Thứ Tư, 11 tháng 9, 2019

ĐẤT NƯỚC NHỮNG THÁNG NĂM THẬT BUỒN!


Nguyễn Khoa Điềm

Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …
22.4.2013
Nguồn: Quê Choa.

“SỰ SỢ HÃI KHÔNG CỨU ĐƯỢC CHÚNG TA”




Đó là câu lấy từ bài thơ "Nhân dân" của Nguyễn Khoa Điềm. Ai cũng biết, ông từng là Ủy viên bộ chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng ban Tư tưởng- văn hóa, Bộ trưởng Bộ Văn hóa - Thông tin... Nhưng với tôi hơn tất cả ông là một thi sĩ có nhiều bài thơ hay. Thơ ông đã vào nhà trường từ lâu với các bài “Mẹ và quả”, “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ”; “Đất nước” trích từ trường ca “Mặt đường khát vọng”…
Bảy năm trước ông viết bài “Nhân dân”. Sáng nay, một sáng thu Hà Nội, bên ngắt xanh cây lá; trong rực rỡ nắng vàng, tôi ngồi đọc lại vẫn thấy cay cay nơi sống mũi.
NHÂN DÂN
Cúi mình trên đồng lúa
Lao lên các hoả điểm chiến tranh
Lăn mình trong các cuộc xuống đường
Cặm cụi với sách vở
Họ là nhân dân thứ thiệt
Nhưng trên diễn đàn cao nhất nước
Có người nói nhân dân chưa đủ trí tuệ
Để hưởng luật biểu tình!
Tôi nghĩ mãi
Ai đã bầu ra ông nghị này nhỉ?
Sao lại sợ nhân dân biểu tình?
Không!
Sự sợ hãi không cứu được chúng ta
Mà chính là sự can đảm
Đi tới dân chủ.
(Nguồn: Nguyệt san Văn chương ngày nay, số 5, Chào xuân Nhâm Thìn, 12-1-2012).
Nhiều người nhắc chuyện, trước khi chết vua Phổ cầm tay Mozart nói:“Ta tiêu biểu cho trật tự, ngươi tiêu biểu cho cái đẹp. Biết đâu hậu thế sẽ quên ta mà nhớ đến ngươi”.Tôi thì thích câu thơ Lý Bạch:“Khuất Bình từ phú huyền nhật nguyệt/ Sở vương đài tạ không sơn khâu”(Tạm dịch: Thơ phú Khuất Nguyên sáng mãi cùng đất trời/ Lâu đài vua Sở chỉ còn là gò núi). Và nghĩ, hậu thế nếu nhớ sẽ chỉ nhớ Nguyễn Khoa Điềm - một nhà thơ.
Đỗ Ngọc Thống
HN 6-09-2019


NÓI THÊM VỀ CHUYẾN ĐI XEM MỘ TRẦN ĐẠI QUANG




Như Lao Ta đã viết, hôm chủ nhật vừa rồi (8-09-2019) tôi đã cùng nhà văn Tạ Duy Anh, nhà thơ Dương Thuấn và thêm 2 bạn lính nữa đi xem mộ Trần Đại Quang. Cuộc đi ấy Tạ Duy Anh (Lao Ta) đã kể lại khá đầy đủ, tôi chỉ nói thêm vài chi tiết:
Mọi người có thể thắc mắc, ai cho đo mà biết chiều dài và chiều rộng khu mộ ấy. Tôi hỏi thử 2 người ở đây cùng 1 câu hỏi: khu mộ này dài rộng bao nhiêu mét? Chú công an gác mộ nói: cái đó cháu không được phép nói. Hỏi tiếp một ông bán hương hoa gần đấy cũng nhận được câu trả lời: tôi không biết và có biết cũng không được nói. Hỏi thế để xác minh thêm thôi, chứ tôi đã phải chạy xe dọc và ngang khu ấy và đo bằng công-tơ-met của ô tô. Tạ Duy Anh đã bắt tôi chạy đi chạy lại 3 lần để đo cho chính xác.
Mộ chủ tịch nước TĐQ nằm ở khu đất phía bên trong con mương to như kênh đào chạy dọc con đường rất đẹp (xem ảnh). Có mấy chú công an gác cả bên ngoài và bên trong, nhưng mọi người vào thăm và xem thoải mái không ai ngăn cản gì, thăm bao lâu cũng được, có bãi đỗ xe, có phục vụ nón che nắng, che mưa rất chu đáo...
Tôi đứng trên chiếc cầu đá ở giữa và chụp ảnh 2 bên con kênh đào ấy, thấy lộng gió và xa tít tắp, mấy con vịt bơi lội tự do rất yên bình...Gần đến ngày giỗ đầu ông TĐQ nên cũng thấy một số người đến thắp hương, chẳng biết là đến viếng hay đến xem mộ như chúng tôi.
Với tôi thăm được mộ chủ tịch nước như thế là đã thỏa mãn rồi. Thỏa mãn chỉ vì đã xác minh được một sự thật.
HN 10-09-2019


Thứ Ba, 10 tháng 9, 2019

ĐI XEM MỘ TRẦN ĐẠI QUANG


Nhân ngày giỗ đầu ông Trần Đại Quang, mời xem bài:
ĐI XEM MỘ TRẦN ĐẠI QUANG
Tác giả: Nhà văn Tạ Duy Anh




Tôi phải xin lỗi người quá cố là tôi không có ý định đi viếng ông, nên dùng từ xem mộ. Tôi chỉ có nhu cầu xác minh một sự thật.
Khi ông Trần Đại Quang từ trần, rộ lên vô số tin đồn khác nhau về khu mộ được ông chuẩn bị trước ở quê là xã Quang Thiện, huyện Kim Sơn, Ninh Bình. Một tờ báo chính thống hé lộ nó rộng hơn 3 ha, nhưng ngay sau đó phải rút xuống. Mạng xã hội đưa ra các con số khác nhau, dao động từ 5 đến 6,4 ha.
Ngồi ăn trưa tại một nhà hàng gần Bộ Giáo dục, giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, phó giáo sư Đỗ Ngọc Thống, nhà thơ Dương Thuấn và tôi cùng cho rằng chuyện này không thể cứ nói lấy được, mà cần một sự chính xác tuyệt đối trước khi đưa ra bất cứ đánh giá nào. Quan trọng là khi sống, còn khi về với cát bụi, thì nấm mộ chỉ là chỗ vùi xương cốt. Tôi đã từng thấy mộ một vị tổng thống Hoa Kỳ nằm dưới gốc cây sồi, trong khu đất nhỏ, bên cạnh là mộ những người dân bình thường. Năm 1989 tôi về Đồng Bẩm, Thái Nguyên, đúng vào hôm mồng một tháng âm lịch, thấy cảnh tượng lạ: trong những gốc cây đa, trong các hốc đá, hay bất cứ nơi nào có thể đặt bát hương, đều có những que hương cháy đỏ lòe. Hỏi ra mới biết người dân vùng ấy thờ trộm bà Nguyễn Thị Năm. Nói thờ trộm, vì không được thờ công khai. Điều đó cho thấy, một người sống trong lòng dân, thì thậm chí chẳng cần phải có mộ. Chúng tôi cùng cho rằng, người dân thường chỉ cần ba mét vuông. Một vị chủ tịch nước, nếu nhân số đó với 100 lần, tức là khoảng 300 mét vuông, đã là một con số kinh hoàng. Nhất là vị chủ tịch nước ấy từng thề suốt đời phấn đấu cho lý tưởng cộng sản, chiến đấu, hy sinh cho nhân loại, cho giai cấp cần lao, không màng vinh hoa, bổng lộc! Sống đã thế, chết về với cát bụi lại càng phải giản dị. Sống đã hy sinh vì dân, lo trước dân, hưởng sau dân, thì chết đi lẽ nào, như những lời đồn đại, chỉ vì ngôi mộ mà khiến hàng trăm người dân, vĩnh viễn qua các đời, không có đất cấy trồng! Chúng tôi bèn hẹn nhau sẽ về tận nơi xem thực hư tin đồn đến đâu. Có thể nhiều người ghét chủ tịch nước, ghét gia đình ông nên nói vu cho ông như vậy?
Nhưng từ khi hẹn nhau đến lúc có thể thực hiện, vừa tròn một năm.
Chúng tôi gồm: phó giáo sư Đỗ Ngọc Thống, nhà thơ Dương Thuấn, hai người bạn lính của tôi và cuối cùng là tôi. Thời tiết đẹp, đường đi khá thuận lợi. Google map chỉ dẫn tận tình. Hóa ra ông phó giáo sư không chỉ trực ngôn khi bày tỏ ý kiến, mà còn rất nghệ sỹ khi vặn vô lăng. Sau khoảng 2 giờ xe chạy, chúng tôi vào địa phận xã Quang Thiện. Từ xa chúng tôi đã dễ dàng nhận ra khu mộ Chủ tịch nước, nhờ ở những cây si hay họ si gì đó, với một kiểu tán không thể lẫn với bất cứ loài cây nào khác hiện có ở địa phương. Những bức tường thấp chạy quanh cả bốn cạnh hình chữ nhật, ngăn khu mộ với phần đất nông nghiệp còn lại. Chúng được chia làm ba phần, đánh dấu bằng ba cầy cầu bắc qua con mương chạy phía trước khu mộ, rộng hơn chục mét. Đoạn mương thuộc về khuôn viên khu mộ được kè rất đẹp, rất công phu, còn lại vẫn là bờ đất.
Mộ Chủ tịch nước là một cái vòng tròn, xây bao xung quanh, còn lại bên trong đắp đất và trồng cỏ, có vẻ còn tạm bợ, với đường kính trên 10 mét. Thực lòng trong đời tôi chưa thấy cái mộ nào to như vậy.
Tôi biết bạn đọc đang sốt ruột, vì thế tôi nói rất nhanh: Chiều dài của khu mộ dọc theo con mương kè đá trên dưới 600 mét (những người đưa thông tin 640 mét là do họ gộp cả phần đất còn lại của người dân, hiện nằm bên ngoài ranh giới với khu mộ. Việc sắp tới nó có bị giải tỏa để khu mộ hoàn hảo hơn hay không, thì chúng tôi không biết), còn chiều rộng kéo từ bờ mương đến phần tiếp giáp ruộng lúa thì khoảng 100 mét.
Tóm lại, tính khiêm tốn thì khu mộ Chủ tịch nước rộng khoảng 55.000 mét vuông. Tức là 5 héc ta rưỡi, tức là khoảng 15 mẫu Bắc bộ. Thôi, khỏi phải cãi nhau!
Trước khi ra về, chúng tôi nhập vào mấy người từ nơi khác đến, cùng thắp hương cho ông Trần Đại Quang, như thắp hương cho một người quá cố có mộ nằm chơ vơ ven đường. Mát ruột nhất là được nhận những nụ cười rất tươi của mấy cháu công an làm nhiệm vụ tại khu mộ.


20 tướng quân đội, công an bị kỷ luật hoặc bỏ tù trong chiến dịch đốt lò của ông Trọng



Ảnh: Facebook
Tin từ Việt Nam, ngày 09/9/2019: Đã có 20 tướng quân đội và công an cộng sản bị kỷ luật, bị bỏ tù vì sai phạm về kinh tế và bảo kê tội phạm trong chiến dịch đốt lò của tổng bí thư đảng cộng sản cầm quyền Nguyễn Phú Trọng, người cũng kiêm chức chủ tịch nước từ tháng 10 năm 2018.
Trong số này, có 5 tướng thuộc quân đội: thượng tướng Phương Minh Hoà- cựu tư lệnh không quân, thứ trưởng quốc phòng đô đốc Nguyễn Văn Hiến- cựu tư lệnh hải quân, và 3 viên tướng khác. Phía công an, lực lượng được coi là thanh bảo kiếm bảo vệ chế độ, có 15 tướng bị kỷ luật, trong đó có các thứ trưởng Trần Việt Tân và Bùi Văn Thành.
Các tướng quân đội thường bị kỷ luật vì bán bất động sản thuộc sự cai quản của đơn vị mình. Như đô đốc Hiến bị cho là chịu trách nhiệm chính trong việc bán nhiều mảnh đất có vị trí đẹp của quân chủng hải quân cho Phan Văn Anh Vũ, thượng tá an ninh và là kẻ đầu cơ bất động sản. Theo một số người quan sát, tham nhũng bên quân đội khá phổ biến. Vì nhiều đơn vị được phép làm kinh tế. Nhiều sỹ quan đã bắt binh lính phải lao động mà không được trả tiền công, hoặc được trả rất ít.
Trong khi đó, công an được cho là lực lượng phòng chống tội phạm, nhưng nhiều tướng công an lại bị phát hiện bảo kê hay dung túng cho tội phạm, đặc biệt tội phạm sử dụng công nghệ cao để tổ chức cá cược bóng đá.
Đây là những viên tướng đã bị phát hiện và kỷ luật. Dư luận cho rằng còn nhiều kẻ khác phạm tội mà chưa bị đưa ra ánh sáng.
Tình trạng tham nhũng và hối lộ đã trở thành hệ thống ở Việt Nam. Hai lực lượng vũ trang quân đội và công an đều tham nhũng trầm trọng, vì được quá nhiều ưu ái, và không lực lượng nào kiểm soát.
Quốc Tuấn

GS CHU HẢO TRAO ĐỔI VỀ BÀI VIẾT CỦA ÔNG NGUYỄN TRUNG


Chu Hảo: LỬA THỬ VÀNG
(Bình luận bài “Trung Quốc là bạn hay là thù?” của Nguyễn Trung)




Tôi ngưỡng mộ tác giả Nguyễn Trung vì sự kiên trì không biết mệt viết những Kiến nghị thống thiết gửi lãnh đạo đảng cầm quyền, mà theo ông là lực lượng duy nhất hiện nay có thể xoay chuyển được tình thế, nếu (???) “vượt qua được chính mình”. Bài viết này của ông cũng theo mạch đó: rất tâm huyết, rất logic, rất cặn kẽ… Giá như không phải đặt ba dấu chấm hỏi sau chữ “nếu” trên đây thì phúc đức cho Dân tộc biết mấy! \
Ở đây tôi chỉ xin tham gia một vài ý kiến ngắn ngõ hầu làm rõ thêm ý của ông Nguyễn Trung ở câu kết luận: “Toàn bộ những việc cần phải làm này trước hết là hòn đá thử vàng đối với Đại hội XIII tới của ĐCSVN hiện nay”

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2019

XOAY TRỤC SANG MỸ LÀ HƯỚNG ĐI TẤT YẾU CỦA VIỆT NAM




Sự kiện công ty dầu khí Mỹ Exxon Mobil rút khỏi Biển Đông rồi một vài facebook lo âu lên tiếng thở than khiến nhiều người hỏi tôi chiến lược xoay trục của Việt Nam thế nào.
Xoay trục qua Mỹ giờ đây đã trở thành một hướng đi mặc định không thể thay đổi của Việt Nam rồi, cho dù có những này khác xảy ra.
Lịch trình thăm Mỹ của ông Nguyễn Phú Trọng chắc chắn vẫn sẽ là song song với kỳ họp của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc trong tháng 10.
Có nhiều người băn khoăn chuyện xoay trục là không khả thi vì 2 nước có chế độ chính trị khác nhau.
Thật ra đó không phải là trở ngại chính bởi vì nhận thức của con người không bao giờ đứng yên một chỗ.
Khi đi lên CNXH bị hụt hơi thì phải quay trở lại thời kỳ phát triển tư bản chừng vài trăm năm rồi đi lại lần 2 cũng đâu có gì muộn! Cỡ chừng năm 2500 hoặc thậm chí năm 3000 Việt Nam có thể đi lên CNXH cũng được mà.
Bây giờ mới 2019 thì phải quay lại tư bản thôi.
Nhưng chuyện đó từ từ tính sau, trước hết là thân với Mỹ để anh bạn vàng không còn hiếp đáp đã.
Chính sách không chơi với ai là khi không bị ai chèn ép, còn khi bị chèn ép thì phải tìm ai đó có khả năng bảo vệ mà chơi.
Mỹ chưa bao giờ cướp của ai mà họ cần thì mua bán sòng phẳng. Còn Trung quốc chưa bao giờ mua bán sòng phẳng mà cần thì họ cướp.
Cho nên chính sách xoay trục thân Mỹ là không thể đảo ngược.


Nhập-Trung hay Thoát-Trung?


Mai Thái Lĩnh
Không phải mãi đến ngày nay, “nhập-Trung hay thoát-Trung?” mới trở thành vấn đề sinh tử đối với vận mệnh của dân tộc Việt Nam. Cách đây một thế kỷ, nó đã từng là vấn đề gây tranh cãi trong phong trào cánh tả của người Việt tại Pháp. Đại diện cho hai lập trường khác nhau, thậm chí đối nghịch nhau, là hai nhân vật hàng đầu của phong trào yêu nước tại Pháp: Phan Văn Trường và Phan Châu Trinh.
Phần I - Quan niệm của Phan Văn Trường về nền văn minh Trung Hoa và chủ nghĩa thực dân Pháp
Quan niệm của Phan Văn Trường về nền văn minh Trung Hoa, về chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa thực dân - mà tiêu biểu là chủ nghĩa thực dân Pháp, đã được trình bày khá rõ nét trong cuốn hồi ký - tự truyện Une histoire de conspirateurs annamites à Paris ou la vérité sur l’Indochine (Câu chuyện về những người Việt mưu phản tại Paris hay sự thật về Đông Dương). Vị luật sư họ Phan đã hoàn thành cuốn hồi ký này vào tháng 10 năm 1923 và công bố lần đầu tiên dưới dạng các bài báo đăng thành nhiều kỳ (feuilleton) trên tờ La cloche fêlée - từ ngày 30 tháng 11 năm 1925 đến ngày 15 tháng 3 năm 1926. Hai năm sau (1928), cuốn hồi ký này đã được xuất bản thành sách tại Sài-gòn. Trong bài viết này, chúng tôi dựa vào ấn bản do nhóm Đệ Tứ (trotskiste,Trotskyist) tái bản tại Pháp vào năm 2003.[1]
Đọc thiên hồi ký này, chúng ta có thể thấy được những nét chính trong nhãn quan của Phan Văn Trường:
1) Về nền văn minh Trung Hoa: - Liên hệ thân thuộc giữa Việt Nam và Trung Hoa:
Theo Phan Văn Trường, xét về nguồn gốc và lịch sử của sự bành trướng lãnh thổ, từ hàng ngàn năm trước tổ tiên của người Việt Nam đã từ miền Trung của Trung Hoa đến định cư tại vùng phía nam và hòa trộn (fusionner) với các chủng tộc bản địa để làm nên dân tộc Việt Nam ngày nay. Do đó, người Trung Hoa và người Việt Nam “có cùng một chủng tộc, cùng một nguồn gốc, cùng một lịch sử”.
Có lẽ Phan Văn Trường dựa vào truyền thuyết “Kinh Dương Vương” đã được Ngô Sĩ Liên đưa vào bộ Đại Việt Sử ký Toàn thư vào thế kỷ 15 (sđd, tập I, tr. 131-132). Vào năm 1923, Léonard Aurousseau - một học giả người Pháp thuộc Viện Viễn Đông Bác Cổ tại Hà Nội, đã đưa ra giả thuyết cho rằng người Việt ngày nay có nguồn gốc từ nước Việt của Trung Hoa thời Chiến Quốc (thuộc địa bàn tỉnh Chiết Giang ngày nay). Người dân nước Việt đã di cư đến đồng bằng nước ta sau khi nước Việt bị Nhà Tần tiêu diệt (khoảng thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên).[2]
Ông viết như sau:
“Chính từ sự hòa trộn (fusion) hay hấp thụ (absorption) một cách tiệm tiến giữa chủng tộc Trung Hoa với các chủng tộc bản địa đã sinh ra dân tộc Việt Nam và đến phiên dân tộc này đi dần xuống phía nam để cuối cùng hình thành nên đế quốc Việt Nam (empire d’Annam).[3] Kết quả là người Trung Hoa và người Việt Nam rõ ràng là cùng một chủng tộc (la même race), có cùng nguồn gốc và cùng lịch sử. Vả lại, sự đồng nhất về phong tục là bằng chứng vật chất thuyết phục nhất cho thấy mối quan hệ họ hàng mật thiết của hai dân tộc, và chúng ta sẽ thấy rằng Việt Nam trong thực tế chỉ là một phần lãnh thổ khi thì bị bao gồm vào Trung Quốc - tạo thành một tỉnh, khi thì tách ra để thành lập một Nhà nước độc lập dưới quyền bá chủ về tinh thần (hégémonie morale) của nước mẹ (mère patrie)”. (Phan Van Truong, sđd, tr. 23)

Trung Quốc là kẻ thù hay là bạn của ta?


Nguyễn Trung


Câu hỏi ngàn xưa này hiện đang nóng lên.
Song trong bối cảnh đối kháng thế kỷ Mỹ - Trung hiện nay, những sự kiện trên Biển Đông từ đầu tháng bẩy 2019 khiến cho mỗi chúng ta có cảm giác như đang nắm cục lửa trong tay!
Có hàng trăm lý do để nói ngay: Trung Quốc là thù!
Nhiều lắm, lịch sử chẳng quên bất cứ cái gì, không thể kể hết được!
…Ví dụ, việc đánh ta trong chiến tranh 17-02-1979 với bao nhiêu tội ác tày trời, ta có thể coi đấy là quốc hận.
Việc đánh chiếm các đảo và vùng biển của ta phải gọi là xâm lược.
Sách của học sinh trước đây vẫn nói …nước ta một dải từ mục Nam Quan đến mũi Cà Mâu[1], nhưng bây giờ làm gì còn mục Nam Quan, làm gì còn thác Bản Dốc (phần chính)!…
Có đủ các lý lẽ để coi hội nghị Thành Đô là quốc sỉ về mặt ngoại giao (không phải vô lý cố Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã coi sự kiện này là mở đầu thời kỳ Bắc thuộc lần thứ hai).
Đường sắt trên cao ở Hà Nội phải được coi là tượng đài của sự ươn hèn đối với thủ đô của chúng ta!
Nào là bô-xít Tây Nguyên và hàng trăm công trình kinh tế tầm quốc gia (thuộc công nghiệp trung ương) rởm về chất lượng, đang làm điêu đứng kinh tế và gây ô nhiễm môi trường nước ta…
Nào là sự thâm nhập của hàng lậu chẳng những xói mòn nền kinh tế mà còn đem vào nước ta bao nhiêu độc hại chết người và bệnh tật mới.
Nào là sự can thiệp của quyền lực mềm Trung Quốc mà tướng Trương Giang Long đã thẳng thắn cảnh báo nhân dân cả nước, sự lệ thuộc trầm kha trên phương diện kinh tế, những lệ thuộc chính trị khác do những yếu kém của thể chế chính trị nước ta!.. Có thể nói chính sách của Trung Quốc đối với Việt Nam độc lập thống nhất đã lũng đoạn và góp phần quan trọng vào làm thui chột hẳn một giai đoạn phát triển của nước ta trong thế giới hôm nay. Tuy nhiên cũng phải nói rõ, nguyên nhân của thực trạng này của đất nước trước hết và chủ yếu là do hệ quả chế độ toàn trị của nước ta, không thể một chiều đổ hết mọi lỗi cho phía Trung Quốc.

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

MUỐN BẢO VỆ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO: PHẢI DỨT KHOÁT VỚI ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC



1. Nhân dân mọi nước đều yêu chuộng hòa bình. Chỉ có kẻ cầm quyền mới là nguồn gốc của chiến tranh.
2. Không phải nhân dân Trung Quốc mà ĐCS Trung Quốc mới là kẻ tiến hành cuộc xâm lược biển đảo Việt Nam hiện nay.
ĐCS Trung Quốc dưới chính thể Mao Trạch Đông đã đánh chiếm Hoàng Sa và một phần Trường Sa của Việt Nam. Và hiện nay, bọn chúng đang không ngừng xâm chiếm từng phần biển đảo của Việt Nam ở Bãi Tư Chính. ĐCS Trung Quốc từ thời Mao Trạch Đông đến nay, là kẻ thù xâm lược của Việt Nam.
3. Không chỉ mang lại tai họa cho nhân dân Việt Nam, mà ĐCS Trung Quốc từ thời Mao Trạch Đông lên cầm quyền đã mang đến cho nhân dân Trung Quốc vô vàn đau thương mất mát. Chính nhân dân Trung Quốc cũng không muốn chung sống với chính thể Mao Trạch Đông.
Phong trào biểu tình của hàng triệu người Hong Kong trong mấy tháng qua là minh chứng rõ ràng nhất, rằng người Hoa không muốn chung trời với chính thể Trung Quốc hiện nay.
4. ĐCS Trung Quốc đã cướp biển đảo của Việt Nam thì chẳng có lý do gì lại là “anh em đồng chí”. Việt Nam không cần học tập bất cứ thứ gì từ ĐCS Trung Quốc. Càng học ĐCS Trung Quốc càng mang tai họa đến cho Việt Nam.
Phải dứt khoát với ĐCS Trung Quốc thì mới bảo vệ được chủ quyền biển đảo. Chừng nào còn “đồng chí” với ĐCS Trung Quốc thì chừng đó còn bị mất thêm biển đảo. Xác định kẻ xâm lược biển đảo của mình là “đồng chí” thì làm sao bảo vệ được chủ quyền quốc gia?
5. Đây là thời điểm lịch sử mà TBT Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính Trị cần có quyết định rõ ràng. Không ai che dấu được trách nhiệm trước Lịch sử.