Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

SỬ DỤNG VŨ KHÍ MỸ, HỦY DIỆT QUÂN TRUNG QUỐC TẠI CHIẾN TRƯỜNG VỊ XUYÊN ( Phần 2)


Phạm Viết Đào

Đại tá Bùi Như Lạc


SỰ THẬT VỀ VIỆC QUÂN TA DIỆT 3500 LÍNH TRUNG QUỐC TẠI VỊ XUYÊN TRONG CÁC THÁNG 5-6/1985?
Tại chiến trường Vị Xuyên, ngoài đại bác “Vua chiến trường” nổi tiếng của Mỹ, chúng ta đã sử dụng CBU là loại bom bay của Mỹ trong trận 31/5/1985. Thất bại đau đớn của phía Trung Quốc thì thông tin đã rò rỉ nhiều trên các trang mạng xã hội; được phát lấp lửng trong một cuộc trả lời phỏng vấn báo Thái Lan của Thủ tướng Trung Quốc Triệu Tử Dương…( Theo thông tin của Đại tá Đỗ Văn Trì, nguyên Sư trưởng 313)
Còn tại Việt Nam, thông tin này được hé lộ bởi Đại tá Bùi Như Lạc, nguyên Sư trưởng và Tham mưu trưởng F 313, Thiếu tá Hoàng Cường, nguyên trợ lý tác chiến Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Hà Tuyên, FB-Blogger Phạm Viết Đào đã tình cờ trực tiếp ghi âm, ghi hình được…
Nếu không sử dụng bảo bối này, những vũ khi hủy diệt của Mỹ để đánh trả Trung Quốc, chắc chắn không dừng lại ở việc đẩy lùi quân ta sang bên kia suối Thanh Thủy mà còn tiến xa hơn.
Cuối năm 2010, sau khi tôi đưa loạt bài lên mạng về chiến cuộc tại Lão Sơn do Hà Minh Thành ( Hà Chính Quang, quê Phú Yên) Việt kiều tại Nhật dịch và chuyển cho; Những tài liệu này có nguồn từ các trang mạng Trung Quốc đã chuyển qua tiếng Anh. Một hôm, tôi được đạo diễn điện ảnh Lê Quốc gọi điện mời đến nhà ông, tôi và ông cùng khu vực Bưởi. Tại đây, tôi gặp nhà ngoại giao Dương Danh Dy, người mà bấy lâu nay tôi đã đọc và biết ông qua mạng. Ông cho biết, ông có thu thập được một số thông tin quan trọng từ báo mạng Trung Quốc viết bằng tiếng Trung, ông muốn chuyển cho tôi để tôi tùy nghi sử dụng.
Một trong những tài liệu gây chú ý với tôi đó là chiến dịch quân sự do phía Trung Quốc phát động vào cuối tháng 5 đầu tháng 6/1985. Chiến dịch này, phía Trung Quốc giao cho Quân đoàn 67, Quân đoàn trưởng là Tướng Trương Chí Kiên, không rõ 1 quân đoàn có bao nhiêu sư đoàn, thông tin không thể hiện chi tiết…

Đây là chiến dịch Trung Quốc có tham vọng đẩy quân ta về phía Tây suối Thanh Thủy, khôi phục lại đường biên giới thời Thanh-Pháp mà Trung Quốc vu cho là bị Việt Nam lấn chiếm…Trung Quốc có tham vọng chiếm toàn bộ khu vực cao điểm 685 tới vùng cao điểm Đồi Đài, Đồi cô X. Đồi Chuối, Hang Dơi.
Tôi đã nhờ một số bạn bè và nhân viên của TS Nguyễn Xuân Diện, ( Viện Hán Nôm) dịch giúp các tài liệu này. Qua các tài liệu do nhà ngoại giao Dương Danh Dy cung cấp, tôi thấy nhiều bài viết thông tin về trận đánh do Quân đoàn 67 tác chiến đã phải chịu thảm bại trong chiến dịch quân sự này. Sư đoàn 199 do Sư trưởng Túc Nhung Sinh con của Đại tướng Túc Dụ chỉ huy bị tổn thất nặng nề nhất. Sau trận này Túc Nhung Sinh bị huyền chức, chuyển qua công tác khác và 5 năm không được lên lon…
Ngày 14/3/2012, nhân các CCB F 313 đã có cuộc gặp gỡ hàng năm tại thành phố Hà Giang, tại cuộc gặp này, tôi đã gặp và hỏi chuyện Đại tá Bùi Như Lạc, ông nguyên là Quyền Sư trưởng F 313 để hỏi thông tin về trận 31/5/1985.
Nhân chứng 1: Đại tá Bùi Như Lạc, Quyền sư trưởng: Những ngày mưa, lính F 313 cởi truồng lên giữ chốt
(https://www.youtube.com/watch?v=zBvtqdjn4KE)
Tôi có hỏi Đại tá Bùi Như Lạc về trận đánh 31/5/1985, (ông nhớ nhầm là năm 1986) ông cho biết: ông tham gia chỉ huy Sư 313 chiến đấu với Trung Quốc trong trận này. Theo đại tá Bùi Như Lạc, hồi đó chỉ huy Trung Quốc rất chủ quan, do sự khích lệ của trận 12/7/1984, ta phản công không thành, họ đã bắt loa lên tuyên bố quyết đánh để đẩy lùi Việt Nam sang phía bên kia suối Thanh Thủy. Để triển khai chiến dịch này, phía Trung Quốc tập trung 3 Quân đoàn của 3 quân khu: Đại Quân khu Thành Đô, Đại Quân khu Bắc Kinh và Đại Quân khu Tế Nam…
Khi nghe phía Trung Quốc tuyên bố như vậy, ông và chỉ huy Sư 313 rất lo, vì khi họ đã tuyên bố chắc chắn đối phương sẽ quyết tâm đánh bằng được. Tôi nhận định: Trung Quốc sẽ đánh mạnh, đánh dài ngày. F 313 được giao phòng ngự khu vực Đồi Đài, Đồi Cô X.; các cao điểm này phía Trung Quốc gọi là cao điểm 211 và cao điểm 400…
Khi nghe đối phương tuyên bố như vậy, Đại tá Bùi Như Lạc kể lại:”Trung Quốc tuyên bố như vậy nhưng nếu mình biết địch thì mình thắng, mình không biết thì mình thua. Nếu mình làm cho địch hiểu sai mình đi thì mình thắng. Thế nhưng việc nắm địch rất khó vì bên kia là hậu phương của đối phương rồi. Lực lượng địch bao nhiêu, triển khai ở đâu, từ hướng nào mình không dễ trinh sát thấy. Do đó tôi quyết định F 313 phải chủ động phòng ngự. Tôi cho điều tất cả hỏa lực mạnh lên trên tuyến trên. Bộ đội được tăng cường gấp đôi so với bình thường về mọi phương diện từ khí tài, đạn dược đên quân số. Bố trí rất nhiều loại hình thông tin phía trên để mất cái này có phương tiện khác. Tôi đã ra lệnh cho các đơn vị sẵn sàng chiến đấu và tập trung nhiều binh lực, hỏa lực mạnh để đánh dài ngày với Trung Quốc…
Vào thời điểm đó, đêm nào tôi cũng thấy phía Trung Quốc bắn pháo rất mạnh sang trận địa ta. Vào một đêm, tôi trực chỉ huy, không thấy Trung Quốc bắn, pháo im re từ đầu hôm cho tới nửa đêm. Tới 12 giờ đêm tôi lập tức cho báo động, tất cả anh em dậy và ra lệnh sẵn sàng chiến đấu. Tôi ra lệnh: Hễ thấy địa điểm nào có súng nổ thì pháo binh tuyến sau cứ căn cứ theo tọa độ đã tính toán nổ súng hợp đồng, chi viện. Cứ bắn trước báo cáo sau không phải chờ lệnh, vì sợ thông tin bị đứt. Pháo cứ nhằm tọa độ đường tiến vào và cả đường rút ra của địch mà bắn. Theo tính toán thì để đánh các điểm chốt Đồi Đài và Đồi cô X. Trung Quốc sẽ cho quân đổ bộ từ điểm cao 772 mà họ đã làm chủ từ 1984, tràn xuống theo chiến hào mà họ đã đào.
Đêm đó, Trung Quốc tấn công các cao điểm do F 313 phòng thủ. Pháo của hai bên bắn phá ác liệt vào trận địa của nhau. Cho đến 9 giờ sáng, Trung Quốc vẫn ào ạt đưa quân tấn công vào các cao điểm mà ta đang chốt giữa, mặc dù họ bị thương vong rất nhiều. Qua ống nhòm, tôi nhìn thấy rất nhiều bao tải xác được phía Trung Quốc vác ra.
Đến 9 giờ, thấy lính Trung Quốc vẫn ào xuống tấn công, tôi lập tức lệnh cho sử dụng loại bom nổ trên không của Mỹ ( CBU 54). Đây là loại bom khi tới mục tiêu tới tầm độ cao 30-40 m thì nổ, đạn nổ trên không chụm xuống dưới sát thương hiệu quả hơn B 52. Khi dùng loại pháo này thì tới quãng 10 g kém 15 không còn thấy quân Trung Quốc nống ra tấn công ta nữa; theo tôi, quân Trung Quốc đã bị chết sạch. Sau trận đó tôi nhận được thông tin là địch thiệt hại rất nhiều. Đó là trận quyết liệt nhất mà tôi tham gia…
Sau trận tấn công thảm bại này, quân Trung Quốc cũng không dám lên lấy xác đang bị chết la liệt tại trận địa rất nhiều. Còn bộ đội ta vẫn tiếp tục bám trụ để giữ các chốt này. Phải 3-4 tháng sau mới hết mùi hôi thối của xác chết, quân giữ chốt của ta vẫn phải chịu đựng. Những tuần mưa nhiều, những anh em vào giữ chốt gần như không mặc quần áo, vì mặc vào người lại ướt sũng nên tốt nhất là cởi truồng lên lên giữ chốt cho tiện…
Cứ hết tuần lớp khác lại thay ra và lớp mới khi gặp trời mưa, lính lại trần truồng vào giữ chốt…
( Còn nữa)
Rút từ Biên khảo gần 1000 trang của Phạm Viết Đào:" VỊ XUYÊN & THẾ SỰ VIỆT-TRUNG"
Bạn đọc có nhu cầu chia sẻ xin liên hệ với tác giả qua email: Hoanghtham9@gmail.com
ĐT: 0382598746


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét