếc thuyền lòng, nước đẩy phải trôi theo.
Gió đã thổi, cho nên buồn phải dậy;
Hồn vu vơ, tội ấy ở mây đèo!

Nghiệp tài tử nghìn xưa đông lắm chắc;
Chúng tôi hùn làm một kiếp đa duyên
Cảm nếp trán của người lo sáu khắc,
Thương năm canh nước mắt những ai phiền.

Nghề lựa chữ, thôi một trò trẻ nhỏ!
Dăm câu vui đắp đối với câu sầu;
Sương với bóng, không có gì tỏ rõ;
Xin đừng cười! đời có nghĩa chi đâu?

Tiếng tôi hát chẳng làm ai tươi nở,
Nhưng sách nầy, tôi để cả trái tim;
Giở cho khéo, kẻo lòng tôi động vỡ,
Hồn người tình mỏng lắm, xếp cho êm!

Nắng cũ phai rồi, lòng tôi vẫn cất
Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây.
Xuân vội bước, nhưng mà hương chẳng mất:
Tôi với tay giam giữ ở trong nầy.

Nếu trang giấy có động mình tuyết bạch,
Ấy là tôi dào dạt với âm thanh.
Hồn thắc mắc vẫn đi về với sách,
Dưới tay ai xem lại nỗi lòng mình.

Vâng, đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy;
Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh.
Nhưng, cũng lạ! nỗi tình đau khổ ấy,
Ðể riêng tây, như có chỗ không đành.

Thôi thì đó, nói cùng nhau cho thoả,
Ai có thương thì tôi cũng cảm ơn,
Ai có ghét, tôi cũng cười khuây khoả,
Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn.

Nhưng nghĩ lại: sống vẫn là hơn chết;
Gần hơn xa, yêu mến ngọt ngào thay!
Nên, thú thật, tôi mong nhiều kẻ biết
Xem nhiều thơ và nhớ lại nhiều ngày.

Và nghĩ ngợi: "Ai mà ai oán thế!
Ở nơi đâu mà giọng nói tiêu tao!"
Thưa, một kiếp ai không từng nhỏ lệ?
Ta cùng buồn: mơn trớn vuốt ve nao!

Và hãy yêu tôi, một giờ cũng đủ,
Một giây cũng cam, một chút cũng đành;
Khổ tôi hát, loài người xin chớ phụ!
Cô hay dịu dàng; chầm chậm, thưa anh!

Thơ tôi đó, gió lùa đem toả khắp!
Và lòng tôi, mời mọc bạn chia nhau.
Trông thấy nghìn môi rượu mùa ăm ắp,
Tôi sẽ vui được có tấm lòng sầu.

Tôi là con chim đến từ núi lạ,
Ngửa cổ hát chơi;
Hãy nghe lấy. Còn như sao rỉ rả,
Hỏi làm chi! Tôi không biết trả lời.

 

NGUYỆT CẦM

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ 
Tầm Dương, nhạc nhớ người...

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến 
sao Khuê.


Bài thơ đăng trên báo Ngày nay, đã được nhạc sĩ Cung Tiến phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Xuân Diệu chịu ảnh hưởng sâu sắc trường phái thơ tương trưng Pháp, trước hết là Baudelaire. Bài này là trường hợp thể hiện tuyệt vời quan niệm về sự tương giao giữa các giác quan của Baudelaire (Correspondances): tiếng nhạc, ánh sáng và hơi lạnh - thính giác, thị giác và xúc giác, ba giác quan đều bén nhọn “tương giao” với nhau, diễn tả những rung cảm, đúng ra, những run rẩy của “Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề”.
Bài thơ này từng được sử dụng trong phần đọc thêm SGK Văn học 11 giai đoạn 1990-2006, nhưng đã được lược bỏ trong SGK Ngữ văn 11 từ 2007.

 

BUỒ N TRĂNG

Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.

Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ...

Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.

Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.



LỜI KỸ NỮ

 

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi.
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá.

Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
Tay em đây, mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
                       Trăng về viễn xứ
Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn;
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

            *

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,
Cuộc yêu đương gay gắt vì làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

            *

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi.
- Du khách đã đi rồi.


                         Hà Nội, 1939


GỬI HƯƠNG CHO GIÓ

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gửi hương cho gió phũ phàng!
Mất một đời thơm trong kẽ núi,
Không người du tử đến nhằm hang!

Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi:
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc gió câm,
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;
Tên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thủa vẫn là hương;
Biết mấy dòng thơm mở giữa đường,
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ,
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...
Người si muôn kiếp là hoa núi,
Uổng nhuỵ lòng tươi tặng khách hờ!

 

BÀI THỨ NĂM

Tiếng trúc từ đâu than tịch mịch!
Hồn nào ai bỏ giữa trăng không?
Bãi xa cũng muốn làm sa mạc,
Chẳng bóng ai đi - buồn, hỡi lòng!

Chỉ có mơ màng một bãi xa,
Tuyệt mù chỉ có nhạt phai và
Véo von tiếng chở lưu ly mộng
Trong khoảng đêm trường ma gọi ma.

Mênh mông ai lạc dưới vòm sương
Cảm khái câu ca trúc võ vàng!
Canh dài vẫn thức nhớ tiên nữ,
Hoạ còn vừng trăng nghiêng mặt thương.

 

MỜI YÊU

Ngày trong lắm, lá êm, hoa đẹp quá,
Nhan sắc ơi, cây cỏ chói đầy sao.
Tháng giêng cười, không e lệ chút nào,
Bằng trăm cánh của bướm chim rối rắm.
Ai có biết màu xuân lên nặng lắm
Trên cành hồng và trong những trái tim?
Nghe điệu lòng hưởng ứng với ca chim ,
Tôi tự thấy lạc loài trong nắng mới.

Mở miệng vàng... và hãy nói yêu tôi...
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi...


Đã bao lúc màu hoa đem nhớ tới;
Biết nhớ ai! đành chỉ nhớ xa xôi.
Lời ái ân ngừng lại ở nơi môi,
Mặc ánh sáng tha hồ reo trên nội.
Năm nay lại vương bồi hồi gió sợi;
Năm nay hương đây lại tới bồi hồi;
Một trời mơ đang cầu nguyện trong tôi,
Chờ một tiếng để bừng lên hạnh phúc.

Mở miệng vàng... và hãy nói yêu tôi,
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi...


Cần chi biết ngày mai hay bữa trước?
Gần hôm nay, thì yêu dấu là nên.
Tôi ưng đùa, người hãy cợt thản nhiên:
Ta tưởng tượng một tình duyên mới nụ.
Người được nói, tôi được nghe là đủ;
Thực càng hay, mà giả dối lại sao?
Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào;
Xa nhau nữa, ai đoán ngày tái hội!

Mở miệng vàng, và hãy nói yêu tôi,
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!


Hỡi nhan sắc, ngại ngùng chi không nói,
Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh.
Cho dư âm vang động của lời tình
Làm êm ấm đôi ngày xuân trống trải.
Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại!
Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm!
Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,
Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!

Mở miệng vàng! và hãy nói yêu tôi!
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!

 

PHƠI TRẢI

Sợi buồn se với tơ lưu luyến;
Tôi dệt ngày tôi với sợi buồn.
Tôi dệt hồn tôi bằng ánh nguyệt,
Mong manh cho dễ bị nhàu luôn.

Lòng tôi bốn phía mở cho trăng;
Khách lại mười phương cũng đãi đằng:
Nước ngọt sẵn tuôn, vườn đợi hái,
Đường không ngăn cấm, cỏ chờ băng...

Có kẻ trèo cây, kẻ ngắt hoa.
Đủ rồi, lần lượt kéo đi xa.
Trái lay đã trống vườn hương mật,
Lại trĩu lòng tôi mến khách qua.

Tôi như con bướm đắm tình thương,
Bay vòng hoa đẹp để vây hương.
Cánh con phấn mỏng, mà hương rộng!
Tham chiếm hồn ai, chỉ đoạn trường.

 

DẠI KHỜ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

 

CHỈ Ở LÒNG TA

Tặng Ưng Tỷ

Chỉ là gió, nhưng lòng tôi thả bướm,
Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền;
Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên
Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá.
Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ,
Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan:
Chỉ là tình; nhưng tôi rất mê man,
Gồm vũ trụ gửi nơi hình cẩm thạch.

Cuộc đời cũng đìu hiu như dặm khách,
Mà tình yêu như quán trọ bên đường.
Mái tranh tàng đỡ rét một đêm sương,
Vò nước lã mát xoàng đôi buổi nắng.
Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng,
Thân lữ cô, đừng giận quán tranh nghèo!
Ta chỉ giàu những của sẵn mang theo:
Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ đã quý.

Thiên đường cũng ở trong rương hành lý:
Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng;
Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông;
Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc.

Tôi vốn biết cuộc đời thường đạm bạc,
Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình.
Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh.
Cứ phong nhã để cho người bớt tục.
Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc
Phải ấm lên vì bắt chước tôi nồng;
Để bừng tia trong những mắt tê đông,
Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức;
Để giục tiếng chim của niềm rạo rực,
Để thay cánh rụng của nỗi phai tàn;
Để tươi cười mà âu yếm nhân gian,
Tôi có sẵn một mặt trời giữa ngực.

 

GIỤC GIÃ

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

             *

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ.

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sơm nay sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi Bắc.
Ai nói trước lòng anh không phản trắc;
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?
- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lói;
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...




BUỔI CHIỀU

 

 Buổi chiều đi lảng ở chân mây,
Hoa tím trên song thoảng điệu gầy.
Cửa đợi khép thêm đôi mí lả;
Mái tranh nghe ấm một niềm tây.

Buổi chiều đi lảng ở chân mây...

Khói mỏng lên giây móc xóm làng
Với trời không sắc đứng nghiêm trang.
Âm thầm có những câu than thở
Trong rậm lau phơ chấm bụi vàng.

Nón xa đi khuất mãi về tây,
Một điểm mong nhà giữa bóng sây.
Tựa ngõ bằng tre nhìn én liệng,
Những nàng thôn nữ đứng, thơ ngây.

Buổi chiều đi lảng ở chân mây...

Con đường nguồn gốc tự vu vơ
Lạnh lẽo chân qua, để bụi mờ.
Thờ thẫn cây đa trên bến cũ
Đêm đêm như nhớ chị đò xưa.

Thoáng trong đôi sợi gió hây hây
Một thoảng hương xa chứa mộng đầy.
Có lẽ vong hồn năm tháng cũ
Trở về phảng phất luyến đâu đây.

Buổi chiều đi lảng ở chân mây...

 

TẶNG BẠN BÂY GIỜ