Thứ Hai, 26 tháng 8, 2019

VÕ NGUYÊN GIÁP


Thơ Thái Bá Tân


Nhẫn nhục mưu việc lớn
Là việc rất đáng khen
Nhẫn nhục để khỏi chết
Là thứ nhẫn nhục hèn.

Nhớ hồi ông Giáp chết,
Cả nước như lên đồng
Đặc biệt mấy bác trẻ,
Vật vã khóc thương ông.

Lạ, khi ông còn sống,
Bị làm nhục nhiều năm
Rồi ốm, nằm một chỗ,
Sao không ai đến thăm?

Mà rồi mấy bác trẻ
Biết gì về ông này?
Ngoài cái được phép biết
Trong sách sử xưa nay?

Ông chết một vài tháng,
Các thành phố đua nhau
Đặt tên ông cho phố
Cứ như sợ nhỡ tàu.

Tôi không yêu, không ghét
Ông tướng cộng sản này
Kính trọng cũng không nốt,
Vì ba điều sau đây.

Một, thua xa Trần Độ,
Đến trăm tuổi, mà rồi
Vẫn nghĩ cộng sản tốt,
Không hối hận, theo tôi,

Đó là sự mù quáng,
Là giáo điều nặng nề
Riêng việc ấy cho thấy
Đầu óc có vấn đề.

Hai, người ta nhẫn nhục
Để phục quốc cứu người
Ông thì hèn, chịu nhục
Để được sống hết đời.

Ba, tài năng quân sự.
Tôi không là chuyên gia
Nghe đồn cái tài ấy
Là của người Trung Hoa

Ông, như nhiều tướng khác,
Chiến tranh thì nhân dân,
Mà trận nào cũng thế,
Nổi tiếng nướng nhiều quân.
*
Vào ngày ông Giáp chết,
Khi cả nước lên đồng
Nhiều người bảo tôi lạ
Không viết gì về ông.

Một, vì sao phải viết
Tôi không là phóng viên
Không có ai đặt viết
Cũng không ai cho tiền.

Hai, nghĩa tử, nghĩa tận
Đã nhận xét không hay
Thì tôi im không viết
Chờ đến ngày hôm nay.

Đừng ném đá tôi nhé
Mọi người có quyền khen
Tôi thì nói ngược lại,
Vì tôi cũng có quyền.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét