Thứ Tư, 13 tháng 11, 2019

EM ƠI HÀ NỘI THỞ...


Thơ Trần Mạnh Hảo.
Ô nhiễm quá Sông Hồng chừng nín thở
Em ơi bụi mịn hóa sương mù
Chúng phá rừng, chặt cây Hà thành bán gỗ
Khẩu trang nào che nổi bụi thiên thu ?
Ô nhiễm từ bên Tầu tràn sang gió bấc
Cả bầu trời nấc nghẹn ho hen
Không thở được, mẹ ơi con chết mất
Thiếu ô xy không cháy nổi cây đèn
Hà Nội nghìn năm xanh xưa đâu hỡi
Em đang tìm cách thở để còn mơ
Như thể ai vừa cướp đi lá phổi
Sợ quê hương bị chết đuối trên bờ

PHẢI PHÁ THẾ ĐỘC QUYỀN CỦA CÁC NHÓM LỢI ÍCH TRONG CUNG CẤP NƯỚC SẠCH CHO HÀ NỘI


Nguyen Ngoc Chu
Sau khi xã hội đồng loạt lên tiếng về lợi ích nhóm ở nhà máy nước sông Đuống thì phía Lãnh đạo TP Hà Nội đã có phản ứng bước đầu. Cụ thể là chiều ngày 12/11/2019 tại buổi giao ban báo chí Thành ủy Hà Nội đã đề cập đến vấn đề nhà máy nước sông Đuống. Nhưng thật buồn, mọi sự giải thích đều chứng tỏ nhà máy nước sông Đuống đích thực là dự án của lợi ích nhóm .
1. UBND TP HÀ NỘI KHÔNG PHẢI CHỦ SỞ HỮU CỦA NHÀ MÁY NƯỚC SÔNG ĐUỐNG
Cổ đông sáng lập ban đầu của nhà máy nước sông Đuống là Công ty TNHH MTV Nước sạch Hà Nội (10%), Công ty TNHH MTV Ứng dụng Công nghệ mới và Du lịch - Newtatco (5%), CTCP Đầu tư Việt Nam - Oman (27% ), CTCP nước Aqua One (58% ).
Thương vụ đầu tiên và gây chấn động chính là sự chuyển nhượng cổ phần của nhà máy nước sông Đuống. Trong đó nhà đầu tư Thái Lan WHAUP chi 2073 tỷ đồng để mua 34% cổ phần – bao gồm 7% của Aqua One và toàn bộ 27% cổ phần của CTCP Đầu tư Việt Nam – Oman. WHAUP đã thay thế CTCP Đầu tư Việt Nam – Oman và trở thành cổ đông lớn thứ 2 sau Aqua One.
Nhà đầu tư Thái Lan WHAUP là nhà buôn lọc lõi. Nếu không nhìn thấy nhóm lợi ích đảm bảo lợi nhuận thì không đời nào WHAUP bỏ ra 2073 tỷ vào nhà máy nước sông Đuống. Nói cách khác, phải khẳng định rằng, không có nhóm lợi ích từ phía UBND TP Hà Nội thì đã không có phi vụ chuyển nhượng cổ phần.

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

NỢ CÔNG


TS Kinh Tế Trần Nhơn

Chẳng có bữa ăn nào miễn phí,
Dự án đầu tư nào cho không.
Vốn vay phải bảo toàn, phát triển:
Nguyên tắc vàng quản lý nợ công.
*
* *
Kỷ nguyên công nghệ Bốn chấm không,
Số hóa nối vạn vật liên thông.
Bộ Tài chính tay hòm chìa khóa,
Sao cứ để kịch trần nợ công?

Đem vốn vay đầu tư cho không
Là cách làm “công tử chơi ngông”,
Cách nghĩ “khoan sức dân” tắc trách,
Phép màu nào tiết chế nợ công?

Ba thập niên đổi mới vòng vo
Chưa thoát vòng luẩn quẩn “xin - cho”.
Dự án xài vốn vay xả láng,
Nợ bao đồng chính phủ gánh lo.

ỨNG XỬ VỚI TRUNG QUỐC


Nguyễn Lân Hiếu

Tôi để ý mãi người cầm những quyển hộ chiếu khác màu, rồi cũng phân biệt được người Nhật, người Hàn, Đông Âu và Bắc Âu. Nhưng dễ nhận biết nhất là người Trung Quốc.
Cho dù họ ngày càng mặc đẹp hơn, cao to, trắng trẻo hơn, nhưng ta vẫn có thể dễ dàng nhận ra họ từ khi bước chân vào đâu đó. Cái sự nói to, ồn ào thì người Việt Nam chắc cũng không thua kém. Nhưng khác chúng ta, người Trung Quốc toát lên sự tự tin đến mức nhiều khi có thể gọi là cao ngạo. Họ ăn to, nói lớn, chen lấn xô đẩy bất chấp người xung quanh, không thích xếp hàng và nói tiếng của họ với người nước ngoài. Nếu có dịp trò chuyện, họ luôn kể về sự vĩ đại của quốc gia to lớn của mình, những giúp đỡ bao bọc với các nước xung quanh và trên toàn thế giới.
Lúc đầu, tôi cũng nghĩ chắc do phương Bắc xứ lạnh nên họ nhiều năng lượng. Tìm hiểu thêm một chút, tôi lại thấy có lẽ nền giáo dục đậm đà bản sắc Trung Hoa đã thấm đẫm trong mỗi cá nhân Trung Quốc. Nhưng còn nhiều câu hỏi mà tôi chưa tìm được câu trả lời về đất nước "bí ẩn" này. Cuộc chiến thương mại do Trump khởi xướng càng làm tôi tò mò muốn biết thái độ của người dân Trung Quốc trong giai đoạn lịch sử này. Chính vì vậy, khi được mời làm diễn giả của hội nghị châu Á về dấu ấn sinh học trong điều trị tim mạch, tôi đã vui vẻ nhận lời.
Ấn tượng đầu tiên của tôi khi xuống máy bay tại Thượng Hải rất xấu vì tất cả các hành khách, ngoại trừ hộ chiếu EU và ngoại giao, đều phải lấy vân tay rồi mới vào xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh. Rồi cái bệnh kinh niên tiếng Anh rất kém, nếu như không nói là không thèm biết ngoại ngữ, từ lái xe, cảnh sát, người làm dịch vụ đến nhân viên khách sạn năm sao, sau bao nhiêu năm tôi quay lại thấy cũng chẳng khá hơn chút nào.
Vậy nhưng khi xe lướt ngang thành phố để vào trung tâm Thượng Hải tôi mới cảm nhận đuợc sự phát triển vũ bão của Trung Quốc trong những năm vừa qua. Những tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm, mạng lưới đường cao tốc, đường sắt trên cao khiến ta hoa mày, chóng mặt. Người dân không dùng tiền mặt ngay cả khi đi chợ mua rau.
Tại sao họ phát triển, vươn lên thành một nền kinh tế "đồ sộ", khiến thế giới lo lắng? Theo tôi, đó là do họ có một chiến lược quốc gia nhất quán và dài hạn. Các nhà hoạch định chiến lược Việt Nam chắc cũng hiểu điều này. Nhưng có lẽ để ít mất công suy nghĩ, rất nhiều các chính sách của chúng ta đã "học tập" khá chi tiết từ các chính sách "made in China" với lý lẽ rằng, họ ở ngay cạnh ta nên họ làm tốt "chắc mình cũng vậy". Ví dụ như, việc xây dựng công tác quy hoạch cán bộ, thu hút nhân tài vẫn bị quá máy móc dập khuôn nhiều năm nay khiến khâu con người vẫn là khâu yếu nhất của hệ thống và chưa có lời giải.
Cần luôn ghi nhớ, chúng ta hiện nay rất khác Trung Quốc cách đây 10 hay 20 năm. Mô hình phát triển kinh tế của Trung Quốc trước đây và ngay cả hiện nay không thể áp dụng cho Việt Nam lúc này. Tất cả mọi người Việt Nam, tôi tin chưa bao giờ và sẽ không bao giờ mong muốn là một Trung Quốc thu nhỏ.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2019

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2019

LÃO QUÁI THAY ĐỔi HAY PHÁ BĨNH ?


Nguyen Khan.


Sau gần ba năm làm tổng thống, lão quái Donald Trump đã xới tung nước Mỹ và thế giới, khiến không ít người đặt ra câu hỏi, động cơ nào khiến lão quái chọc ngoáy vào trật tự thế giới đã được định hình lâu đời, chọc ngoáy cả chính trường Mỹ?
Khi vừa có kết quả bầu cử tổng thống, lão quái đã ngoáy vào đảng Cộng hòa của lão, đến nỗi cây đại thụ của đảng là thượng nghị sĩ đầy uy tín John McCain trở thành kẻ thù không đội trời chung với lão cho đến lúc chết. Cựu tổng thống Bush con cũng bị lão phê phán, trùm đi đêm Henry Kissinger cũng không ngoại lệ.
Riêng đảng Dân Chủ đối lập thì... chưa từng thấy trong lịch sử nước Mỹ về độ đối kháng, công kích lão tơi tả ngay từ lúc có kết quả phiếu đại cử tri cho đến hôm nay, càng ngày càng thâm thù gay gắt. Đảng Dân Chủ không cho lão chút yên lành, không dành cho lão phút giây trăng mật như lệ thường. Trước đó, hai cái tên cúng cơm của lão là Hillary Clinton và cựu tổng thống Obama, giờ có thêm hai cái tên khác là chủ tịch hạ viện Pelosi và cựu phó tổng thống (thời Obama) Joe Biden.
Trên mặt trận truyền thông, hệ thống thông tin dòng chính nứt tiếng như CNN, Washington post, New York Time và vô số báo đài lớn nhỏ xúm nhau đánh phá lão tơi tả. Lão chỉ sử dụng Twister chống lại, vậy mà các cơ quan truyền thông danh giá và đồ sộ ấy phải kêu trời, tố cáo lão kích động nhân dân xem truyền thông dòng chính là truyền thông thổ tả.
Chưa hết, mới đây lão tuyên chiến với cả Facebook và Twister, lên án hai trang mạng này vi phạm tự do ngôn luận khi ngăn chặn và tháo gỡ những bài viết của các thuê bao được cho là vi phạm... Lão tuyên bố người dân có quyền nói bất cứ điều gì họ muốn, không ai, kể cả hai trang mạng này, có quyền ngăn chặn tự do ngôn luận. Lão dọa sẽ sử dụng pháp lý để xử lý Facebook và Twitter, kể cả vận động nhân dân tẩy chay.
Hiện có tin đồn, lão đang dòm ngó vào bao tử, tức tiền lương suốt đời dành cho hạ nghị sĩ, thượng nghị sĩ, lãnh đạo Quốc Hội, tổng thống và phó tổng thống Mỹ. Lão cho rằng các vị ấy chỉ nên lãnh lương chính thức khi tại nhiệm, hết nhiệm kỳ phải lãnh lương hưu qua quỹ hưu giống như các công chức và nhân dân. Nếu tin đồn này đúng, thì việc lão dám đụng đến cái bao tử của các vị dân cử, chắc chắn sẽ hứng không ít búa rìu gạch đá trong những ngày tới.
Rất có thể lão gặp nhiều sóng gió là do một phần phát ngôn gây sốc lúc tuyên thệ nhậm chức, trong đó có đoạn lão chỉ trích các chính phủ tiền nhiệm chỉ đem lợi lộc về cho các nhóm lợi ích New York, nhân dân Mỹ không được gì. Lão cam kết từ nay chuyện đó phải chấm dứt, lợi ích phải thuộc về nhân dân Mỹ. Đụng đến các nhóm lợi ích thì... chúng không hợp nhau đánh phá cho lão lên bờ xuống ruộng mới là chuyện lạ.
Dường như lão thích húc đầu vào các tổ ong mật, nên phải sử dụng đấu pháp "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", nghĩa là "nói một đường làm một nẻo", mới tránh né được nọc độc của bầy ong. Lão sử dụng Twister điệu nghệ để tung hỏa mù làm cho các đối thủ không biết đường nào mà lần. Nói bạt mạng, nổ dữ dội, trờ đi trớ lại một cách tinh quái, chọc ngoáy các tên cúng cơm không biết mệt, khiến các đối thủ tức như bò đá dẫn đến nông nỗi luôn rơi vào bẫy của lão.

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2019

Vì sao Trung Quốc nên từ bỏ Đường 9 Đoạn?


Trương Quang Nhuệ (Trung Quốc)
Lược dịch: Nguyễn Hải Hoành



Lời giới thiệu của người dịch: Đường 9 Đoạn (Nine-dotted line), tức Đường Chữ U (U-shape line) hoặc Đường Lưỡi Bò là đường ranh giới biển do Trung Quốc đưa ra nhằm chiếm 80% diện tích Biển Đông, điểm cực Nam đến vĩ độ 4. Tham vọng ấy quá lớn, quá vô lý và trắng trợn nên đã bị dư luận Đông Nam Á và toàn thế giới phản đối. Đường này có chỗ lấn vào vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của một số nước Đông Nam Á, khiến cho không còn tồn tại vùng biển quốc tế trên Biển Đông nữa, do đó cản trở các tuyến hàng hải quốc tế. TQ rất lúng túng vì không đưa ra được bằng chứng lịch sử và tính pháp lý của Đường 9 Đoạn. Trong khi chính quyền Việt Nam từ thế kỷ 17 đã đưa người ra kiểm soát quần đảo Trường Sa thì TQ mãi đến năm 1946 mới có người ghé qua đây cắm cờ nhận chủ quyền rồi về.
Bản đồ TQ công bố trước 1947 đều vẽ đảo Hải Nam là lãnh thổ cực Nam của họ. Vả lại ai cũng biết bản thân một đường nét đứt chia làm 9 đoạn rời nhau thì không thể coi là đường biên giới quốc gia. Hơn nữa, các đảo bên trong đường ấy ở rất xa TQ và rất gần các nước Đông Nam Á khác; vì thế xét về luật quốc tế, Đường 9 Đoạn hoàn toàn không có cơ sở pháp lý. Việc hạm đội chính phủ Trung Hoa Dân Quốc năm 1946 tiếp quản quần đảo Trường Sa từ tay Nhật rồi đặt tên cho 4 hòn đảo và vẽ vào bản đồ phát hành nội bộ Trung Quốc sao có thể coi là bằng chứng TQ có chủ quyền ở đấy? Năm 1946 quân đội chính phủ này chẳng đã đến tiếp quản Việt Nam (nửa trên vĩ tuyến 16) từ tay Nhật đó sao? Thế nhưng TQ đâu có chủ quyền ở đây? …
Các sự thực ấy chính quyền TQ đều biết, nhưng họ giấu kín không cho dân biết, chỉ một mực nói bừa là toàn bộ các đảo bên trong Đường 9 Đoạn là thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của TQ. Dưới sự tuyên truyền dối trá như vậy, đa số dân TQ đều cho rằng nước này nên dùng quân sự “giải phóng” các đảo đang bị nước khác kiểm soát. Rất may là một số trí thức TQ tỉnh táo và dũng cảm đã dùng hình thức Blog mạng để vạch ra sự thật về Đường 9 Đoạn. Bài dưới đây của Blogger Trương Quang Nhuệ, một tác giả thường gây tranh cãi ở TQ. Bài rất dài, chúng tôi chỉ giới thiệu phần đầu. Trong 2 phần sau, tác giả kiến nghị TQ và các nước liên quan thành lập Khối Cộng đồng Biển Đông (South China Sea Commonwealth) để cùng khai thác Biển Đông theo kiểu một công ty đa quốc gia mà TQ chiếm 50% cổ phần.

Gần đây một trang mạng quân sự nổi tiếng trong nước có kêu gọi viết bài về đề tài “Trung Quốc nên thoát ra khỏi tình trạng khó khăn về chủ quyền biển đảo như thế nào”. Bản thân đề tài này thật là có ý nghĩa. Nhưng các bài viết hưởng ứng lời kêu gọi này đã đăng thì hoặc là sặc giọng căm phẫn, hoặc là đầy những ý tưởng ngớ ngẩn. Tôi có cảm giác: Đầu óc đồng bào ta không hề tỉnh táo hơn [những người Trung Quốc hồi cuối thế kỷ 19 từng khuất phục trước tàu chiến súng lớn của phương Tây].
Cách đây ít lâu tôi từng nói: “Trong thế giới cạnh tranh, thực lực là điều quan trọng” … Nhưng không thể đơn giản hiểu thực lực là nước mình có bao nhiêu máy bay tàu chiến, có GDP bằng bao nhiêu, có bao nhiêu dân… Khi bàn chuyện lớn của đất nước, cần phải biết mình biết người thì mới bách chiến bách thắng, chuyện ấy chẳng nói cũng hiểu. Thế nhưng chúng ta có biết mình không? Có biết người không?
Trong quá khứ có bao nhiêu chuyện chứng tỏ chúng ta chẳng biết mình biết người. Năm 1976, Trung Quốc từ chối nhận viện trợ của các nước khác giúp khắc phục thiệt hại trong trận động đất lớn Đường Sơn, khi ấy chúng ta cho rằng làm như thế là vẻ vang. Chúng ta không biết gì về cái thế giới đã gần như hoàn toàn vận hành theo quy tắc của phương Tây, không biết rằng khẩu hiệu “Một nước Trung Quốc” chính là nguyên tắc chính trị do người Mỹ đưa ra. Lẽ tự nhiên chúng ta lại càng không biết những chuyện xa xưa xung quanh vấn đề tranh cãi chủ quyền quần đảo Nam Sa [Việt Nam gọi là Trường Sa], không biết rằng đằng sau sự ra đời cái “Đường 9 đoạn” (九段线) kia có bao nhiêu trục trặc, không biết rằng hiện nay trên vấn đề Nam Hải  [Việt Nam gọi là Biển Đông] nước ta đã cực kỳ bị động!
“Đường 9 đoạn” do một đại tá quân đội Quốc Dân Đảng vẽ ra
Nếu bạn vẫn còn có chút xa lạ với từ ngữ Đường 9 đoạn thì chắc hẳn bạn đã quen với tấm bản đồ Nam Hải chứ! Đây là thể hiện cụ thể của ý nghĩ [Trung Quốc] “có chủ quyền không thể tranh cãi về các đảo ở Nam Hải” cho tới nay vẫn còn nhiều người kiên trì.
Thế nhưng nguồn gốc của Đường 9 đoạn lại bị giấu kín như bưng, ngày nay có mấy người Trung Quốc biết rằng thực ra nó đâu phải do chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hoạch định, mà là do chính phủ Dân Quốc [của Quốc Dân Đảng] năm xưa vạch ra. Hơn nữa Đường 9 đoạn cũng không phải là do Bộ Ngoại giao của chính phủ ấy chủ trì hoạch định, mà là lấy danh nghĩa Bộ Nội chính phát hành tấm bản đồ này. Người vạch ra Đường 9 đoạn là một sĩ quan hải quân có thân phận đặc biệt, nguyên sĩ quan hải quân trong sứ quán Trung Hoa Dân Quốc tại Mỹ, năm 1946 làm sĩ quan chỉ huy Hạm đội Tiền tiến đi Nam Hải công cán.
Tháng 10 năm 1946, hải quân chính phủ Dân Quốc thành lập tại Thượng Hải Hạm đội Tiền tiến với nhiệm vụ xuống Nam Hải tiếp quản các đảo bị Nhật chiếm. Tối 29/10, dưới sự chỉ huy của đại tá Lâm Tôn [1], một đoàn 4 tàu chiến nhổ neo ra khỏi cửa Ngô Tùng, Thượng Hải. Đoàn gồm 4 chiến hạm: tàu khu trục hộ tống Thái Bình, tàu săn tàu ngầm Vĩnh Hưng, tàu đổ bộ xe tăng Trung Kiện và tàu Trung Nghiệp [2]. Ngày 9/11 đoàn tàu đến cảng Du Lâm thuộc đảo Hải Nam. Sau đó, Lâm Tôn chỉ huy hai tàu Thái Bình và Trung Nghiệp tiến về phía đảo Nam Sa [Trường Sa]. Phó chỉ huy Diêu Nhữ Ngọc dẫn hai tàu Vĩnh Hưng, Trung Kiện tiến về đảo Tây Sa [Việt Nam gọi là Hoàng Sa]. Tên các hòn đảo Vĩnh Hưng, Trung Kiện, Thái Bình và Trung Nghiệp [3] ngày nay có vẽ trên bản đồ Nam Hải chính là tên 4 chiếc tàu năm xưa tham gia Hạm đội Tiền tiến.

TỬ TẾ THÌ HÃY GIẢM GIÁ CHO DÂN


Thanh Hieu Bui

Nhà máy nước sông Đà bán nước cho nhân dân Hà Nội với mức giá hơn 5 nghìn đồng, năm nay với mức giá này họ báo lãi hàng trăm tỷ.
Nhà máy nước sông Đà ở huyện Kỳ Sơn, Hoà Bình.
Nhà máy nước sông Đuống ở Gia Lâm, Hà Nội.
Trong việc xây dựng nhà máy nước, chi phí cho đường ống dẫn nước chiếm phí đầu tư rất cao. Chỉ cần nhìn hai điểm đặt nhà máy trên sẽ thấy chi phí của nhà máy nước sông Đà đắt hơn nhà máy nước sông Đuống bội phần.
Thế nhưng với mức giá 5 nghìn đồng một mét khối, nhà máy nước sông Đà vẫn lãi to.
Vậy tại sao chính quyền Hà Nội lại cho tăng giá nước lên hơn 10 nghìn đồng một khối. Ai sẽ là kẻ hưởng lợi và ai sẽ là người phải chịu thiệt.
Đường ống nhà máy nước sông Đà bị vỡ 23 lần. Đường ống nhà máy nước sông Đuống bị vỡ chỉ có một lần, nhưng một lần ấy là sau khi nó mới khai trương. Đường ống nước sông Đà chiều dài gấp cả chục lần sông Đuống, ai cũng hiểu là đường ống càng dài thì tỷ lệ vỡ càng cao. Cho nên nói về chuyện vỡ đường ống thì chưa biết ai sẽ hơn ai , vì nhà máy nước sông Đuống cự ly ngắn hơn và vừa mới khai trương.

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

Tại sao báo “Tuổi trẻ” lại có thể cho đăng và vào hùa với một kẻ đạo đức giả?


Lưu Trọng Văn
Cách đây một tuần lễ trang BVN đã có bình luận về việc này. Đọc lại chúng tôi vẫn thấy không thể thay đổi hay thêm bớt một câu một chữ nào, dù rằng vứa mới có những lời biện luận của ông hay bà Chiêu Văn trên tờ Tuổi trẻ lên tiếng đổ lỗi cho nước Anh trong cái chết oan ức không nhắm được mắt của 39 con em người việt trong chuyến xe container định mệnh vừa qua - mà hầu như ai cũng thấy đó thực chất chỉ là một cách dùng “nước vỏ lựu máu mào gà” của mụ Tú Bà chứ không có gì khác. Vì thế, để hỗ trợ những lời phẩm bình xac đáng của nhà báo Lưu Trọng Văn, chúng tôi  xin được đăng lại mấy ý kiến vừa đăng tuần trước:

Mỗi ngày tin tức một loang ra, con em người Việt càng thấy lòng đau nghẹn.
Những tưởng nỗi nhục này sẽ ném lên đầu con sói họ Tập, nào ngờ lại rơi trúng mặt kẻ đồng cấp "môi răng" của Việt Nam.
Cứ tha hồ ăn tiêu xả láng đi! Đưa cho nhiều con cháu vào ngồi trong công sở để tháng tháng lĩnh tiền mà chẳng có việc gì làm ngoài xây tượng đài khủng để thờ lãnh tụ; xây chùa chiền tâm linh to vật để các ngài đến cầu cúng cho chiếc ghế không lung lay; phong đủ loại tướng tá để hộ vệ bộ máy, nhưng hễ nghe tin tàu địch trâng tráo xâm phạm vùng biển chủ quyền là... cụp mặt xuống, hoặc gân cổ lên cãi người khác một cách hùng hồn: Bộ chính trị đã quyết không kiện ra quốc tế làm tình hình thêm phức tạp, quyết thế là bài bản lắm, là sáng suốt lắm trong đường đi nước bước cũng như trong đối sách “ba không!
Ừ thì cứ thế mà làm! Rồi cuối nhiệm kỳ ta lại vác rá đi vay, có ngượng một chút chứ có sao đâu.
Nhưng núi nợ khoác lên cổ dân thì mỗi năm một phình lên, làm lún sụt cả đất nước và đè người dân xuống đáy vực.
Thế thì dám chắc sẽ còn đoàn đoàn lũ lũ bỏ nước ra đi bằng mọi cách, từ mọi nẻo đường khác nhau, kể cả những người trẻ tuổi, xinh đẹp, là tương lai của đất nước trong mơ ước của tất cả cộng đồng, như cô gái trong tấm hình trên đây.
Và nhất định là sẽ lại có những containers chở đầy xác người Việt khiến cả thế giới kinh hoàng, không còn biết ăn nói ra sao với cái thể chế XHCN đang "tiến nhanh tiến mạnh", GDP “hứa hẹn” tăng đến 7 – 8% này nữa.
Than ôi! CNCS đến lúc tàn sao mà thê thảm làm vậy!
Bauxite Việt Nam

Báo Tuổi trẻ đăng bài của tác giả có tên là Chiêu Văn về cái chết của 39 công dân Việt trong container tại Anh.
Nội dung đổ cho chính sách nhập cư của Anh là thủ phạm chính của những cái chết thương tâm này.
Hãy coi Chiêu Văn đại diện cho TT viết gì.
"Nhưng trách nhiệm đầu tiên của tấn thảm kịch có lẽ không phải là của (những) chính phủ mà từ đó công dân di cư lậu xuất phát, cũng không phải những nạn nhân đó và gia đình họ và thậm chí không phải của bọn buôn người.
Vấn đề chính là một chính sách nhập cư đã trục trặc từ rất lâu ở các nước giàu."
Với chiêu bài gọi là tự do dân chủ trong nháy nháy Chiêu Văn giọng tỏ ra rất phóng khoáng bênh vực Chính phủ VN đẩt nước có 39 công dân bị chết.
"Chính phủ không thể và không nên kiểm soát việc người dân đi đâu, làm gì, mưu cầu hạnh phúc ở chốn nào, dù là quốc nội hay quốc ngoại."
Chiêu Văn quên rằng lịch sử đau thương của Dân tộc khi hàng triệu thuyền nhân phải trốn nhui trốn nhủi do bị chính chính phủ VN sau 1975 ngăn cản và cả vây bắt, trừng trị.
Hàng trăm ngàn người Việt chắc chắn không làm mồi cho cá và bọn hải tặc Thái Lan... nếu Chính phủ VN làm như Chiêu Văn nói và bênh vực khi tôn trọng quyền mưu cầu hạnh phúc ở nơi nào mình thích.
Đạo đức giả!
Tại sao báo TT lại có thể cho đăng và vào hùa với một kẻ đạo đức giả chỉ vì muốn bênh vực nhà cầm quyền, phủi tay trách nhiệm cho nhà cầm quyền như thế?
Chiêu Văn viết:
"Ở mọi quốc gia, dù giàu hay nghèo, sẽ luôn có một bộ phận dân chúng muốn mưu cầu hạnh phúc ở một quốc gia khác - khoảng 4 triệu người Đức hiện sống bên ngoài nước Đức, 17 triệu người Nigeria cũng vậy (Việt Nam cũng là 4 triệu). Đó là một nhu cầu tự nhiên và chính đáng."
Nhưng Chiêu Văn quên rằng đi hợp pháp và đi bất hợp pháp, đi an toàn và đi bất chấp cái chết là khác nhau.
Hoàn toàn khác nhau.