Thứ Hai, 16 tháng 11, 2020

VŨ TRỤ CA ( 1942 ) - Cù Huy Cận

 

VŨ TRỤ CA – CÙ HUY CÂN ( 1942 )

 

ÁO XUÂN

Sớm nay khoác áo màu vô định
Ra gặp mùa xuân đến giữa đàng
Lá biếc đưa thoi xuyên vĩnh viễn
Gió là sời thắm của thời gian. 

Ta vận tấm xuân đi hớn hở
Tâm tư ngào ngạt hiến dâng đời
Thân cũng hát lừng cao nhịp lửa
Hoa thiên thu hẹn nở cùng môi. 

Lòng chim gieo sáng vệt vân sa
Trên bước đường xuân trở lại nhà.
Mở sách chép rằng: Vui một sáng
Nghìn năm còn mãi tấm lòng ta.

 

CẢM THÔNG

Trùng quan mây trắng thao thao
Non xanh bất tuyệt, thương sao tấm lòng
Thái bình sông núi cảm thông
Cho người tơ tưởng miền trong cõi ngoài
Xa nhau mười mấy tỉnh dài
Mơ màng suốt xứ, đêm ngày nhớ nhung
Tâm tình một nẻo quê chung
Người về cố quận, muôn trùng ta đi
Gặp rồi phút chốc chia ly
Mắt người đẹp ấy hồn quê dõi đường
Tiếng người ấy tiếng cố hương
Giọng người ấy tiếng tình thương đất nhà
Biệt ly lọ phải quan hà,
Sân ga trông nuối cũng là tương tư.


1940

 

CÂY LÚA

Mơn mởn đời ươm hoa trái non
Cho tôi chăm bón. Đến mùa hồn
Thì tôi sẽ chết như cây lúa
Đầu ngả mang đầy hạt dẻo ngon


1942

 

CHIÊM BAO THỈNH THOẢNG EM VỀ

Chiêm bao thỉnh thoảng em về
Mắt còn toả mộng cuồng mê thuở đầu.
Gặp nhau không ngợ ngàng nhau
Má xuân trời cũ đọng màu ráng xưa
Chiêm bao yêu muộn nhớ thừa
Là nơi họp mặt ngày đưa tiễn rồi
Thân dù sông núi xa xôi
Giấc mơ qua lại lứa đôi tự tình
Yêu nhau nhớ dáng tưởng hình
Chiêm bao em có một mình chăng em?
Đời buồn lạnh gối đêm đêm
Biệt li gì mộng! Nhớ tìm thăm nhau

 

CÓ TÌNH YÊU NÀO MÀ KHÔNG ĐAU

Có tình yêu nào mà không đau
Đã yêu chất chứa sẵn vui sầu
Em ơi, anh nén lòng anh lại
Chưa dám, gặp em, ngỏ một câu

Đốt ngún hồn anh như lửa thầm
Bao năm bao tháng mối tình câm
Yêu em tha thiết, yêu da diết
Nbuw ủ hầm sâu rượu sủi tăm

Như rượu lưu niên càng ngấm say...
Em yêu! Nghiêng bóng đẹp đôi mày
Tóc mun nghiêng bóng mành tơ nhẹ
Ru dịu lòng anh trong phút giây

Tình mạnh hơn đời, mặn muối đời
Yêu em say đắm, chết khôn nguôi
Gặp nhau một thuở, tình ngàn thuở
Hôn nắng mùa em, anh cháy môi

 

GIÓ MỘT HƯỚNG…

Gió một hướng là buồn năm bảy điệu
Mây một tầng vạn nẻo đất sầu đen
Em một bước lòng anh trăm phía héo
Gặp nhau chi cho để lại u phiền

Giọng em vang vọng trời quê Huế
Nhẹ thoảng, trong veo, mà xốn xang
Nồng cháy như mồi thông núi Ngự
Giọng em nửa thực, nửa mơ màng

Chỉ một lần nghe đủ nhớ đời
Huống chi anh được đón bao lời
Bâng khuâng em nói trong chiều lạnh
Ngơ ngẩn lòng ta Huế, Huế ơi!


1942

 

GỐI TAY

Tay người ta gối thâu đêm
Mộng về theo mộng, tình êm với tình
Một tay ôm lấy hai mình
Một quai quấn lấy hai bình thanh xuân
Vai nghiêng, đầu ngả sang gần,
Mày tơ soi nét, môi tân đối cười
Đêm thâu gối nhẹ tay người
Tưởng chừng mùa đẹp khuyên mời yến anh
Mắt hồ liễu rũ mi xanh,
Tóc vương gò má mỏng mành thoáng mày.
Đôi hồn có nhịp cầu tay,
Mộng chung một giấc bên này bên kia


1940

 

HOA ĐĂNG

Khi ta đến các người đà đến cả
Có Thiên nhiên, suối chị với rừng anh
Cỏ vạn đại đã quen chiều óng ả
Liễu thiên thu từng thuộc lối buông mành. 

Chim siêng hót đã mấy đời ngọt giọng
Bướm chăm bay nhẹ cánh thuở lâu rồi
Đất duyên dáng những vú đồi mơ mộng
Trời xanh sao dưới nước ngọc tuôn trôi. 

Chắc vui lắm nên về đông đủ vậy
ánh muôn sao vương mỏng sợi tơ chăng
Ta đang ngủ trong luân hồi tỉnh dậy
Thấy trần gian là một hội hoa đăng. 

Hoa nhảy múa nối vòng quanh tháng biếc
Ca ngợi bốn mùa công chúa nguy nga
Và tất cả đã rạng màu yến tiệc
Đủ cả rồi, duy thiếu một mình ta. 

Ta hớn hở khoan thai vào nhập cuộc,
Góp vui chung với nhịp máu lòng say
Ta đi tới trong đời hơi chậm bước
Gặp Thiên nhiên như gặp bạn lâu ngày. 

Ta ngây ngất thắp cao hồn đuốc rạng
Cuộc vui chung cùng góp ánh muôn sao
Và tự lúc hồn ta qua cửa sáng,
Hội hoa đăng bừng nhạc thắm xôn xao.


Hà Nội, 1940

 

HOA VỀ

Mỗi năm hoa về đây
Hoa nói gì với người
Lòng đời chăc nặng lắm
Hoa nói hoài không thôi

 

HỎI MẶT TRỜI

Mặt trời! Ta nhìn ngươi ngây ngất
Và bóng thân ta nằm xuống đất
- Bóng ta một nửa đêm nguyên thuỷ
Mặt trời! Tư tưởng ta nhìn ngươi
Và bóng hồn ta nằm xuống đời

Gió thổi dọc ngày
Trái rụng hoa bay
Dọc đời, gió thổi thân tàn rụng
Mùa chết vui sao giữa hội này

Nằm nghe gió thổi ngoài vô tận
Mà niết trăm hoa đã sẵn sàng
Mà biết trăm hồn không oán hận
Nghe tin gió gọi đón mùa sang

Dọc đời gió thổi
Thịt tàn xương cốt
Dọc ngày gió thổi
Hoa tàn trái thối
Hột cát trăng sao lại nở cười


1941 (Chùm thơ uất)

 

HỠI EM YÊU, HỠI EM THƯƠNG

Hỡi em yêu, hỡi em thương
Thân em cẩm thạch tẩm hương rừng trầm
Mưa trời ướt lá lâm thâm
Tương tư ngày tháng ướt đầm hồn anh
Em yêu: tượng ngọc vân xanh
Anh yêu gốc cội, yêu cành đung đưa
Yêu đôi trái chín đang mùa
Yêu vòm biển động triều khua nhịp đời
Là cây anh mọc đất tươi
Là sao, anh mọc đỉnh trời vô biên
Là tình, yêu dại, yêu điên
Yêu em da diết triền miên tháng ngày


1942

 

HƯƠNG DẬY ĐẤT

Chim hót vòm xanh, hương dậy đất,
Hôm nay vũ trụ mở huy hoàng
Đi ra hoa bướm không tin trước,
- Sực nhớ đêm rồi đã ngủ lang.


1940

 

LÊN ĐÀNG

Đồi bát ngát vít cành ngồi hỏi
Xuân đi đâu trăm lối ngổn ngang?
Tin vui vừa giục lên đàng
Áo tơ mở cuộc nếp vàng mênh mông
Bánh xe xuân quay vòng thao thức
Phát phơ cành náo nức trăng sao
Ra đường chẳng gặp bạn chào
Gặp xuân trẩy hội nhập vào gió xuân


1942

 

LỬA QUANH ĐỜI

Lửa quanh đời đốt trắng hồn ta
Gió vô biên về tự xứ đêm xa
Xương ta mai trắng trong vòm lửa
Đốt cháy từ xưa mấy nghiệp tà

Quanh đời lửa cháy tự nghìn kiếp
Lửa thức bao la, đời ngủ thiếp
Đời ngủ cho yên, mộng cho hay
Chớ ngại giường con cùng võng hẹp

Lửa quanh đời đốt trắng hồn ta
Tâm tư bừng sáng nẻo đêm xa
Dậy thôi đời! Sao tàn trong vô tận
Vang dội u minh một tiếng gà

Quanh đời lửa cháy tự nghìn kiếp
Nhà kín, đời đau, cửa vội khép
Riêng ta mang lấy lửa vào đầu
Sáu cõi nghìn đời lòng hiểu thấu

Ta vui vô hạn, buồn vô hạn
Bởi lửa vô cùng ôm lấy trán
Lửa dạy cô đơn bậc tuyệt vời
Đốt cháy hồn ta lửa quanh đời


1940 (Chùm thơ uất)

 

MỘNG SẮC DUYÊN

"Ngồi xe nhật nguyệt cùng thiên nhiên
Làm bạn đi đường về vĩnh viễn"
Ghé bước qua thăm Đêm u huyền

Ta về nằm tròn trong lòng mẹ
Bấy lâu chân đi khắp trời bể
Bấy lâu tay mỏi lật tờ đời
Chân mỏi đi rồi, tay mỏi xé
Chân tay xin nghỉ trong lòng mẹ

Xé sách tạo hoá mà đùa chơi
Cho thịnh nhân gian lòng ma quỷ
Xuống hố đen xô cả cuộc đời
Rồi phủi tay về lòng mẹ nghỉ

Bao giờ cho hứng lại xây lên
Đủ cả cuộc đời, đủ các tên
Đủ các hình hài, đủ các mộng
Đủ đất chôn nhau, đá dựng lên


1941

MUỘN MÀNG

Anh biết yêu em đã muộn màng
Nhìn em trăm bận chỉ nhìn ngang
Biết rằng nhìn thẳng thêm đau đớn
Anh sợ tình ta sẽ dở dang

Muốn trốn em, mà trốn được nào
Mắt em thầm gọi sắc như dao
Mỗi lần gặp lại lòng đau điếng
Trốn cả lòng anh, trốn được sao!

Em hỡi lòng anh yêu đã sâu
Yêu em ngay tự thuở ban đầu
Gặp em như nén lòng anh lại
Em đẹp, lòng anh lại nhói đau

Em hỡi! Yêu nhau chẳng muộn màng
Lửa bền trong đá mấy muôn năm
Lửa đôi ta chẳng cùng nhau đượm
Sẽ đốt lòng ta ra bụi than


1942

 

NẰM NGHE NGƯỜI THỞ

Nằm nghe người thở bên ta
Nghe ta cùng thở vui hoà đêm nay
Nghe xe nghìn kiếp đưa quay
Nóng muôn hạt gió lừng bay ngực đời.
Trong hơi ta, trong hơi người
Lại nghe nằm nghỉ đất trời ban sơ
Hơi ta thành tựu thuở xưa,
Hơi người dằng dặc bao giờ cho tan!
Nghìn năm một cuộc giao hoan
Trước chưa xương thịt, sau tàn thịt xương,
Hoạ còn hơi thở hoa hương
Cho hồn gặp gỡ âm dương lối về...

 

NẰM TRONG TIẾNG NÓI

Nằm trong tiếng nói yêu thương
Nằm trong tiếng Việt vấn vương một đời
Sơ sinh lòng mẹ đưa nôi
Hồn thiêng đất nước cũng ngồi bên con.
Tháng ngày con mẹ lớn khôn, 
Yêu thơ, thơ kể lại hồn ông cha.
Đời bao tâm sự thiết tha
Nói trong tiếng nói lòng ta thuở giờ...

 

NẮNG ĐÀO

Nắng đào mặt chị khéo tươi
Thong dong em lá đưa cười khắp thôn
Mậm hồng thắp với chồi son
Tưởng đâu sắc thắm dậy hồn thu xưa
Ngợ ngàng là bước người thơ
Xóm quen đã lạc đường mơ lối nào

 

 

SƠ KHAI

Trời xanh ran lá biếc
Biển choá ngập buồm vàng
Gió thổi miền bất diệt
Mây tạnh đất hồng hoang.

 

THẦN THÁNH CHẾT RỒI

Thần thánh chết rồi, còn lại ta
Còn cụm lá xanh trên đất già
Trên hai bờ lá trời cùng biển
Réo gọi lòng ta về vĩnh viễn

Thời gian! Mãi mãi người là hương
Của muôn lòng đẹp vùng lên đường
Thờ người bao kẻ tìm vô tận
Bến lạ mà như về cố hương


1941 (Chùm thơ uất)

 

TIN VUI

Đời bát ngát vít cành ngồi hỏi
Xuân đi đâu trăm lối ngổn ngang
Tin vui vừa giục lên đàng
Áo tơ mở cuộc nếp vàng mênh mông


1942 

 

TÌNH ĐU MỘT THUỞ

1. Trưa nay suối biết nỗi niềm
Vui này đã nguyện đến tìm nước đưa
Lòng vui lừng suối ban trưa
Nghìn năm rồi lại mơ hồ chiêm bao

2. Đã rằng nương bóng trăng thanh
Đêm đêm em đến thăm tình có ta
Ta còn, em cũng chưa xa
Yêu nhau kẻ thực, người ma, não lòng!

3. Giã từ, từ giã hoa ân ái
Một nửa tàn phai, một nửa tươi
Môi cắn máu thâm cho khỏi khóc
Yêu em anh lại ngẩn ngơ cười


1941

 

 

TRỜI, BIỂN, HOA, HƯƠNG

1. Trời xanh ran lá biếc
Biển choá ngập buồm vàng
Gió thổi miền bất diệt
Mây tạnh đất hồng hoang

2. Mỗi năm hoa về đây
Hoa nói gì với Người?
Lòng đời chắc nặng lắm
Hoa nói hoài không thôi

3. Chim hót vòm xanh hương dậy đất
Hôm nay vũ trụ mở huy hoàng
Đi ra hoa bướm không tin trước
Sực nhớ đêm rồi đã ngủ lang


1942

 

TRƯA

Em ơi! Trời xanh
Như là tuổi nhỏ
Đôi cây giao cành
Bên đường, vui sao!

Giờ đây trưa rồi
Chim đà nghỉ hát
Lá đà nghỉ quạt
Mành hoa bồi hồi

Đời nằm rất êm
Mây thưa buông rèm
Thời gian rất nhẹ
Qua mành tóc em

Mày xiêu xiêu bóng
Mi tơ dệt mộng
Em là trời xanh
Nhìn qua cửa động

Trưa nay trong nhà
Ghế bàn yên ngủ
Riêng lòng hai ta
Nằm trong vũ trụ


Sài Gòn, 1941

 

 



VĨNH VIỄN

Đất hữi! Lòng ta rồi để lại
Dịu dàng cho lá, thắm cho hoa
Ấm nồng cho nhựa hằng xây trái
Đất nhuỵ nhàng âu cũng thịt da

Tháng năm luân chuyển khúc vui nồng
Chắc có hồn ta hát ở trong
Ta sáng lời chim dăm điệu mới
Lưu quang ta hiện nước đôi dòng

Ta quen mơ tưởng chuyện lâu dài
Nên nghĩ không đành ý rụng phai
Có lẽ hồn ta mà rũ mục
Chứ tan sao được cả hình hài!

Xuân nảy chồi cao bừng ngọn nến
Chân tay ta mọc đó rồi chăng?
Mạch đời muôn thuở xuyên thâu biển
Đập với lòng ta nhịp vĩnh hằng


1940

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét