JB Nguyễn Hữu Vinh
29-9-2016
Đến với Biển chết
Miền Trung
Thảm họa môi trường
biển Miền Trung là một đại họa, một nỗi đau nhức nhối, lúc quặn thắt và có lúc
âm ỉ trong lòng người dân Việt mấy tháng qua. Đặc biệt những ngư dân miền
Trung, nơi mảnh đất nắng cháy và khắc nghiệt vốn đã đem lại đời sống khó khăn
cực nhọc cho họ.
Tôi đã đến với ngư dân
nơi đây nhiều lần và chứng kiến sự chết chóc do thảm họa Formosa gây ra.
Từ ngày biển chết, họ
điêu đứng với cuộc sống của mình, nào là công việc làm ăn hàng ngày từ bữa cơm,
từ chút thức ăn, từ tấm áo của mẹ đến chiếc quần cho con, từ đồng tiền con ở
trọ đi học cho đến cuốn vở cho con đến trường, rồi ốm đau, tiền đi bệnh viện,
tiền điều trị… tất cả đều trông chờ vào biển.
Từ ngày biển chết, tất
cả đều tự động dừng lại. Mới đây, khai giảng năm học mới cả ngàn học sinh đã
không đến được trường. Hàng ngàn sinh viên buộc bỏ học làm thuê kiếm sống nơi
xa xôi khi nguồn viện trợ duy nhất đã không còn nữa.
Những ngày này ở các
làng chài, ngư dân đều ngồi thẫn thờ nhìn ra biển với những tiếng thở dài ngao
ngán và sự đói kém đến với họ từng ngày, trong từng bữa ăn.
Nếu bạn chưa đến, chưa
chứng kiến cuộc sống khốn khó của họ những ngày qua, hẳn bạn sẽ rất khó hình
dung tội ác Formosa
và những kẻ rước giặc vào nhà đến mức nào.
Có thể bạn sẽ khó hình
dung sự chết chóc nếu bạn chưa thấy những chiếc thuyền phủ vải trắng nằm trên
bờ như những dãy quan tài bất động nhìn đến mà lạnh người. Những đầm đìa nuôi
trồng thủy, hải sản giờ tan hoang không tìm ra sự sống.
Ở đó, không chỉ biển
không còn tôm cá dưới nước, mà trên những bãi sình lầy nơi mà người dân hàng
ngày có thể bắt con cua, con cáy cho qua bữa ăn những ngày biển động… giờ đây
lặng phắt một không gian chết chóc, bởi không một sinh vật nào tồn tại ở đây.
Bạn hãy bước lên những
bãi cát ven biển, cát vẫn mịn, sóng vẫn vỗ bờ. Nhưng ở đó là một bãi cát phẳng
lỳ, không còn dấu tích những viên cát mà đám dã tràng muôn đời nay vẫn nhọc
nhằn xe lại, chúng đã chết hết.
Bạn có thể đi hàng cây
số vùng Kỳ Hà, thuộc Kỳ Anh, những bãi sú vẹt cũng đã trơ gốc từ những ngày
cuối tháng 3 năm nay. Còn đâu những tiếng đàn chim líu lo hót, chuyền cành cây
tìm mồi những sáng mai hay líu ríu gọi nhau khi mặt trời tắt nắng.
Không chỉ có sự chết
chóc hiện trên bãi, trên bờ hoặc dưới biển, những giếng nước ngầm trong lành
bao đời nay người dân đi biển về chỉ cần lôi gàu nước lên uống tại chỗ, nay
nồng nặc những mùi hôi của hóa chất độc.
Họ sẽ sống ra sao? Con
cháu họ thế nào trong tương lai?
Tất cả bao trùm là một
sự chết chóc, một cảnh tang thương im ắng đến rợn người.
Ai? Thái độ của
những “kẻ chăn thuê”!
Chúng tôi đang đi trên
bờ biển chết. Chiếc điện thoại cậu bạn cầm trên tay bỗng vang lên réo rắt,
tiếng hát của ca sĩ Cát Anh Tài thiết tha mà đau đớn: “Ai, ai gây nên niềm
đau ấy, ai gieo vào lòng biển cái chết hôm nay? Biển là vàng, giờ thành mối
hiểm nguy… Vì ai? Hãy nói đi”.
Đã rõ thủ phạm là tập
đoàn Formosa .
Hẳn nhiên là vậy.
Nhưng vì sao nên nông
nỗi này là một câu hỏi mà lời đáp sẽ rất dài.
Đã 6 tháng qua, người
dân dài cổ chờ đền bù, thủ phạm đã rõ, tiền thì nhà nước nhanh nhẩu nhận, nhưng
ngư dân cứ chờ và nhịn đói để… đợi
Nhưng, chưa cần nói
đến việc đền bù như thế nào, có thể chuyện tiền nong chỉ là vấn đề vật chất.
Cái người dân rất cần ở đây, lại là tinh thần, là thái độ đối xử với người dân
trong thảm họa.
Sự động viên, thăm hỏi
và quan tâm đến họ, nhiều khi còn lớn hơn những đồng tiền đang hứa hẹn, một lời
hỏi thăm, một sự chia sẻ hẳn sẽ có tác dụng hơn mấy bì gạo mốc cứu trợ cho họ ở
đây.
Thế nhưng, hơn 20 ngày
sau, từ khi cá chết đồng loạt, Nguyễn Phú Trọng, TBT Đảng CS – người tự nhận
trách nhiệm cao nhất “lãnh đạo đất nước” – về Kỳ Anh. Trong khi người dân hoảng
loạn bởi cơ nghiệp đang xuống sông xuống biển, người bị nhiễm độc tố mà chưa
biết kêu ai. Họ hy vọng ít nhất cũng có một lời thăm hỏi đến họ, đến đời sống
người dân nơi đây.
Nhưng không, Nguyễn
Phú Trọng chỉ đến thăm Formosa
– Thủ phạm gây nên thảm họa môi trường. Ông ta đến, cười toe toét rồi ông bước
qua thân phận những người dân nghèo đang kề cửa tử để ông đi và buông lại một
câu ráo hoảnh: “Hà Tĩnh đang đi đúng hướng”.
Kể từ đó, người dân
chưa hề nghe ông ta nói một lời nào về thân phận người dân trong thảm họa miền
Trung, ngoài một điều oán thán rằng “cá chết ảnh hưởng đến bầu cử”. Quả là
không còn gì để nói.
Thế là được lời như
cởi tấm lòng, hệ thống quan chức Hà Tĩnh vốn “tàng hình” – theo ngôn ngữ báo
chí – mất tích từ khi thảm họa xảy ra, nay nhảy ra xúi dân “Yên tâm ăn cá và tắm ở
Vũng Áng”.
Thế rồi, đại họa lan
ra không chỉ Hà Tĩnh, mà dần dần các tỉnh tiếp theo. Thay vì lo cho đời sống
người dân bị nhiễm độc, thay vì việc lo an toàn cho nòi giống đất nước các lãnh
đạo từ trung ương, đến địa phương hò nhau xuống tắm biển, ăn cá làm mẫu để xúi
dân ăn nhằm bưng bít đại họa mà họ đang gánh chịu.
Có lẽ hiếm có một thể
chế chính trị nào xưa nay, kể cả chết độ phát xít Hitler, mà lãnh đạo đất nước,
lãnh đạo địa phương, lại xúi dân vào chỗ chết, vào chỗ hủy diệt như ở Việt Nam
trong đại thảm họa này.
Vô luân đến thế là
cùng.
Nỗi đau quằn quại của
ngư dân khi bị nhà nước rước giặc vào nhà đẩy cuộc sống của họ vào con đường
tận diệt, những sự quan tâm của xã hội bị chặn lấp bởi bóng dáng của súng đạn,
chó và công an, cảnh sát. Những người đến tìm hiểu về
nỗi đau, về những nguy hiểm của họ, bị nhà nước bắt bớ, đánh đập
và đưa lên truyền hình để gán cho “thế lực thù địch”.
Hẳn nhiên, họ là thế
lực thù địch của đảng. Nhưng họ là những người đã vì nhân dân đau khổ.
Thế rồi nửa năm trời
trôi qua, nhà nước đi từ lúng túng này đến bất minh khác trước thảm họa người
dân. Sự đủng đỉnh của họ, cho người dân thấy rằng, mạng sống của người dân, sự
tồn vong của nòi giống chẳng là gì trong mắt họ.
Cũng đúng thôi, với
bản chất Cộng sản, Polpot – Iengxary còn tự giết hàng triệu người Campuhia đó
thôi.
Có lẽ điều này, để ứng
nghiệm lời Kinh Thánh trong thời hiện đại: “Kẻ chăn thuê chạy trốn, vì
là đứa chăn thuê, và chẳng tha thiết gì đến đàn chiên”. (Gioan 10,25)
Cực chẳng đã, ngày
26/9/2016, hàng ngàn người dân đã kéo đên Tòa án Thị xã Kỳ Anh để ủng hộ 600
người dân từ Quỳnh Lưu, Nghệ An vượt 200 km đến nộp đơn kiện Formosa – kẻ thủ
ác gây nên đại họa này.
Họ ra đi trong sự gầm
ghè, sự gây khó khăn từ phía nhà cầm quyền. Nhưng họ được sự quan tâm của cả
thế giới.
Mục tử tốt lành,
thí mạng sống vì đàn chiên
Thật ngỡ ngàng, khi
những nạn nhân Formosa đã vượt đường trường với hơn 200 km đến Thị xã Kỳ Anh
nộp đơn khởi kiện Formosa, họ bất ngờ được Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt
đến thăm và động viên, an ủi.
Điều này nằm ngoài sự
tưởng tượng của tất cả những ai vốn nhiều lạc quan, hy vọng và giàu trí tưởng
tượng nhất xưa nay.
Từ khi thảm họa xảy
ra, hầu hết quan chức nhà nước trốn tránh đến đó, tránh mặt tiếp xúc nạn nhân,
họ tránh vì hai lẽ: Xưa nay, mật mỡ đâu thì ruồi muỗi bâu đó. Còn ở khu vực
miền Trung, nơi thảm họa hiện nay, chỉ còn có chết chóc và nghèo đói, tại sao
họ phải đến?
Cũng khi đó, lại có sự
xuất hiện của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt và đây không phải lần đầu tiên.
Trước đó, ngài đã dành tất cả những quà tặng, những gom góp của mình và những
tấm lòng hảo tâm trong dịp mừng ngân khánh của ngài, để đem đến cho những người
dân là nạn nhân thảm họa sự an ủi về tinh thần lẫn vật chất ở đây.
Có lẽ nhiều người còn
nhớ, những nơi Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt bước chân đến, không phải là những
nơi phồn hoa, đô hội, nơi cỗ bàn đầy ắp hay nơi lộng lẫy xa hoa.
Ngài luôn xuất hiện
những nơi bần cùng nhất, đau khổ nhất.
Người ta còn nhớ, khi
nhà cầm quyền Hà Nội tổ chức bắt bớ cách trái pháp luật các giáo dân Thái Hà,
giữa lúc tình hình như nước sôi, lửa bỏng. Hệ thống truyền thông nhà nước đang
ra sức cắt xén và vu cáo ngài với một làn sóng đỏ độc kinh hoàng, nhiều người
lẩn tránh… Thì chính lúc đó, Đức TGM Hà Nội Giuse Ngô Quang Kiệt đến thăm hỏi
gia đình và động viên các nạn nhân này.
Hành động đó, không
chỉ làm nức lòng giáo dân, mà cả những người ngoài công giáo đã sững sờ trước sự dũng cảm,
tình thương của một mục tử đối với giáo dân mình.
Còn nhớ, trận lụt lịch
sử tại Hà Nội, từ cuối tháng 10/2008 đến đầu tháng 11, sau đúng 40 ngày nhà cầm
quyền Hà Nội tiến hành cướp Tòa Khâm sứ.
Những tiếng kêu ai oán
vọng lên từ bốn phương trời, những trẻ nhỏ mất mạng trên đường đi học, những
người mẹ nuôi con bị nước dìm chết… đời sống người dân thống khổ vì lụt lội.
Khi đó, đám quan chức
Cộng sản Hà Nội đang lo tụ tập hể hả với nhau về thành quả cướp đoạt đất đai
tôn giáo. Hai ngày sau khi dân bị ngập và hàng chục người dân mất mạng, Phạm
Quang Nghị, Bí thư Thành ủy mới thò mặt ra chửi dân “ỉ lại, không chịu đem sức
ra mà làm”.
Chính lúc đó, chiều 4/11/2008
Đức TGM Hà Nội GiuseNgô Quang Kiệt
đã lội nước lụt đến với họ, ngài đã đến thăm gia đình có em
bé bị chết đuối, thăm bà con giáo dân cũng như lương dân bị ngập nặng nhất,
chia sẻ với họ từng gói mỳ tôm.
Không thể nói hết
những cảm xúc, những tình cảm, sự kính trọng mà người dân khắp nơi dành cho
ngài. Cả thế giới ngạc nhiên, cả hệ thống quan chức cộng sản bẽ mặt.
Và sau đó, phong trào lội
nước bắt đầu: Mấy hôm sau, khi nước đã rút, Nguyễn Minh Triết,
rồi Phạm Quang Nghị chừng như thấy ê mặt quá, cũng lại bắt đầu “lội nước”.
Cũng hy vọng rằng lần
này, Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt đã dẫn đầu, thì ở Việt Nam sẽ lại có phong
trào đến thăm nạn nhân thảm họa môi trường? Vậy cũng tốt.
Có thể nói rằng: Với
nhãn quan của người đời, và nhất là góc nhìn của người Cộng sản, thì đó là
những hành động “dại dột”, bởi chỉ mang vào mình những sự ghét bỏ của nhà cầm
quyền vốn coi thườn đau khổ và tính mạng người dân.
Có thể với những người
vẫn còn sợ hãi, họ coi đó là hành động dũng cảm, liều lĩnh trong xã hội cộng
sản đầy sắt máu ngày nay.
Nhưng, đó chỉ là sự
“Chạnh lòng thương”, là những hành động bình thường của một chủ chăn, một người
đi theo đường lối Đức Ki tô đã dạy: “Ta là mục tử tốt lành. Mục tử tốt
lành thí mạng sống vì chiên”. (Ga 10,22-23).
Hà Nội, ngày
29/9/2016
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét