41 năm sau ngày chấm dứt cuộc chiến tranh có tên gọi thống nhất Bắc Nam, vào
30/4 năm nay, nhân dân Việt Nam lại có dịp nhìn thấy một cuộc chiến “thống
nhất” khác đang phủ bóng lên quê hương mình: Cuộc chiến âm thầm từ lâu mang
bóng dáng của người bạn Trung Quốc.
Chưa bao giờ trên trên toàn Việt Nam, nỗi sợ hãi có tên gọi
Trung Quốc đang hình thành rõ như vậy, bao gồm thực phẩm, hàng hoá, văn hoá
mới, môi trường, chính trị… Khắp nơi, một cuộc chiến không tiếng súng đang diễn
ra nhưng thất bại luôn thuộc về con người Việt Nam.
Mỗi lúc càng không thể chối cãi: nạn ung thư về thực phẩm tăng
nhanh trong toàn dân, nền kinh tế lệ thuộc leo thang một cách ngu ngốc vào Bắc
Kinh, biển và đất liền bị công khai cưỡng đoạt dần dần, người Trung Quốc di cư
ồ ạt và thiếu minh bạch vào Việt Nam, biến nhiều điểm quan yếu của tổ quốc
thành tô giới riêng của người Trung Quốc.
Thậm chí năm 2016, đã có những nơi chỉ buôn bán, sinh hoạt cho
người Trung Quốc và dùng tiền nhân dân tệ, không tiếp người Việt. Giai đoạn mới
cuộc chiến “thống nhất” đã đến.
Mới đây, từ thảm hoạ môi sinh kinh hoàng xảy ra ở Vũng Áng,
nhiều người Việt vẫn nghĩ rằng Formosa Hà Tĩnh chỉ là công ty Đài Loan. Thế
nhưng tiết lộ trên trang web mang tên Trần Đại Quang, tên của chủ tịch nước
hiện tại ở Việt Nam, cho biết hệ thống đó hoàn toàn là Trung Quốc.
Tin cho biết, theo công văn số 1407114 của Công ty TNHH Hưng
Nghiệp Formosa Hà Tĩnh đề đạt với chính quyền Hà Tĩnh về số lượng nhà thầu làm
việc cho hệ thống này, thì trong số 28 công ty thầu, đã có đến 25 công ty Trung
Quốc (không phải Đài Loan), chỉ có 3 công ty Việt Nam. Số lượng công nhân Trung
Quốc cũng lên đến 10.000 người.
Một cuộc thống nhất khác, ngay từ sau 30/4 của nhiều thập niên
trước. Trên tấm bản đồ đầy những điểm đánh dấu sự có mặt của người Trung Quốc,
nhân danh thịnh vượng, bạn hãy làm một đường nối tất cả, để nhận ra đó là hình
thù một tấm lưới lớn. Chúng ta rồi như cá, không còn đường đến với biển khơi tự
do, và chỉ còn được sống – ăn loại thức ăn nào mà họ đã chọn. Như những con cá
trong lưới, nhưng chúng ta được chết trong “thống nhất” mà không được giãy giụa
hay cất tiếng.
NS Tuấn Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét