Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

‘10 năm Hoa Quỳnh’: Đảng tự giẫm chân hay ai giẫm lên đảng?


Phiên xử Mẹ Nấm tại Việt Nam.
Không biết vô tình hay hữu ý, trường hợp Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – nhà hoạt động nhân quyền tranh đấu cho người dân miền Trung phản kháng Formosa – đã được chính quyền nổi còi báo động toàn quốc ngay trước khi diễn ra những chuyến công du đối ngoại của cấp chóp bu Việt Nam. Ngay trước mắt là chuyến đi Đức của Thủ tướng Phúc dự Hội nghị G20 khai mạc vào ngày 7/7/2017.
Vô tình hay hữu ý?

Vào nửa cuối tháng 5/2017, trước chuyến đi của Thủ tướng Phúc sang Washington với mục đích ẩn ý “làm quen với Trump”, ngay trước cuộc đối thoại thường niên về nhân quyền Việt - Mỹ tại Hà Nội, ngôi nhà nhỏ số 24 Đặng Tất ở Nha Trang của bà Nguyễn Thị Tuyết Lan – mẹ của Như Quỳnh – bất thần bị hàng trăm công an và dân phòng bao vây vòng trong vòng ngoài. Những người hàng xóm chứng kiến cảnh tượng hùng hổ đe nẹt ấy cứ ngỡ là trong nhà bà Lan phải có một lực lượng đang “âm mưu lật đổ chính quyền”, hay chí ít cũng phải có một tổ chức phản động đang nhóm họp. Song ngôi nhà ấy lại chỉ có bà Lan và hai bé con của Quỳnh – những sinh linh chân yếu tay mềm mà chỉ cần thế ngang ngược côn đồ của một viên công an là khống chế được tất cả.
Vậy tại sao chính quyền phải dùng đến “sức mạnh toàn dân” như thế?
Không thể hiểu khác hơn, việc cho số đông công an bao vây nhà, phong tỏa “nội bất xuất ngoại bất nhập” là một “biện pháp nghiệp vụ” của chính quyền vẫn tuyên xưng “chính danh”, trở thành mẫu mực về hiệu quả khủng bố tâm lý trong các giáo trình nghiệp vụ “bảo vệ an ninh Tổ quốc”.
Cảnh tượng đầy màu sắc khủng bố trên lại xảy ra hai tháng sau khi đóa hoa Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ vinh danh “Người phụ nữ can đảm quốc tế”.

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Thông báo: Báo Tiếng Dân ra đời

Kính thưa quý độc giả,

Hôm nay là ngày Tiếng Dân chính thức chào đời.
Mục tiêu của Tiếng Dân là trở thành một tờ báo điện tử độc lập, một diễn đàn để mọi người Việt có thể chia sẻ thông tin, quan điểm về tất cả các lĩnh vực từ chính trị, kinh tế đến xã hội, giáo dục…
Tiếng Dân sẽ không nói thay bất kỳ ai bởi đây là nơi để chính quý vị – những người đang trăn trở về vận mệnh dân tộc, đang phẫn nộ với bất công chồng chất càng ngày càng cao, đang quay quắt với tương lai càng ngày càng mờ mịt, ảm đạm của chính mình và con cháu mình – lên tiếng.
Dù chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chắc chắn quý vị sẽ nhìn ra nhiều khiếm khuyết trên Tiếng Dân, sẽ thấy nhiều điểm làm quý vị chưa hài lòng, thậm chí không hài lòng. Xin hãy góp ý và góp thêm sức, biến Tiếng Dân thành viên đá lót cho con đường đưa xứ sở của chúng ta tới tự do, đem lại cơm no, áo ấm và tri thức cho mọi người Việt.
Trân trọng,
***
Chúng tôi, những người viết báo chuyên nghiệp, cũng như những người chỉ đam mê công việc đem lại thông tin cho mọi người, đã quyết định tập hợp lại cùng nhau trong bối cảnh xã hội Việt Nam đang đứng ở hai cực: quá nhiều ngôn ngữ nhưng cũng lại quá ít thông tin, quá nhiều báo chí nhưng cũng quá ít sự thật.
Ước mong của chúng tôi là đem lại một kênh mới, một chọn lựa mới cho những người theo dõi thời sự Việt Nam, quốc tế, vốn đang có nhu cầu tiếp nhận một lượng tin tức vừa phải, không chiếm quá nhiều thời gian trong ngày nhưng có thể nhận biết được, chia sẻ được những gì đang diễn ra, đang thay đổi trên đất nước chúng ta.
Và sự thật, đó là điều cốt lõi mà chúng tôi tha thiết muốn đem đến cho mọi người.
Mượn câu nói của người xưa, nhà cách mạng Phan Châu Trinh (1872-1926) mà chúng tôi tâm đắc “Khai dân trí – Xướng dân quyền“, mục đích của tờ báo điện tử Tiếng Dân là muốn dùng sự thật để khai dân trí và thúc đẩy những sự phát triển và thay đổi cho con người. Thế kỷ trước hay thế kỷ này cũng vậy, dân tộc Việt Nam vẫn phải đang từng ngày vượt qua đêm đen của nhận thức, của không nghi ngại để nắm tay nhau đến trước đại cục đổi thay.
Chúng tôi là những người đang dựng lại ước mơ của mình cho một chân trời cách mạng tư duy mà chí sĩ Tây Hồ đã ôm ấp. Chúng tôi bao gồm cả quý vị, những người đang đọc những dòng chữ này và muốn góp sức cùng chúng tôi hôm nay. Đừng ngại liên lạc hay gửi đến cho chúng tôi những bài viết tâm huyết của quý vị.
Tiếng Dân là tiếng nói của chúng ta. Cùng nhau, chúng ta khai mở dân trí và cất cao tiếng nói về quyền của nhân dân, quyền con người.
Trân trọng,
BBT Tiếng Dân

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

“Nhà nước Yên Bái” và trách nhiệm bà Phạm Thị Thanh Trà

Tác giả: Nguyễn Huy Toàn
.KD: Nhà báo Nguyễn Huy Toàn (Truyền hình CAND) vừa gửi cho blog bài viết này. Còn mình nghĩ cái sự “tha hóa” kiểu này nó chẳng phải chuyện riêng Yên Bái. Nhân điển hình tích cực thì khó thế, mà học cái xấu, cái tha hóa- cứ “nhìn nhau mà… gắp thịt” của các quan chức sao nhanh thế  
.Title bài, mình xin đặt lại cho ngắn gọn  
——————-   

Tôi viết bài này không riêng gì cho Yên Bái.
Những ngày qua, các phương tiện truyền thông cũng như mạng xã hôi liên tục đưa tin về những “biệt phủ” khủng, những gia sản kếch xù của các quan chức Yên Bái. Điều mà xã hội quan tâm là bởi vì Yên Bái là một tỉnh nghèo, hàng năm Trung ương vẫn phải hỗ trợ gạo cứu đói, trong khi đó một bộ phận giàu có một cách nghênh ngang, tương phản với đời sống người dân. Nếu họ là Doanh nghiệp, Doanh nhân thì chẳng nói làm gì, nhưng đây toàn là cán bộ, Đảng viên trong bộ máy chính quyền tỉnh Yên Bái – những người hưởng lương công chức Nhà nước. Vậy xin đặt ra một số câu hỏi để chúng ta cùng tìm câu trả lời cho những vấn đề này:
– Câu hỏi thứ nhất: Những người em bà Phạm Thị Thanh Trà, và những quan chức khác của Yên Bái xây dựng các dinh thự, các “biệt phủ” bà Trà có biết không? Tôi tin chắc rằng bà biết rõ vì đây không phải là cái kim, sợi chỉ mà có thể cất giấu chỗ này, chỗ nọ được. Thậm chí bà Trà còn có thể là vị khách quý trong các bữa tiệc khánh thành.
– Câu hỏi thứ hai: Với cương vị là Bí Thư tỉnh ủy: – Bà Trà và tập thể lãnh đạo Tỉnh ủy Yên Bái có tổ chức quán triệt đầy đủ các Nghị quyết của Đảng tới cán bộ đảng viên hay không. Đặc biệt là Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”, Trong đó, Đảng ta nhấn mạnh vấn đề trọng tâm cần tập trung chỉ đạo, tạo chuyển biến, là: Ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp..

Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017

CHÚNG TA LÀ MẸ NẤM

Tân Thái Bá


Chúng ta là Mẹ Nấm,
Chúng ta là Ba Sàm.
Vì chúng ta đơn giản
Đều là người Việt Nam.
Mẹ Nấm đã bị bắt,
Không hề chống phá ai.
Như chúng ta, Mẹ Nấm
Lên tiếng vì tương lai,

XEM LẠI BÀI BÁO QUỐC DOANH !

Người Nhật nói: “Trung Quốc chiếm trọn Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian”? ( báo quốc doanh đăng ) :

Thứ Ba, 4 tháng 7, 2017

Trách nhiệm của Quân Ủy và Bộ Quốc Phòng

Bùi Tín Blog - VOA

Dư luận trong nước gần đây rộ lên nhiều nhận xét bình luận về trách nhiệm của Quân Đội Nhân Dân trong việc làm biến nhiều đất quốc phòng thời chiến tranh thành đất tư nhân của nhiều sỹ quan cấp cao, đặc biệt là các tướng thuộc Quân khu VII, Quân khu IX, trước khi về hưu. Các tướng nguyên Tư Lệnh, Chính Uỷ, Tham mưu trưởng đều được cấp vài chục hécta đất một cách bán chính thức, có thể nói là tư túi, không theo một chính sách công khai của Nhà Nước.
Tôi được biết tại các tỉnh, các Đảng Ủy và Bộ Chỉ huy tỉnh đội Bộ đội Địa phương cũng theo gương các Quân khu, chia chác đất Quốc Phòng cho nhau một cách tự do, hào phóng, bất chấp đó là tài sản công của quốc gia.
Trong chiến tranh, theo nhu cầu quốc phòng, nhiều vùng đất của tư nhân được trưng dụng để xây doanh trại, bãi tập, trường bắn, nhà máy quốc phòng, quân y viện, trường quân chính, sân bay lớn, sân bay dã chiến, sân bay dự bị, sân bay trực thăng, các ụ súng cao xạ, trận địa tên lửa và pháo phòng không, rải ra ở khắp nơi.

Khởi tố hình sự vụ Đồng Tâm: BẢO VỆ LỢI ÍCH NHÓM hay GIỮ LÒNG TIN VỚI DÂN?

                        -Nguyễn Đăng Quang-

    Vụ Đồng Tâm đang êm ả, người dân đang chờ ngày công bố kết luận thanh tra để cùng nhau khắc phục hậu quả theo hướng tích cực thì bất ngờ CAHN ra quyết định khởi tố hình sự vụ án “bắt, giam giữ người trái pháp luật” và “hủy hoại, làm hư hỏng tài sản” ở Đồng Tâm (vụ 38 cán bộ Đảng và CSCĐ bị người dân bắt làm con tin và một số xe ô tô chở đoàn cưỡng chế bị xì lốp và đập bể kính!). Đây không chỉ là đòn đánh trực diện vào người dân Đồng Tâm mà còn cả vào công luận trong và ngoài nước! Người viết bài này không vội kết luận đây là việc làm sai trái, bội tín hay lật lọng của chính quyền Hà Nội, nhưng có thể khẳng định ngay đây là việc làm nóng vội, một sai lầm chính trị tồi tệ của chính quyền trong mắt người dân Đồng Tâm cũng như người dân toàn quốc! Sai lầm này rất có thể sẽ phải trả giá! Hình như có bàn tay đen đúa nào đó muốn phá hoại bản “Cam kết Đồng Tâm” (22/4/2017) và hủy hoại chủ trương “Đối thoại” mà Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương mới đề xuất gần đây?  
     Như mọi người đã biết, sáng 15/4/2017, lực lượng chức năng của Tp.Hà Nội, Bộ Quốc phòng và huyện Mỹ Đức đã lừa bắt cụ Lê Đình Kình và 4 người dân khác. Người dân Đồng Tâm phản ứng bằng cách bắt giữ 38 cán bộ Đảng và CSCĐ thuộc lực lượng cưỡng chế được phái đến để giải tỏa 59ha đất nông nghiệp giao cho Tập đoàn Viettel làm kinh tế. Và đây là căn nguyên dẫn đến sự ra đời của một biến cố xã hội đi vào lịch sử nước ta! Vâng, sự kiện đó được gọi là biến cố Đồng Tâm! Sau hơn một tuần lễ, trưa ngày 22/4/2017, nhận lệnh của Bộ Chính trị, Ban Bí thư và tất nhiên của cả Ban Thường trực Thành ủy Hà Nội, ông Nguyễn Đức Chung, với danh nghĩa là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch UBND Thành phố, về tận thôn Hoành, xã Đồng Tâm, để trực tiếp đối thoại với người dân và trịnh trọng ký tên, điểm chỉ vào bản “Cam kết 3 điểm” trước sự chứng kiến cùng chữ ký xác nhận của 3 ĐBQH, 2 luật sư, và 2 vị lãnh đạo địa phương là Bí thư Đảng ủy và Phó Chủ tịch UBND xã Đồng Tâm trước sự vui mừng, hò reo của hàng ngàn người dân sở tại! Văn bản lịch sử này gồm 3 điểm rất cụ thể và rõ ràng! (xin mời độc giả xem bản chụp scan đính kèm)

Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Nhân nhượng hay chiến tranh tại Biển Đông

Nguyễn Quang Dy
“Một dân tộc tìm cách tránh chiến tranh bằng cái giá của sự nhục nhãthì cuối cùng sẽnhận lấy cả sự nhục nhã và chiến tranh” (Winston Churchill).
Nhân nhượng Trung Quốc hay chiến tranh tại Biển Đông? Đó là cách nhìn bàn cờ Biển Đông bằng lăng kính trắng đen của một số học giả và chính khách phương Tây (và phương Đông). Về cơ bản, họ cho rằng đường lối cứng rắn đối với Trung Quốc là “diều hâu”, sẽ dẫn đến chiến tranh, vì vậy phải nhân nhượng Trung Quốc. Đó là quan điểm nhầm lẫn của một số học giả như Hugh White (Lowy Institute) hay Lyle Goldstein (Naval War College).
Hệ quả của nhân nhượng
Thực tế bàn cờ Biển Đông vốn phức tạp với nhiều ẩn số và biến số, cũng như Châu Á là một bức tranh mosaic nhiều màu sắc đa dạng. Không thể thay đổi được bức tranh đó, nhưng cần thay đổi cách nhìn về nó, mới có thể tìm được giải pháp hiệu quả. Không nhất thiết phải nhân nhượng hay chiến tranh với Trung Quốc như trò chơi một mất một còn (zero sum). Một đường lối cứng rắn không nhất thiết dẫn đến chiến tranh, mà có khi ngược lại.
Trong tám năm cầm quyền, Tổng thống Obama đã nhân nhượng Trung Quốc, tuy ông và Ngoại trưởng Hillary Clinton đề xướng chủ trương xoay trục sang Châu Á (hay tái cân bằng) và thúc đẩy Hiệp định TPP làm chỗ dựa để Mỹ và đồng minh kiềm chế Trung Quốc. Đó là một chủ trương đúng, nhưng thực hiện thiếu quyết liệt, vì nhân nhượng Trung Quốc. Tuần tra biển Đông (FONOPs) cũng làm chiếu lệ vì “đi qua vô hại” (innocent passage) như “tiếng kèn ngập ngừng” do Obama “lãnh đạo từ phía sau”. Một chính sách nhân nhượng như vậy (với lý do để tránh né chiến tranh) là phản tác dụng và có thể gây nguy hiểm cho khu vực.

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

TUYÊN BỐ VỀ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO QUỐC GIA VIỆT NAM CỦA CÔNG DÂN VÀ CÁC TỔ CHỨC XÃ HỘI DÂN SỰ VIỆT NAM

(cập nhật đợt 2: 10 tổ chức và 183 cá nhân ký tên, bổ sung phiên bản tiếng Đức bên cạnh các phiên bản Việt, Anh, Pháp đã có)
Ngày 27 tháng 6 năm 2017
Lần đầu tiên, một lãnh đạo Trung Quốc sang Việt Nam – tướng Phạm Trường Long – đã tuyên bố công khai, trực tiếp với lãnh đạo Việt Nam, rằng “vùng lãnh hải Biển Đông là thuộc chủ quyền Trung Quốc từ thời cổ đại”, điều mà Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã phát biểu tại Singapore sau khi rời Việt Nam, mà không dám nói khi còn ở Việt Nam.
Phạm Trường Long, đại diện lập trường bành trướng của Trung Quốc, đã tiến thêm một bước khiêu khích mới, đe dọa chủ quyền Việt Nam, đồng thời Trung Quốc tiến hành manh động gây hấn ở lãnh hải và một số điểm trên đất liền của Việt Nam.
Dù yêu chuộng hòa bình hữu nghị, và đã từng trải qua chiến tranh, nhân dân Việt Nam không sợ hãi và kiên quyết chống lại cuộc xâm lấn của nhà cầm quyền Bắc Kinh, như đã từng thể hiện qua lịch sử mấy ngàn năm chống giặc Tàu xâm lược.
Chúng tôi, các công dân Việt Nam và các hội đoàn xã hội dân sự Việt Nam, long trọng tuyên bố:
1) Phản bác và lên án các hành vi xâm lược lãnh hải, lãnh thổ Việt Nam của nhà cầm quyền Bắc Kinh đang diễn ra. Dù bất cứ tình huống nào, sự đánh trả của nhân dân Việt Nam để bảo vệ đất nước là tất yếu.
2) Nhân dân Việt Nam đồng lòng, đoàn kết, gác bỏ mọi khác biệt và ủng hộ tất cả các Nhà nước của Quốc gia Việt Nam ở mọi thời kỳ, trong cùng lập trường bảo vệ chủ quyền quốc gia, chống mọi hành động xâm lược.

Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Quân đội không làm kinh tế: Thật không?

 Phạm Nhật Bình




Ở Việt Nam ngày nay, chế độ độc tài còn đứng vững nhờ sự chống đỡ của hai cột trụ chính yếu: thứ nhất công an, thứ nhì quân đội. Lực lượng công an đã tự hào khẳng định “còn đảng còn mình”; quân đội thì thường xuyên được nhắc nhở hãy trung thành và bảo vệ đảng, đất nước và nhân dân đứng hàng thứ yếu.
Do đó, việc nuôi dưỡng hai đứa con cưng này để vun bồi lòng trung thành của chúng là mối quan tâm hàng đầu của đảng. Trong thời kỳ gọi là đổi mới nền kinh tế, trong khi giai cấp đảng viên được đảng khuyến khích lao vào làm ăn và làm giàu, công an và quân đội cũng không bị bỏ quên.
Trong thể chế cộng sản, quy luật “tự quản” tuy là một quy luật bất thành văn nhưng áp dụng đồng đều cho mọi lãnh vực, do một cấp ủy đảng phụ trách và chỉ đạo xuyên suốt. Ngoài các bộ trong chính phủ, Công an, Quân Đội, Mặt Trận Tổ Quốc, Hội Nông Dân, Hội Cựu Chiến Binh cũng như các hiệp hội quốc doanh khác đều có một bộ máy kinh tế bao gồm nhà thương, trường học, khách sạn, du lịch... có mặt khắp nơi. Tuy quy mô lớn nhỏ khác nhau nhưng nhằm chung một mục đích là phục vụ cho các đảng viên trong ngành của mình. Thật ra sự phục vụ này chỉ là hình thức mà mục đích làm giàu cho lãnh đạo thì nhiều.