Chi Phương
Nhân Ngày Tự do Báo chí 03/05/2023, tổ
chức Phóng viên Không Biên giới (RFS) công bố bảng xếp hạng hàng năm về điều
kiện hành nghề báo của 180 nước trên thế giới. Việt Nam đứng thứ 178, chỉ trước
Trung Quốc và Bắc Triều Tiên.
Theo RFS, ở châu Á, hoạt động báo chí bị cản trở
nhiều nhất tại các nước độc đảng.
( H1 : Bản đồ xếp hạng tự do báo chí tại 180 quốc gia trên thế giới, do tổ chức Phóng viên Không Biên giới thực hiện © Phóng viên không biên giới (Reporters Sans Frontiers) )
Theo bảng đánh giá Chỉ số Tự do Báo
chí Thế Giới lần thứ 21 công bố ngày hôm nay, tổ chức Phóng
viên Không Biên giới, trụ sở tại Paris, Pháp, xếp các nước Bắc Âu đứng đầu
bảng, cụ thể là Na Uy (1), Ireland (2), hay Đan Mạch (3). Về phía cuối bảng, bộ
tam các nước châu Á là Việt Nam (178) vì đã truy quyét, săn lùng các nhà báo,
nhà bình luận hoạt động độc lập, Trung Quốc (179) nơi được coi là nhà tù lớn
nhất thế giới giam giữ nhà báo và cuối bảng là Bắc Triều Tiên (thứ
180).
Về bảng xếp hạng này, RFI
Tiếng Việt đã phỏng vấn ông Daniel Bastard, phụ trách về khu vực châu Á-Thái
Bình Dương tại tổ chức Phóng viên Không Biên giới.
RFI xin cảm ơn ông Daniel Bastard đã dành
thời gian trả lời phỏng vấn và tham gia tạp chí xã hội tuần này. Trước tiên,
ông đánh giá như thế nào về thứ hạng tự do báo chí của Việt Nam, thứ 178, tức
là tụt 4 hạng so với năm 2022?
Daniel Bastard: Chưa bao giờ Việt Nam được
đánh giá thấp như vậy, chỉ đứng trước Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, và đứng ngay
sau Iran và Miến Điện. Phải nói rằng tình hình tại Iran vào năm ngoái, với
phong trào phản kháng của quần chúng, trên thực tế đã cho phép tạo ra các cuộc
tranh luận trong xã hội Iran cũng như thúc đẩy sự loan truyền thông tin. Tương
tự tại Miến Điện, mặc dù chính quyền đã có nhiều hành động bạo lực với các nhà
báo và phương tiện truyền thông, nhưng xã hội dân sự vẫn khá năng động và vẫn
có thể tự do đăng tải thông tin trên mạng xã hội. Thêm vào đó là cỗ máy đàn áp
tại Iran và Miến Điện không hiệu quả như ở Việt Nam
Tại Việt Nam, dù là công an, hay cơ quan tuyên
truyền của Đảng, cả hai định chế kiểm duyệt này đều hoàn thành nhiệm vụ của
mình. Chính quyền gia tăng kìm kẹp thông tin. Trong khi đó, ở Miến Điện, có
nhiều khu vực đã thoát khỏi sự kiểm soát của quân đội cầm quyền, nhiều nơi có
những tờ báo tự do, hay những tờ rơi truyền tải thông tin. Tất cả mọi người có
thể trao đổi thông tin trên mạng xã hội. Đó là lý do tại sao Việt Nam đứng sau
những nước, nghịch lý mà nói, có hành động bạo lực hơn với nhà báo, nhưng trên
thực tế lại vẫn có những nhà báo tự do hoạt động còn ở Việt Nam thì khá phức tạp.
Phải nói rằng, tôi đã khá ngạc nhiên khi Việt Nam đứng sau Miến Điện. Chính
quyền Hà Nội đã dập tắt mọi cuộc tranh luận trong xã hội dân sự. Có những người
muốn tham gia làm báo, hoặc viết blog, đã được đào tạo trong lĩnh vực đó, nhưng
họ bị kìm kẹp và đột nhiên không còn dám bày tỏ ý kiến. Vì vậy, có một nỗi sợ
hãi về tự do ngôn luận đã hình thành ở Việt Nam.
( H2 :Bảng biểu xếp hạng
tình hình tự do báo chí theo khu vực trên thế giới, do tổ chức Phóng viên Không
Biên giới công bố ngày 03/05/2023. © RSF )
Về tình hình ở châu Á Thái Bình Dương, tổ chức
Phóng viên Không Biên giới nêu ra tình hình ở các nước độc đảng, nơi mà các
lãnh đạo siết chặt kiểm soát trong các diễn ngôn công cộng. Tình hình này được
thể hiện ở Việt Nam ra sao?
Daniel Bastard: Theo tôi, tự do báo chí chủ
yếu liên quan đến quyền lực của Tổng bí thư Đảng Nguyễn Phú Trọng. Ông Trọng đã
tái đắc cử lần thứ 3, tiếp tục giữ vị trí này. Phải nói rằng ông ấy đã “quét
dọn” ngay trong nội bộ Đảng, mà trước kia vẫn có những cuộc tranh
luận.
Hành động của ông Nguyễn Phú Trọng cũng tương tự
như những gì mà ông Tập Cận Bình đã làm. Ông ấy đã loại bỏ tất cả những bên đối
lập hoặc tranh luận trong nội bộ Đảng, trong khi trước kia, từ 1975, trong Bộ
Chính trị của chính quyền Bắc Việt, vẫn được phép tranh luận, bày tỏ ý kiến đối
lập và những cuộc tranh luận này được thể hiện trong các báo chính thống. Nhưng
hiện giờ thì không còn như vậy nữa, báo chính thống hiện giờ tuân theo đường
lối, một lãnh đạo, một Đảng một Nhà nước. Trong khi cách nay 5 năm, một số cơ
quan báo chí, nhất là về luật pháp, vẫn có những cuộc tranh luận khá thú vị,
nêu ra những vấn đề xã hội ở Việt Nam, còn bây giờ thì tất cả đã bị dập tắt. Chúng
ta có thể thấy sức mạnh của ông Trọng vào năm ngoái khi nhiều lãnh đạo cấp cao
bị thay thế, trong đó có cả Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc.
Một điểm khác nữa trong đường lối của ông Nguyễn
Phú Trọng, đó là làn sóng bắt giữ các nhà báo độc lập vào những năm gần đây.
Nhiều blogger đã bị bắt giữ, mặc dù họ là những nhân vật lịch sử, có một vị trí
nào đó trong Đảng hoặc trong quân đội, là những người từng rất được tôn trọng
trong Đảng. Có những người từng là tướng lĩnh mà trước năm 1975, bị bắt giữ chỉ
vì chỉ trích, đặt vấn đề, nghi ngờ đường lối của tổng bí thư, như trường hợp
của ông Phạm Chí Thành (được trao Huy Chương kháng chiến hạng Nhì của Hội đồng
Bộ trưởng - nay là Chính phủ - nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, năm
1990).
Chúng ta có thể thấy rằng đường lối của ông Trọng
đó là loại trừ tất cả những người bị cho là đối lập và cả những người chỉ muốn
duy trì các cuộc tranh luận trong Đảng.
Theo báo cáo của RSF, Việt Nam là một trong những
nhà tù lớn nhất thế giới, ông có thể giải thích rõ hơn?
Daniel Bastard: Hiện tại, 43 nhà báo hoặc
blogger đang bị giam giữ trong tù tại Việt Nam. Điều này khiến Việt Nam trở
thành 1 trong 4 nhà tù giam nhà báo lớn nhất thế giới, đứng sau Trung Quốc,
Miến Điện và Iran. Đây cũng là lý do giải thích tại sao tự do báo chí ở Việt
Nam lại bị xếp hạng thấp đến vậy. Song song với đó là những án tù rất nặng, tòa
cũng rất nghiêm khắc đối với nhà báo. Chúng tôi đã ghi nhận những án tù rất
nặng đối với cánh nhà báo và blogger. Cách đây 10 năm, một bloger bị bắt vì tội “tuyên
truyền chống Nhà nước”, hoặc những tội danh tương tự được ghi trong Luật
Hình sự, thường là mơ hồ, được sử dụng để đàn áp tự do ngôn luận, thường chỉ
lãnh án 2 hoặc 3 năm tù giam. Nhưng nay, họ có thể phải lãnh 9 đến 10, thậm chí
là 15 năm.
Gần đây nhất, một nhà báo tự do là Đường Văn Thái,
vốn xin tị nạn ở Thái Lan, đã bị bắt giữ, ông đánh giá thế nào về trường hợp
này?
Daniel Bastard: Theo tôi, trường hợp của
Đường Văn Thái là một hiện tượng cho thấy Việt Nam hoàn toàn coi thường những
vấn đề liên quan đến luật pháp và chủ quyền. Bởi vì ông Thái đã xin tị nạn ở
Thái Lan nhưng lại bị phía Việt Nam bắt đi. Trước tiên, điều này đặt ra câu hỏi
về sự tiếp tay hay thụ động của một số quan chức Thái Lan. Đây cũng không phải
là lần đầu tiên nhà báo Trung Quốc hay Việt Nam bị bắt trên lãnh thổ Thái Lan.
Một vấn đề khác trong trường hợp của ông Đường Văn Thái đó là ông “chính
thức” bị bắt vì đã đi vào lãnh thổ Việt Nam từ Lào, nhưng điều này là
hoàn toàn vô lý. Chúng tôi thấy rằng cơ quan tuyên truyền của Việt Nam không hề
có tính sáng tạo, hoặc là quá sáng tạo khi đưa ra thông tin này, có vẻ như Việt
Nam muốn che đậy dấu vết của vụ bắt giữ khi đưa ra thông tin không đúng sự thật
như vậy. Một điều đáng quan ngại khác đó là ông Đường Văn Thái đã bị câu lưu
trong 9 ngày, nhưng cho đến nay chưa có tin tức gì mới. Thông thường, trong
Luật Hình sự Việt Nam, sau 9 ngày giam giữ sẽ hoặc là thả người, hoặc là buộc
tội hay truy tố. Nhưng chúng tôi không có bất cứ thông tin gì về ông ấy cả.
Công an Việt Nam vi phạm luật pháp Việt Nam. Điều này thể hiện một chút về sự
độc đoán hiện đang ngự trị trong chính quyền Việt Nam.
Trái ngược với Trung Quốc, nơi mà các mạng xã hội
của phương Tây như Twitter, Facebook, Instagram bị cấm, hàng triệu người dân
Việt Nam vẫn có quyền truy cập vào các ứng dụng này. Tuy nhiên vào năm 2018,
Luật An ninh mạng được Quốc hội Việt Nam thông qua, nhiều chuyên gia cũng như
các tổ chức nhân quyền, phi chính phủ, như RSF đã mạnh mẽ phản đối. Vậy theo
ông, cho đến nay, liệu mạng xã hội có còn là nơi tranh luận, bày tỏ ý kiến tự
do của người dân?
Daniel Bastard: Tôi nghĩ rằng mạng xã hội, blog, hay
hiện giờ là Tiktok, vẫn là nền tảng tranh luận tự do ở Việt Nam. Nhiều người đã
thấy rằng các tờ báo chính thống không đáng tin hoặc đưa những tin bị kiểm
duyệt và do vậy họ không quan tâm đến các tờ báo này nữa vì họ biết rằng nhiều
thông tin được truyền tải bởi các cơ quan báo chí, thường là những lời bịa đặt
hoặc những sự thật bị cải biên.
Internet nói chung và mạng xã hội thường là những
không gian tự do ít khi có được trong các chế độ độc đảng độc tài khác. Tại
Việt Nam, các trang blog vẫn khá năng động, là những nơi có các cuộc tranh luận,
ngăn cản sự tuyên truyền một chiều từ Đảng Cộng sản, áp đặt tư tưởng và cho
phép công dân có thể có những thông tin khác, gần với tiêu chuẩn thông tin báo
chí.
Nguồn: RFI Tiếng Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét