Nguyên Ngọc
Đại hội Nhà văn lần thứ IV, họp từ
ngày 28-10 đến 1-11-1989 thì quả là một đại hội “hậu báo Văn nghệ”.
Trong Hòa bình khó nhọc tôi đã kể khá rõ việc trước đại hội
ông Đào Duy Tùng “mời tôi đến chơi” ở trụ sở Ban Bí thư Trung ương Đảng, đường
Nguyễn Cảnh Chân ngày đêm có công an gác chặt ở hai đầu. Cảm giác của tôi là
hơi buồn cuời: ông ấy, ủy viên Bộ Chính trị phụ trách tư tưởng, ông ấy sợ. Đại
hội họp quá gần với vụ báo Văn nghệ. Họ sợ đây sẽ là cơ hội bùng nổ
phản ứng rộng rãi, dữ dội và ồn ào việc họ xử lý báo Văn nghệ, đến
lúc này hãy còn nóng bỏng. Ông Tùng hỏi tôi nghĩ gì về đại hội lần này. Câu hỏi
ngớ ngẩn và vụng về, tại sao lại hỏi tôi, người mới bị thanh trừng. Rõ ràng ông
sợ tôi đứng ra hoặc anh em lấy tôi làm “một ngọn cờ” (!) để nổi dậy thì sẽ khó
cho các ông quá. Tận dụng luồng gió còn có ít mùi dân chủ của Đại hội Đảng lần
thứ VI, các nhà văn đã đòi và đòi được họp đại hội toàn thể chứ không phải đại
hội đại biểu như các lần trước để cái gọi là hệ thống chính trị loại đi bớt
những người họ không ưa. Anh em cũng đã đòi được quyền đại hội bầu trực tiếp
Tổng thư ký (Cũng xin nói luôn, trước đây có tục không thành văn, hội nào có
nhân vật thuộc loại khai quốc công thần tham gia ban lãnh đạo thì mới bầu người
gọi là Chủ tịch, như Hội Nhà văn có thời cụ Nguyễn Công Hoan làm Chủ tịch, dưới
ông mới đến Nguyễn Đình Thi là Tổng thư ký. Sau đó lại trở lại chỉ có Tổng thư
ký. Bây giờ thì Chủ tịch tất, lệ mới không biết ra đời từ bao giờ, nhưng mà nhớ
lại từng có lúc dự định – hẳn phải là của Bộ Giáo dục – ngay từ lớp Một, lớp
Hai, các cô cậu nhóc con trưởng lớp sẽ được gọi là Chủ tịch lớp kia mà, “cái
nước mình nó thế” anh Hoàng Ngọc Hiến nói rồi).
Tôi không trả lời câu hỏi đầy lo
lắng của ông Tùng, chỉ nói cái đại hội này, và thậm chí cả cái Hội Nhà văn của
nhà nước kia chẳng có gì quan trọng lắm đâu, ông và các ông chớ có lo. Đúng ra
đừng có nó là hơn. Nguyễn Huy Thiệp viết hay không dính dáng chút nào đến sự
lãnh đạo Đảng đoàn của tôi, tôi viết dở chẳng hề do tội ông Nguyễn Đình Thi làm
Tổng thư ký. Tôi nói một chuyện khác, theo tôi quan trọng hơn nhiều. Và tôi nói
với ông, nghiêm túc, trong gần một tiếng, về sự xuống cấp trầm trọng ở tầng lớp
trí thức nước ta bị Đảng liên tục vùi dập bao phen và bằng nhiều cách. Với một
nền tảng của một tầng lớp trí thức ưu tú của dân tộc xuống cấp và bị ĐẢNG KHINH
BỈ SÂU SẮC như anh Nguyễn Đăng Mạnh đã nói thẳng với Tổng bí thư Nguyễn Văn
Linh trong cuộc gặp mặt nổi tiếng, thì đừng hòng có một nền văn học lớn như ta
cứ muốn đòi vống lên… Tôi không tin ông Tùng hiểu lắm ý kiến và mối lo thật sự
của tôi. Ông còn lo thậm chí đại hội bầu tôi làm Tổng thư ký.
Trước đại hội ít lâu, Nguyễn Khoa
Điềm ở Huế ra có đến nhà tôi chơi. Có lần tôi làm trưởng đoàn nhà văn Việt Nam
đi thăm Liên Xô, thành viên có Nguyễn Khoa Điềm và hình như cả Lê Văn Thảo, nên
tôi có hiểu Điềm. Hôm ấy ở nhà tôi, tôi có nói với anh lần này Điềm phải ra làm
Tổng thư ký đi. Theo tôi, Điềm là người hiểu biết hơn cả, có kinh nghiệm lãnh
đạo, quản lý, và là người đàng hoàng. Nếu Điềm không làm, tôi dự đoán tình hình
sẽ như thế này: tôi thì chắc chắn không bao giờ người ta để cho tôi làm. Còn
mấy người có thể làm được, Nguyễn Quang Sáng thì nhất định không chịu ra Hà Nội
đâu, anh ấy tốt nhưng là người thích tự do ăn chơi, rượu chè, gái gú, sẽ không
chịu bỏ Sài Gòn mà đi. Nguyễn Khải rất có năng lực và tốt, nhưng lại lười,
không muốn làm người đứng đầu gánh vác. Tôi rất e người ta sẽ chọn một nhân vật
sao cũng được, kiểu Vũ Tú Nam chẳng hạn. Sẽ rất buồn và nhạt nhẽo cái hội dẫu
sao ta vẫn cứ phải đành hy vọng. Hai anh em trò chuyện khá lâu. Điềm nhất định
từ chối. Anh bảo để anh đi con đường của tỉnh chắc hơn. Lúc bấy giờ anh đang
làm Phó Bí thư tỉnh ủy Thừa Thiên - Huế. Tôi hiểu. Cả sau này, có lần sang làm
Tổng thư ký Hội Nhà văn, anh vẫn giữ chắc chân cùng lúc làm luôn Bộ trưởng Bộ
Văn hóa. Con đường ấy rõ ràng và suôn sẻ hơn, cứ thế mà lên. Ở đại hội, khi bầu
cử, anh xin rút tên khỏi danh sách ứng viên.
Hội Nhà văn được coi là hội quan
trọng hàng đầu, bao giờ cũng được họp ở hội trường Ba Đình, cũng có một vị rất
cao đến dự khai mạc và đọc diễn từ chào mừng. Lần này lại đặc biệt đáng lo, hội
viên cả nước về, trông chừng khí thế rất hăng rất “dữ”, nghe bảo lúc nào cũng
có một ông ủy viên Bộ Chính trị ngồi giấu mình theo dõi phía sau màn sân khấu,
không biết có đúng không. Trí nhớ tôi tồi, tôi không nhớ những ông quan trọng
nào đã đến đại hội.
Vừa rồi có anh em nhắc chính ông
Lê Đức Thọ cũng có đến, và nhân khi ông đến, Phạm Tường Hạnh liền xông lên diễn
đàn kêu cứu và hung hăng tố cáo đám đổi mới.
Nguyễn Duy mô tả cảnh đó:
“Phạm Tường Hạnh vứt văn chương
vọt lên đánh hụt một đường đại
đao”
Anh ta gào lên:
“… ối giời ơi! bác Sáu
(Thọ] ơi!...
nhà ta nó phá tan rồi còn đâu…”.
Anh em còn nhắc chuyện ông Trần
Trọng Tân chăm chỉ một cách bất thường, bỏ nhà đến ăn ngủ ngay tại nhà khách 37
Hùng Vương, nơi đại biểu các nơi về ở mấy ngày đại hội, để dò la tình hình
chuẩn bị đối phó. Cũng không ngờ họ sợ đến vậy…
Còn những người đầu tiên ngạc
nhiên về đại hội là các nhân viên phục vụ và bảo vệ ở hội trường Ba Đình. Chưa
bao giờ họ thấy tụ hội ở cái nơi long trọng nhất nước này một đám đông gọi là
đại biểu những 396 người hết sức ồn ào và mất trật tự, ăn mặc đủ kiểu đủ mốt,
nói năng ngang tàng, mà lại nghèo đến thế. Tuyệt đối toàn xe đạp, không ô tô đã
đành, chỉ duy nhất một nguời là ông nhà văn đại tá Hồ Phương cưỡi chiếc xe máy
Peugeot từ đời nảo đời nào của Tây, được coi là kỳ quan.
Tôi không nhớ người ta đã làm
những gì ở đại hội để mà họp được lâu thế, những năm ngày, từ 28 tháng 10 sang
tận mồng 1 tháng 11. Gọi là đại hội nhà văn nhưng hầu như chẳng mấy ai nói thật
sự về những vấn đề sâu sắc của văn học. Công kích nhau là chính, hoặc sỗ sàng
dao búa hoặc thâm thúy cay chua. Tất nhiên có phản đối mạnh mẽ vụ xử lý báo Văn
nghệ, trong khi Nguyễn Đình Thi và Chính Hữu im re như không nghe thấy
(Thậm chí đến cuối buổi bế mạc, Nguyễn Đình Thi bỗng bất ngờ bước tới ôm hôn
tôi thắm thiết)… Còn thì chủ yếu hướng đến chuyện bầu bán, hoặc ngầm ám chỉ đến
chuyện bầu ai, loại ai.
Tôi không để ý, nhưng về sau Hữu
Mai có lần bảo tôi: “Cậu thấy không, tất cả những người rốt cuộc được bầu vào
Ban Chấp hành đều im lặng, không ai phát biểu câu nào suốt năm ngày cực kỳ ồn ào
ấy. Im lặng là vàng…”.
Mấy câu của Nguyễn Duy trích ra ở
trên là trong bản trường ca rất hay của anh “Nhìn từ gần đại hội nhà văn”.
Trong tác phẩm bi hài ấy, anh chia đại hội ra thành hai phe mà anh gọi là hai
phái, “phái vui tươi” tức đám cải cách, và “phái hằm hằm” tức đám bảo thủ. Nhìn
chung phái vui tươi đông hơn, tươi cười, hớn hở, rất thoải mái, tự do và tài
tử; thường bỏ hội trường xuống căng-tin uống bia, thậm chí bỏ đi chơi đâu đó,
thích thì trở về xông lên diễn đàn, ăn nói hùng hồn. Tất nhiên cũng có người
nhỏ nhẹ, mà nghe kỹ sắc tựa dao, như Trần Thùy Mai, con gái Huế mà lại! Có
chuyện anh Trần Độ đi công tác vắng, gửi lại đại hội một bức thư thẳng thắn và
nghiêm trang, Chủ tịch đoàn có Nguyễn Đình Thi và Trần Bạch Đằng lúng túng
không muốn công bố. Anh Nguyễn Văn Hạnh, là Phó ban Văn hóa Văn nghệ của anh Độ
liền bước lên diễn đàn đọc thư anh Độ. Trong trường ca đặc sắc viết nhại theo
“Chinh phụ ngâm” của mình, Nguyễn Duy ghi lại khoảnh khắc “lịch sử” ấy như sau:
“Trần Độ biến nơi nào chẳng thấy
thấy phất phơ có mấy tờ thư
phấp pha phấp phới ngôn từ
đoàn Chủ tịch cứ ậm ừ mần thinh