Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

EM CHƯA HIỂU HẾT ĐÂU EM

Nguyễn Văn Diệp





Đất nước mình chưa đến nỗi thế đâu em!
Vẫn chói sáng qua bốn ngàn năm
Tự vua chúa đến dân đem ai không qua bú mớm
Sơn hào chăm chút, rau cháo nuôi nhau trước sau đều lớn

Đất nước mình rồi chẳng khác mấy đâu em!
Xưa dự án ,tượng đài hàng ngàn tỉ
Thì nay mai rút xuống độ vài trăm!
Người lao động chẳng có gì nhưng vẫn coi là vĩ đại!

Đất nước mình không buồn quá thế em!
Rừng hết bạc,biển hết vàng ,nhưng đồng xanh rồi lại biếc
Con cháu mai sau sao ngồi yên chịu chết
Chúng sẽ đòng tầu rẽ sóng vượt khơi xa

ĐẤT NƯỚC MÌNH YÊU LẮM PHẢI KHÔNG EM?

Hồ Bá Thâm
 (Gửi Trần Thị Lam, tác giả bài thơ
“Đất nước mình ngộ quá phải không anh”)


Đất nước mình em có nhớ không
Nhiều khổ đau nhưng cũng lắm chiến công
Đánh giặc giỏi thành “lương tâm thời đại”
Mà một thời xa chẳng ai biết “Việt Nam”!
.
Đất nước mình em có nhớ chăng
Để có trưa Ba mươi tháng Tư phải vượt qua tù tội, tối tăm
Đường xây dựng còn dài bao sóng gió
Không vững tay chèo sao thắng được cản ngại, khó khăn!

Những bài hoạ & hồi đáp bài thơ "Đất nước mình ngộ quá phải không anh?"


 Hoàng Trọng Thanh - Cảm nhận thấy mình cũng là một trong những người mà Cô giáo Trần T. Lam có thể gọi bằng "Anh" nên tôi xin Họa Đáp bài thơ này để chia sẻ những suy tư về hiện trạng đất nước cùng cô & tất cả Quí vị nào còn nặng lòng với Tổ Quốc).



Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Bốn ngàn tuổi! Chẳng phải dân không chịu lớn
Vì bẩy mươi năm đảng bắt dân bú mớm
Nên trước những bất công dân bận, chửa kêu đòi...

Đất nước mình chẳng lạ lắm đâu em
Dẫu thành tích bánh chưng, tượng đài ngàn tỉ
Cờ 6 sao đón vua Tập được thực hiện kỳ vĩ
Chỉ vì sinh mạng dân Việt sao bằng đảng phải sống còn!

ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ?!!

Trần thị Lam - gv trường chuyên Hà tĩnh)




Đất nước mình ngộ quá phải không anh?
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn,
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm,
Trước bất công vẫn không biết kêu đòi...

Đất nước mình lạ quá phải không anh?
Những chiếc bánh chưng vô cùng kỳ vĩ,
Những dự án và tượng đài nghìn tỷ,
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...

Em có biết

Lê Dủ Chân

Em có biết ai là kẻ thù truyền kiếp
Bắt dân ta nô lệ một ngàn năm
Bao đời nay vẫn giuơng vuốt nhe răng
Mong chiếm lấy nước ta làm quận, huyện?


Em có biết ai là tên xâm lược
Chiếm Lão Sơn, Bản Giốc, Nam Quan
Hoàng Trường Sa, Đông Hải mưu toan
Chặn nước Việt tìm đường vươn ra biển?

ĐẤT NƯỚC MÌNH CÓ GÌ LẠ ĐÂU EM




Đất nước mình có gì lạ đâu em
Cũng núi cũng sông cũng đồng cũng biển
Bên cạnh thanh cao vẫn còn đê tiện
Lạ lúc đầu sau mãi cũng thành quen

Đất nước mình có gì lạ đâu em
Nhũng nhiễu tham quan nước nào chẳng có
Ở nước ta họ kêu bộ phận nhỏ
Lạ lúc đầu sau mãi cũng thành quen.

Đất nước mình có gì lạ đâu em
Thủ tục lâu nay vẫn hành là chính
Đã hiệu rồi chắc nay mai sẽ chỉnh
Lạ lúc đầu sau mãi cũng thành quen.

TỔ QUỐC CÓ BAO GIỜ ĐAU THẾ NÀY CHĂNG?!

Phong Ba

Tổ quốc có bao giờ đau thế này chăng
Mấy chục năm hai miền thống nhất
Mà đất nước vẫn nghẹn ngào uất hận
Bao vạn chài vẫn trắng những vành khăn
Tổ quốc có bao giờ đau thế này chăng
"Giặc cướp quen" trên những con "tàu lạ"
Tàn bạo dã man, điên cuồng hèn hạ
Ác độc hơn loài ngã quỷ Sa-tăng

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

Phong trào vì tiến bộ xã hội của Việt Nam

Posted by adminbasam on 10/05/2016

10-5-2016
NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT NGÀY 15/05/2016
VÌ SỰ TIẾN BỘ XÃ HỘI.
Tôi không còn nhiều thời gian. Đây có lẽ là một trong số các status cuối cùng của tôi, vì thế tôi sẽ cố gắng viết thật ngắn gọn:
1. ĐÂY LÀ CUỘC ĐẤU TRANH ĐỂ XÂY DỰNG, THAY VÌ HUỶ HOẠI.
(1.1) Đây là hoạt động phản kháng trong hoà bình, bằng cách sử dụng quyền tuần hành và biểu tình theo đúng hiến pháp. Mục đích tối cao của nó là xây dựng, không phải là hủy hoại xã hội.
(1.2) Tôi không kêu gọi lật đổ chính quyền. Tôi kêu gọi người dân thực hiện quyền đồng thuận xã hội, để nêu kiến nghị, tạo sức mạnh khiến chính quyền hiện nay buộc phải lắng nghe và hành động tích cực. Đã đến lúc người Việt Nam phải có một chính phủ chịu lắng nghe, thay vì chỉ dùng bạo quyền đàn áp.
(1.3) Cuộc đấu tranh này không có kẻ thù cá nhân. Bất cứ ai thấy cần có một xã hội tốt đẹp hơn đều có thể tham gia, không phân biệt chính kiến hay tôn giáo. Những người tuần hành không được nhắm vào ai. Mục đích của nó là xây dựng bằng ánh sáng tri thức và hòa bình để chiến thắng thù hận. Cuối cùng để có thể có một hệ thống chính trị tốt hơn cho đất nước.
(1.4) Mọi hành động của những người tham gia tuần hành, đều phải đặt nguyên tắc hành xử ôn hoà và hoà bình làm nguyên tắc tối cao. Mọi hành động phản kháng vũ lực đều phải bị ngăn cấm. Mọi hành động gây tổn hại tài sản công và tài sản tư đều phải bị loại bỏ.
2. ĐÂY LÀ CUỘC ĐẤU TRANH LÂU DÀI

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

KÊU GỌI XUỐNG ĐƯỜNG VÌ MÔI TRƯỜNG


Thời gian: 09h00 ngày Chủ Nhật, 8/5/2016
Địa điểm:
+ Hà Nội: Nhà Hát Lớn
+ Sài Gòn: Công viên 30/4, Quận 1
+ Các tỉnh khác: Bất cứ địa điểm công cộng nào.
Xét thấy:
– Chính phủ cố tình chậm trễ trong việc công bố nguyên nhân cá chết, biển bị đầu độc. Tình trạng biển chết, cá chết vẫn tiếp diễn;
– Truyền thông lề đảng bị buộc phải đưa tin theo định hướng, thiếu độc lập và khách quan;
– Cách xử lý khủng hoảng về thảm họa môi trường không rốt ráo, thiếu khoa học dễ dẫn đến một thảm họa về bệnh tật của toàn thể nhân dân sau này;
– Lên tiếng yêu cầu Nhà nước bảo vệ môi trường, bảo vệ người dân là trách nhiệm của mỗi người;
– Nhiều người làm truyền thông độc lập đã bị bắt, bị đánh, bị xúc phạm nhân phẩm, bị giam giữ trái phép;

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Một qui ước sinh hoạt dân chủ?

(Nguyễn Gia Kiểng)

“ Đảng Cộng Sản Việt Nam có thể đặt một người như ông Trần Đại Quang vào chức vụ chủ tịch nước bởi vì họ không coi dân tộc Việt Nam ra gì và cư xử như một lực lượng chiếm đóng. Nhưng còn người Việt Nam? Tại sao đối lập dân chủ Việt Nam không có phản ứng nào cả, dù ông là một hung thần của những người dân chủ? Câu trả lời chỉ có thể là vì "một bộ phận không nhỏ" những người dân chủ Việt Nam vừa vô ý thức vừa không mấy quan tâm đến đạo đức, lẽ phải và sự tử tế. Nhưng như thế thì sức mạnh của họ ở đâu? Dân chủ và nhân quyền chỉ là những giá trị đáng tôn vinh vì phù hợp với lẽ phải và đạo đức trong xã hội. Nếu gạt đạo đức và lẽ phải đi thì dân chủ và nhân quyền chỉ còn là một khẩu hiệu và cuộc đấu tranh cho dân chủ chỉ là một trò chơi vớ vẩn”.

Tôi ngồi trước máy vi tính gõ những dòng này chiều 23/01/2016 tại Paris, sau khi phiên họp thứ ba của Đại Hội 12 của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã kết thúc. Giờ này tất cả đã được quyết định. Như vậy bài này hoàn toàn không thể có bất cứ một ảnh hưởng nào lên đại hội này. Mục đích duy nhất của nó chỉ là để rút ra một kết luận giữa những người dân chủ với nhau.
Xin nói ngay kết luận đó: chúng ta rất cần một qui ước sinh hoạt cho không gian dân chủ.
Chưa bao giờ một đại hội của Đảng Cộng Sản gây nhiều thảo luận sôi nổi bằng lần này, dù đây cũng là một đại hội bị dân chúng Việt Nam tẩy chay nhất vì gần như không có ai đóng góp ý kiến nào với Đảng cả. Tuy vậy trong không khí sôi nổi này điều đáng quan tâm nhất lại chính là một điều không ai bàn tới. Sự kiện không ai nói tới nó tiết lộ rất nhiều.
Người ta chăm chú theo dõi và thảo luận xem phe ông Nguyễn Phú Trọng hay phe ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ thắng, nên ủng hộ ông nào, ông nào tệ hơn ông nào v.v. Nhưng tuyệt nhiên không ai bình luận gì về việc, theo gần như mọi nguồn tin và trừ bất ngờ giờ chót, ông Trần Đại Quang sẽ là chủ tịch nước. Người ta có vẻ coi đó là chuyện bình thường hoặc không quan trọng. Nhưng việc ông Trần Đại Quang trở thành nguyên thủ quốc gia không bình thường chút nào. Theo những gì các bạn tôi cho biết về ông thì sự kiện ông có thể lên làm chủ tịch nước đáng lẽ phải gây phản ứng rất mạnh.
Trần Đại Quang sinh năm 1956 nhưng một số tài liệu lại cho thấy là thực ra ông sinh năm 1950 và đã tự trẻ hóa bằng cách lấy bút ngoặc lên trên để sửa con số không (0) thành con số sáu (6). Ông xuất thân là một công an cơ sở rồi được điều phối vào ngành tình báo và phục vụ trong ngành này cho đến khi lên tướng, làm thứ trưởng rồi bộ trưởng công an. Huấn luyện và đào tạo của ông thuần túy là trong công an và tại trường đảng mang một cái tên lạm phát là Học Viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh. Tuy vậy ông cũng được phong hàm tiến sĩ luật và giáo sư. Luật đây chỉ có thể là luật của công an cộng sản, nghĩa là luật rừng. Bằng tiến sĩ chắc chắn do đảng phong chứ không do một trường đại học nào, còn giáo sư thì không biết là ông có thể dạy môn nào ngoài kỹ thuật tra tấn và ép cung. Tóm lại, đây là một công an đặc sệt với một lý lịch không rõ rệt. Tuy vậy sự nghiệp của ông lại rất rõ ràng. Từ ngày ông lên làm thứ trưởng rồi bộ trưởng bộ công an ngành công an Việt Nam đã thay đổi lớn. Nhiều vụ tra tấn và ép cung những người vô tội để buộc nhận tội thay cho các can phạm thực đã được dư luận phanh phui trong đó có cả một vụ mà can phạm thực là cháu ông Trần Đại Quang. Các vụ đánh người, kể cả đánh chết người, trong đồn công an trở thành thường xuyên. Công an sử dụng côn đồ hoặc giả làm côn đồ đánh dân oan, giáo dân công giáo và những người dân chủ; người ta không còn phân biệt được công an và đạo tặc. Các biên bản điều tra của công an (sau đó trở thành cáo trạng của Viện Kiểm Sát) trắng trợn hơn hẳn, người ta có thể kể những việc làm rất bình thường và hợp pháp để rồi kết luận như thế là có đầy đủ bằng chứng rõ ràng rằng bị cáo đã phạm tội nghiêm trọng; sau đó là các bản án tù 5 năm, 10 năm, 15 năm. Trong nhà tù nhiều khi tù nhân phải trả tiền để "được" còng bằng những chiếc còng không nhiễm trùng HIV. Dưới sự lãnh đạo của Trần Đại Quang công an cũng làm tiền trắng trợn hẳn hơn trước. Tại các quốc gia bình thường một bộ trưởng công an chỉ để xảy ra một phần trăm những điều đã xảy ra trong ngành công an Việt Nam cũng đã bị cách chức và truy tố rồi.