Nguyễn Đình Cống
Vừa
qua tôi đọc được bài của PGS.TS. Nguyễn Anh Tuấn, có đầu đề “Sự phát triển của
kinh tế Việt Nam và nhiệm vụ của giáo dục-đào tạo”. Kèm theo đầu bài
có tiêu đề “Hội thảo Quốc tế - Đóng góp của Khoa học xã hội nhân
văn trong phát triển kinh tế xã hội” (1).
Nhận
thấy vấn đề được quan tâm là đúng, hay, có tính thời sự nên tôi đã
xem đi, xem lại vài lần. Bài gồm 4 mục:
1. Tình
hình tăng trưởng kinh tế Việt Nam những năm qua.
2. Những
thách thức đối với tăng trưởng kinh tế Việt Nam.
3. Mô
hình tăng trưởng và vấn đề phát triển nguồn nhân lực.
4. Thực
trạng giáo dục Việt nam và nhiệm vụ.
Khi
chỉ mới xem qua một lần thì thấy bài viết đã nêu ra được thực trạng
của nền kinh tế và giáo đục, đề ra được những việc cần quan tâm. Tuy nhiên, khi
đọc và phân tích kỹ mới thấy lộ ra một số ý kiến cần trao đổi với
những người có trách nhiệm hoặc quan tâm (trước hết là với TS. Tuấn), hy vọng
có được cách nhìn và đặt ra nhiệm vụ đúng.
Thứ nhất là sự “Đổi mới”.
Năm 1986, dùng từ đổi mới để nói lên tinh thần cải cách của lãnh đạo Đảng là phù hợp, chấp nhận được. Nhưng đến bây giờ, đã đến lúc cần gọi đúng bản chất của sự kiện là sửa sai. Gọi theo hai cách là nhằm hai mục đích khác nhau. Mà cách gọi chệch chỉ nên xem là tạm thời, còn về lâu dài cần phải gọi đúng bản chất thì mới có cách phát triển chinh xác. Lãnh đạo Đảng, vì lý do nào đó chưa dám công nhận “sửa sai”, nhưng một người trí thức như PGS. Tuấn mà vẫn cố tình dùng sai khái niệm thì thật đáng tiếc.