Nguyễn Tiến Dân
3-11-2016
Sáng nay, mình có khách. Đó là một cao niên,
“mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao”.
Chạm mặt, bác đã tự giới thiệu: “Tôi là
một Dư luận viên cao cấp. Không đồng hạng với cái loại bặm trợn, như Trần Nhật
Quang và không hàm hồ, như cái đám Mõ làng. Hôm nay đến đây, để chấn chỉnh và
uốn nắn những lệch lạc trong tư tưởng và nhận thức của cái lão Dân già”.
Bác trao cho mình, cái cạc- vi- dít. Trên đó, ghi một lô xích xông những cái
của nợ. Nào là, chức danh – nọ là, chức vụ. Có cả học hàm và không thiếu học
vị. Chữ tây, xen lẫn với chữ ta và còn độn thêm cả một ít chữ tàu. Nhìn, hoa cả
mắt. Mình miễn cưỡng, nhận cái mảnh bìa nhỏ xíu đó và hờ hững, đút nó vào túi
quần. Đoạn, thong thả thưa lại:
– Rất tiếc, tôi chỉ là 1 phó thường dân. Vô
danh – không địa vị. Bởi thế không dám in danh thiếp, để lòe thiên hạ.
Bác ấy, trao cho mình 1 cái lườm, còn sắc
hơn cả dao cạo:
– Đừng có nói, ông vô danh. Sự thực, ông là
cái thằng phản động nổi tiếng. Ông chuyên chọc ngoáy và bóc mẽ cái Đảng quang
vinh của chúng tôi. Tiếc rằng, cho đến tận giờ phút này, chúng tôi vẫn chưa
nghĩ ra cách gì, để rút được cái lưỡi sắc nhọn của ông. Ai đời, Tổng Bí thư của
chúng tôi vừa mới lên ngôi, ông đã ám quẻ, gửi lời chia buồn. Bọn phản động,
đang đói thối mồm. Chúng nhanh chóng vồ lấy và làm thành 1 cái video clip.
Rồi, tung nó lên mạng. Đến giờ, đã có trên 700.000 lượt truy cập. Một bài nữa
của ông, cũng được chúng đặt tiêu đề, nghe rất giật gân: “Chấn động, sấm Trạnh Trình tiên tri cộng sản tất diệt vong vào năm 2017”
và cho lên mạng. Trong vòng chưa đến 20 ngày, đã có tới trên 400.000 lượt truy
cập. Nói ra cái điều đó, chẳng phải để khen ông. Mà chỉ muốn nói rằng: Ông là
cái thằng rất nguy hiểm và Dân trí Nước mình, vô cùng thấp. Những cái thứ rác
rưởi của ông, bao người, cứ dán mắt vào xem. Trong khi, TBT của chúng tôi, đã
rặn ra rất nhiều bài Diễn văn. Bài nào, cũng thể hiện sự uyên bác, cộng với,
bút pháp bậc thầy. Nhưng, chỉ được đem đọc cho những đứa, mà chúng bắt buộc
phải đến nghe. Chứ nếu đem tung lên mạng, ma nó ngó. Ông hãy cho 1 lời giải
thích ngắn gọn, về cái hiện tượng này?
– Hết sức đơn giản. Tổng Bí thư nhà các ông,
bị mắc bệnh hoang tưởng. Cho nên, viết ra những thứ hoang đường, chỉ dành riêng
cho bọn thần kinh nó đọc. Mà cái loại, đã thần kinh lại còn biết chữ, giờ đây
hiếm lắm. Lấy đâu ra, lượng truy cập nhiều. Muốn quần chúng đọc, hãy viết về
những đề tài, mà họ quan tâm. Tỷ như: “Giải
tán chế độ Độc tài. Xây dựng một Nhà nước thực sự của Dân – do Dân và vì Dân”.
– Sao lại phải viết về những đề tài đó,
trong khi Nhà nước của chúng ta đã và đang thực sự là của Dân – do Dân và vì
Dân? Đồng thời, Đảng CS đang được Nhân dân tín nhiệm, để giao trọng trách
“lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối cái Đất
nước này”. Việc gì phải nghĩ đến chuyên, giải tán
nó?
– Ai bảo ông thế?
– Tổng Bí thư, bảo thế và chúng tôi, tin là
thế. “Chúng tôi” ở đây, bao
gồm những kẻ cuồng tín của 1 cái giáo phái, có tên là Cộng sản. Mọi giáo phải
trên đời, đều dạy thiện nam – tín nữ của họ những điều thiện. Riêng giáo phái
của chúng tôi, thì ngược lại. Một khi, đã sa chân để đi theo Đảng, chúng tôi,
nguyện từ bỏ hết tất cả những giá trị Đạo đức và Văn hóa truyền thống của Dân
tộc – từ bỏ hết mọi quyền của 1 con người. Để được sống, như những loài thú
vật: Không được suy nghĩ, giống như loài Người và không được cất lên tiếng
nói của loài Người. Lãnh đạo Đảng, nôn ra cái gì, chúng tôi sẽ nuốt vào thứ đó
– Lãnh đạo Đảng, mắc ách vào cổ, chúng tôi sẽ cày như trâu – Nhà cao cửa rộng,
lãnh đạo Đảng chiếm hết. Chúng tôi sẵn sàng, ngủ trong chuồng lợn… Không kêu ca
– không oán thán. Mọi sự – mọi việc còn lại, nhất nhất đều phải nhắm mắt, phó
mặc cho “Đảng lo”. Có được
cái loại ngu tín như chúng tôi, cho nên, Việt nam mới nghèo mạt rệp. Đổi lại,
chúng ta được sống trong thanh bình và dân Việt nam, có chỉ số sống Hạnh phúc,
đứng vào hàng thứ 2 trên Thế giới. Không như, cái bọn phản động các ông. Lúc
nào cũng tuyên truyền những điều bịa đặt và lếu láo: “Sinh ra, đã là 1 Con Người. Thế thì, mặc nhiên,
phải được hưởng đầy đủ và tất cả mọi quyền của một Con Người”. Đảng
CS không cho, thì các ông đấu tranh, để đòi bằng được những quyền đó. Bao gồm:
quyền được Sống – quyền Tự do và quyền Mưu cầu Hạnh phúc. Toàn những thứ, không
dùng để ăn được – Toàn những đặc quyền, chỉ dành riêng cho lãnh đạo CS. Các
ông, cũng hay giở trò kích động dân chúng. Xúi họ, bắt chúng tôi phải công khai
– minh bạch mọi thứ. Trong khi, chúng tôi phải che giấu sự thực, như mèo giấu
cứt. Tỷ như Thu chi Ngân sách – tỷ như Mật ước Thành đô – tỷ như Hiệp định phân
chia Biên giới trên Đất liền và trên Biển – tỷ như, nguyên nhân thật sự khiến
biển miền Trung bị đầu độc… Chính các ông, là nhân tố quan trọng nhất, làm “mất sự ổn định về Chính trị” của Xã
hội. Không có những kẻ như các ông, Đảng CS mới rảnh tay, để lo cho những kẻ
đầu xỏ. À quên, lo cho cái Đất nước này. Hãy tin tôi đi: Chỉ thêm vài ba cái
thế kỉ nữa, chúng ta sẽ nhìn thấy “ánh
sáng ở cuối đường hầm”.
Mình ngán ngẩm:
– Thứ nhất, cái mà ông gọi là bịa đặt và lếu
láo ấy, được chính Hồ Chí Minh, long trọng đặt vào phần mở đầu của cái gọi là
bản Tuyên ngôn Độc lập và đem đọc nó, ở quảng trường Ba đình. Các ông, đã hạ bệ
Hồ Chí Minh chưa, mà dám nói ra những lời phản nghịch đó?
Thứ 2, người xưa đã dạy: “Tin bạn, mất vợ – tin trộm, mất bò ”.
Bây giờ, muốn chúng tôi tin vào cái Đảng CS, đểu từ đầu đến đít của các ông ư?
Đừng có hòng. Chỉ cần, “một sự bất tín”,
đã đủ cho “vạn sự bất tin”.
Huống hồ, Đảng của các ông, về bản chất, chỉ là cái tổ chức lừa đảo. Từ xưa đến
nay, chúng đã giữ lời hứa với ai bao giờ. Tin vào Đảng và im lặng không lên
tiếng, thế nên, diện tích đất đai của Tổ quốc, ngày càng teo lại – Tin vào Đảng
và im lặng không lên tiếng, thế nên, Đất nước tan hoang và môi trường mới bị
nhiễm độc đến mức kinh khủng như thế này – Tin vào Đảng và im lặng không lên
tiếng, thế nên, con dân Đất Việt, sắp bị lưu manh hóa cả lũ với nhau và đang bị
biến thành món hàng hóa, để cho Đảng “xuất
khẩu”, dưới cái danh xưng mĩ miều “xuất khẩu lao động”. Mà thực chất, chỉ là đi làm cu li và
đi làm đĩ, cho khắp 4 phương trời. Tin vào Đảng và im lặng không lên tiếng, thế
nên…
– Thôi thôi, đủ rồi. Tôi chỉ nhắc ông: Đảng
của chúng tôi rất mạnh và nó có thể đè ông bẹp dí, trong bất cứ lúc nào.
– An ninh Điều tra, cũng đã gọi tôi lên và
cũng đã dọa tôi câu ấy. Tôi nói với họ: “Nợ
tiền của người ta, người đi đòi, nhất định giả câm – giả điếc không trả. Người
ta đòi rát, thì bắt người, để xù nợ. Tởm lợm thay, cho cái bọn CS đê hèn.
Chuyện này, nếu thành hiện thực, bộ mặt chế độ CS, đẹp đẽ gớm. Nếu thích thả
vịt ra rồi đi đuổi, xin mời cứ việc”. Có lẽ, họ thấy lão Dân già
xương xẩu – khó nhằn và không dễ xơi như Cấn Thị Thêu – như Nguyễn Ngọc Như
Quỳnh. Bởi thế, họ để tôi yên. Bây giờ, hãy chuyển lời của tôi, đến với đứa nào
đã sai ông đến, rằng: “Từ cái loại trẻ
con, như Võ Văn Thưởng, từ cái loại choai choai, như Đinh Thế Huynh, cho đến
cái loại sồn sồn, như Nguyến Phú Trọng…, đối với lão Dân già, tất cả bọn chúng,
đều chỉ là đồ hàng mã. Toàn những dạng hữu danh – vô thực. Thổi 1 cái, là bay –
cho 1 que diêm, là cháy trụi. Chúng chẳng có một mi- li- gờ- ram trọng lượng
nào cả. Lấy gì, để đè bẹp được lão Dân già?”.
– Tôi rất biết, Đảng của chúng tôi, đã lừa
đảo – lật lọng và ăn cướp trắng trợn của ông hàng chục tỷ VND. Đã khiến ông,
phải tan cửa – nát nhà. Giờ đây, phải sống như dân du mục. Vì thế, ông có quyền
căm giận và khinh bỉ, cả cái Đảng CS lẫn những lãnh đạo CS của chúng tôi. Nhưng
nói ra những điều ấy, ông đã mắc tội “khi
Quân – phạm Thượng”. Tội này, to lắm. Ông đã chuẩn bị những luận
chứng gì, để tự bào chữa cho mình chưa?
– “Bụt
trên tòa, gà nào mổ mắt”. Cán bộ của các ông, rặt 1 lũ Quỷ. Chẳng
riêng mình tôi, cả thiên hạ đều căm giận và nguyền rủa chúng. Điểm mặt, vài đứa
nhé:
Nguyễn Thị Doan, Trung ương ủy viên của CS.
Bà này giỏi lắm, có tận 2 bằng Tiến sĩ Kinh tế. Tuy vậy, suốt đời chỉ là con
mọt sách. Chưa hề biết, thực tế nó như thế nào. Bà chưa trực tiếp, làm ra đồng
tiền – bát gạo. Cái giỏi của bà, ở chỗ khác. Chỉ dùng khẩu thiệt (miệng lưỡi), bà cũng có thể đắc quan.
Cần gì, phải bò lên giường của người khác. Bà này, ăn nói huyên thuyên – tiền
hậu bất nhất. Chính bà, chửi cán bộ CS không tiếc lời: “ăn của dân, không từ 1 thứ gì”. Nghĩa
là, cứt chúng cũng chẳng từ – Nghĩa là, chúng không hơn gì con chó. Nhổ ra như
thế, nhưng rồi bà lại liếm ngay: “Chế độ
CS của bà, về bản chất, vẫn tốt đẹp gấp vạn lần bọn Tư bản(!)”.
Thật là, tận cùng của sự trơ trẽn và tráo trở.
Giỏi như thế, nhưng Doan cũng chỉ là cái
hạng đàn bà CS. Doan đái, chưa qua ngọn cỏ. Phú Trọng, giỏi hơn nhiều.
Học chuyên sâu về Xây dựng Đảng. Học hàm
Giáo sư – học vị Tiến sĩ, ông đều có đủ. Đã thế, lại được giao trọng trách Tổng
Bí thư. Học gì – làm nấy. Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa, đều đã hội tụ đủ.
Tưởng đâu, Đảng CS Việt nam, phải kiên định và vững như cái bàn thạch. Thực tế,
không hề như vậy. Giờ đây, trước bàn dân thiên hạ, Đảng CS Việt nam, đã lộ rõ
bộ mặt của một cái Tổ chức, có tên gọi là thổ phỉ. Với 2 đặc trưng cơ bản nhất:
Thứ nhất, bọn cầm đầu, toàn một lũ lưu manh – vô lại – tàn ác và tráo trở. Sống
vô Pháp – vô Luân. Khi hành động, chúng bất chấp thủ đoạn. Thứ 2, chúng không
làm ra được bất cứ 1 thứ gì cho Xã hội. Mọi thứ mà chúng đang sở hữu, đều do
lừa đảo hoặc do dùng vũ lực, để đi ăn cướp và giết người, mà có.
Kẻ kia, nghẹn họng. Bác ấy trợn mắt, đến
suýt lòi con ngươi, rồi thét lớn:
– Lão Dân già kia, hãy câm mồm. Báng bổ nhau
như thế, là đủ rồi. Lãnh đạo của chúng tôi, toàn vĩ nhân. Vĩ nhân, là người vĩ
đại. Đừng xuyên tạc nói rằng, đó là “loại
người có đuôi”. Bằng Tiến sĩ, ai trong số họ cũng có. Tấm bằng “Danh nhân Văn hóa Thế giới”, chúng tôi
tự in ra và đang dự định: phân phối nó, cho đến tận cán bộ cấp thôn. Từ trên
xuống dưới, rặt 1 lũ có Văn hóa. Sao lão dám vu khống người ta, “toàn một lũ lưu manh – vô lại – tàn ác và tráo trở”.
Đã thế, hôm nay, chỉ giới hạn mọi thứ trong đề tài này. Cho phép lão, được nói
trước.
Mình móc ra 1 tấm ảnh:
– Xin ông, hãy nhìn vào bức ảnh chụp tại bàn
thờ của nhà TBT Lê Khả Phiêu:
Không thèm nói đến ngọn nến, đặt ở cái chỗ
rất phản cảm – Không thèm nói đến cái chuyện “Đông – Tây y kết hợp”. Nghĩa là, bỏ chung vào 1 cái bàn,
để thờ cúng cùng một lúc, cả 2 trường phái duy tâm và duy vật. Chỉ xét, 1 khía
cạnh khập khiễng vô cùng: Tượng bà Quán Thế Âm Bồ tát, được đúc toàn thân.
Trong trắng – ngọc ngà và to lớn. Phật Bà, ung dung tự tại, tọa lạc trên tòa
sen. Trong khi, tượng Hồ Chí Minh, nhỏ xíu. Đã đen xì, lại không chân – không
tay và tệ hại nhất, nó còn bị đặt không bệ, ngay dưới đít Phật bà. Đầu của Hồ
Chí Minh, ngang tầm với cái gì của Phật Bà, tự ông hãy nhận xét.
Ở đây, không có 1 tí tị tì ti gì, gọi là có
Văn hóa. Để xảy ra việc tệ hại này, có 2 khả năng: Thứ nhất, Phiêu dốt – Thứ
nhì, Phiêu muốn hạ nhục Hồ Chí Minh. Ông chọn khả năng nào? Riêng tôi, tôi
không tin vào cái khả năng thứ 2.
“Một
con ngựa đau – cả tàu bỏ có”. Ngay tại nước Lào láng giềng: Một
chiếc máy bay của họ rơi, mấy chục người thiệt mạng. Cả nước, để tang. Còn ở
ta, lũ lụt ở miền Trung, cướp đi sinh mạng cũng khoảng chừng ấy người. Thêm vào
đó, bao gia đình đang trong hoàn cảnh màn trời – chiếu đất và không có cả cơm ăn
lẫn nước uống. Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Thị Kim Ngân, vẫn coi việc đó, như
không. Tầm như thím, còn có những công việc trọng đại và cấp bách hơn thế, đang
chờ. Tỷ như, Lễ hội áo dài. Một cái Lễ hội, hết sức tầm phào. Nhưng, nó vẫn
được thím cho Tổ chức một cách hoành tráng, ở trung tâm Hoàng thành Thăng long
– Hà nội. Nhà gần, nghe tiếng trống Hội, thím lật đật gác tất cả mọi công việc
Quốc gia đại sự lại và ngứa nghề – tấp tểnh đi dự. Tại đó, thím lên sân khấu
diễn hài. Cũng nghiêng đầu – cũng tạo dáng trước ống kính và rồi, cũng cười đến
tủm 1 cái. Thật xứng tầm, với 1 diễn viên nghiệp dư hạng bét. Tôi có vu cáo
thím Ngân của các ông hay không, mời xem ảnh.
Chuyện này, làm tôi nhớ đến 1 câu nổi tiếng
của Karl Marx – Tổ sư của cái đám CS nhà các ông: “Chỉ có loài súc vật, mới quay lưng lại nỗi đau khổ của đồng loại. Để
chăm lo riêng cho bộ da của mình”. Ý kiến của ông, thế nào?
– …
– Văn hóa, thì lùn – Ý thức, thì tệ hại.
Nhưng thím Ngân, vẫn chẳng chút ngượng ngùng. Không biết mình là ai, thím đã
từng trơ trẽn, đay nghiến những người đấu tranh cho một nền Dân chủ ở Việt nam:
“Bảo vệ hòa bình không phải hô hào cho
thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền, không có đâu. Một số
tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức
đó làm gì cho đất nước? Chưa làm gì cả…”. Dĩ nhiên, chỉ có thím và
cái Đảng của thím, đã làm và làm 1 cách hết sức “quyết liệt”. Thế nên, diện tích của Đất nước ta, ngày một
teo lại. Nghe nói, đã “ngót”
đi đến hàng chục ngàn km2. Cái phần “ngót” đi ấy, nó chạy đi đằng nào? Lào, không lấy được –
Campuchia, lại càng không. Muốn biết cụ thể, nó đã bị nhập vào nước nào, hỏi
thím Ngân, sẽ rõ. Ai giữ Nước – Ai bán Nước, chuyện đó, hiện ra rành rành. Chân
lý, đâu có thuộc về những đứa to mồm và có súng.
Hai tay kia, dẫu có tệ hại. Nhưng, sao bén
gót được TBT Nông Đức Mạnh. Chính tay này, đã bày đặt ra cái chuyện: “Học tập và làm theo tấm gương Đạo đức Hồ Chí Minh”,
khiến cả nước nháo nhào. Tất nhiên, y cũng học tập. Không những thế, còn học
tập, với 1 tâm địa vô cùng thành kính và thực hành, hết sức xuất sắc. Vợ chết,
mồ chưa xanh cỏ, y đã nhanh nhảu rước về nhà, một cái cô U50. Nghe nói, đã qua
tĩ tã mấy đời chồng. Chẳng phải, để cân bằng âm dương. Mà có cưới cheo và có
hôn thú đàng hoàng. Thế gian, những người tử tế, không ai làm như vậy. Riêng
Mạnh, sợ đếch gì, cha con thằng nào.
– Ông im cái mồm đi. Chuyện trai gái, chỉ
nên coi đó là chuyện sinh hoạt. Về tổng thể, cựu Tổng Bí thư của chúng tôi,
ngoài cái chuyên “răng chắc – cặc bền”,
còn lại, ông ta là 1 con người hết sức tuyệt vời. Từ cái khoản phá rừng, cho
tới phá nát Đất nước này. Chính vì thế, Đảng của chúng tôi, toàn những tinh hoa
trí tuệ của loài Người, mà vẫn phải đội đít ông lên. Để đặt ông, vào ngôi đỉnh
cao của quyền lực. Không phải một, mà tận 2 khóa liền tù tì. Xin lỗi ông, nếu
cái “quy trình” nó mà cho
phép, chúng tôi, sẽ suy tôn ông ta làm TBT suốt đời. Bao giờ, chui vào “tàu ngầm 6 tấm” hoặc Đảng CS bị ông ta
làm cho đổ sập, thì mới thôi. Nhìn vào tấm ảnh, được chụp tại nhà riêng của
Nông Đức Mạnh, ông có thấy: TBT của chúng tôi, có phong thái tuyệt vời của 1 vị
Quân vương hay không?
– Không hề. Trái lại, tôi nhìn thấy ở đó,
hình ảnh của 1 cái thằng trọc phú điển hình. Đất nước, nghèo mạt rệp – Dân
chúng, đói hoa mắt. Xây cung điện công như thế, cũng chẳng nên. Nói gì, đến xây
nhà riêng. “Tốt đẹp, phô ra – Xấu xa, đậy
lại”. Chuyện như thế, mà nó cũng dám công khai đăng ảnh, để thách
thức toàn Dân và toàn Quân. Theo ông, nó có còn là cái giống Người nữa hay
không? Các ông, đừng có bịp bợm dân chúng rằng: Cái thằng thối tha kia, đã “lao động đến thối cả móng tay”, để có
được cái cơ ngơi đó. Tốt nhất, hãy giải thích cho lũ dân đen chúng tôi: Nó đã
ăn cắp của Nhân dân và đã ăn cướp của Đất nước những gì và bằng cách nào, mà có
nhiều tiền – lắm của đến thế?
– Thôi thôi, không bàn đến chuyện vô lại
nữa. Nhưng ông nói họ lưu manh – tàn ác, là không đúng tẹo nào.
– Nói thế, còn nhẹ. Chính các ông, ra rả nói
CNXH ưu việt – CNTB, thối tha và giãy chết. Sao các ông, không để “hạt giống đỏ” của mình, học tập ở trong
nước. Để chúng có cơ hội, được thấm nhuần cả Mác – Lê lẫn Tư tưởng Hồ Chí Minh?
Nếu phải ra nước ngoài học tập, sao các ông, không tống khứ chúng sang Trung
quốc – Cu Ba hoặc Bắc Triều tiên? Bọn Tư bủn thối tha, làm đếch gì có 2 cái môn
tuyệt vời ấy? Các ông nói, Trung cộng tốt và bắt chúng tôi, phải đi theo chúng.
Trong khi, các ông cài số lùi và hối hả, chạy theo hướng ngược lại. Các ông,
chỉ thích Hộ chiếu của bọn Tư bủn và thích dùng tiền bạc ăn cắp/ăn cướp được
của Nhân dân, để sang đó mua nhà và định cư ở đó? Nói các ông, là cái bọn lừa
đảo – là cái bọn lưu manh – là cái bọn “mẹ
mìn” buôn dân…, có phải là vu khống cho các ông không? Ngẩng cái
mặt lên, để nhìn thẳng vào mắt tôi. Đừng có giấu cái mồm xuống ngực, như thế.
Dỏng tai lên, mà nghe tôi nói tiếp:
Xưa, chính Đảng CS các ông, đã ấn súng vào
tay thanh niên Việt. Bắt họ, phải đánh nhau với bọn cừu thù Trung cộng. Bây
giờ, chính các ông, lại ôm chân và hôn hít chúng – Chính các ông, bắt chúng
tôi, phải quên đi cuộc chiến ấy – Chính các ông, đã cạo đi dòng chữ “anh hùng” trên bia mộ Liệt sĩ Trần Văn
Phương… Máu của đồng bào tôi và máu của những cán bộ – chiến sĩ QĐND Việt nam
dạo ấy, là nước lã hay sao? Nếu linh thiêng, oan hồn của những đồng bào và
chiến sĩ ấy, nhất định sẽ về và bóp cổ cho chết hết những cái loài CS phản trắc
các ông.
Tự nhiên, mình thấy bác ấy bật khóc và khóc,
như chưa từng được khóc. Lát sau, vừa nấc – vừa nói:
– Em trai tôi, cũng đã bị bọn Trung cộng
giết, trong cái cuộc chiến đó. Nhưng bác Dân già ạ, oán thù nên cởi – không nên
buộc. Bác xem, người Mỹ đã ném 2 quả bom Nguyên tử xuống Nhật bản, khiến bao
nhiêu người chết và di hại của nó, để lại nhiều đời sau. Nhưng cuối cùng, họ
vẫn hòa hoãn bắt tay với nhau đó thôi. Mình với Trung quốc, cũng thế.
– Trên cổ ông, là cái đầu hay là cái bắp
cải, tôi chưa rõ. Nhưng, đừng “bì phấn
với vôi”. Sau Chiến tranh, quân đội Hoa kỳ chiếm đóng Nhật bản. Đó
là, sự thực. Nhưng khi rút về nước, họ không hề lấy đi của Nhân dân Nhật bản,
cho dù chỉ 1 cm2, diện tích lãnh thổ. Ngược lại, họ giúp Nhật bản về
vốn liếng – về kĩ thuật tiên tiến. Để Nhân dân Nhật bản, tự xây dựng lại Đất
nước của mình. Dĩ nhiên, từ đống tro tàn của Chiến tranh. Quan trọng nhất, họ
đã giúp đỡ, để Nhật Bản, chuyển đổi sang mô hình chính quyền Dân chủ. Tất cả
những thứ đó, là bệ phóng, cho sự thịnh vượng của Nhật bản ngày nay. Chính vì
vậy, Nhân dân Nhật bản ghi nhớ công ơn của họ và nguyện làm Đồng minh với họ
đời đời. Ông có cần tôi kể ra những gì, mà thằng bạn đểu của các ông đã làm
trên Đất nước này, hay không? Không cần à.
Cho nên, cả Dân tộc này (trừ bọn đầu xỏ của các ông ra), đều căm
ghét chúng. Tập Cận Bình sang thăm Việt nam, dân chúng, không đem cờ hoa đi
đón. Cả 1 rừng người, cùng với rừng biểu ngữ phản đối, nghênh tiếp ông. Ngược
lại, Tổng thống Obama sang thăm Việt nam, hàng trăm ngàn người dân Việt, hân
hoan đổ xuống đường chào đón ông ta. Tôi đã soi tất cả những bức ảnh tường
thuật những cuộc đón tiếp đó: Toàn những nụ cười và nét mặt rạng rỡ. Không có
một ai trong những bức ảnh ấy, nâng cao biểu ngữ: “Obama go hom”. Đó, là lòng dân. Các ông đi ngược lòng dân,
các ông sẽ chết.
– Chúng tôi có cái Đảng quang vinh lãnh đạo.
Nó đứng vững, trên đôi chân: “Chủ
nghĩa Mác – Lê” cộng với “Tư
tưởng Hồ Chí Minh”. Còn cái “chân
giữa”: những phần tử suy thoái – biến chất hoặc “tự diễn biến” – “tự chuyển hóa”, đều bị Đảng chúng tôi
hoạn sạch. Trên dưới 1 lòng, chúng tôi, chết thế đếch nào được.
– Tổng Bí thư nhà các ông, là cái đồ cạn
nghĩ. Cho nên, mửa ra cái câu đó, mà không hề biết xấu hổ. Xin hỏi, trong các
ông, đứa nào đã đem khái niệm “Kinh tế
thị trường” pha vào cái nền Kinh tế tập trung – quan liêu – bao cấp
của CNCS và nhâng nháo tự nhận, đó là sự sáng tạo? Cái ấy, không gọi là “tự chuyển hóa”, thì gọi nó là cái gì?
Xưa, ra rả nói rằng: “Đế quốc Mỹ, là kẻ
thù không đội trời chung”. Sao bây giờ, chính TBT nhà các ông năn
nỉ xin vào thăm Hoa kỳ và nài nỉ xin được Tổng thống của chúng tiếp? Cái đó,
không gọi là “tự diễn biến”,
thì gọi nó là cái gì? Xưa, “trên răng –
dưới dép” đói rã họng, phải nhờ Dân nuôi. Bây giờ, có Chính quyền
trong tay, sao trở mặt, coi Dân như kẻ thù và đối xử với họ, cực kì tàn ác. Cái
đó, không gọi là suy thoái, thì nên gọi nó là cái gì?
Bác ấy, đánh trống lảng:
– Ông nói: Chế độ CS nhất định sẽ bị sụp đổ,
vì nó đi ngược lại tất cả những quy luật của Tự nhiên và Xã hội. Dốt như tôi,
không biết “quy luật”, nó là
cái gì. Ông có thể, giải thích 1 cách đơn giản và dễ hiểu hơn, được không?
– Bàn về Binh pháp Tôn tử, 贾林 Giả Lâm có viết: 人离财竭,虽伊、吕复生,亦不能救此亡败也. Nhân li tài kiệt, tuy Y – Lã phục sinh, diệc bất năng
cứu thử vong bại dã. Nghĩa là: Lòng dân li tán – đồng đội bỏ đi – tiền khô
cháy túi, dẫu Y Doãn – Lã Vọng (2 vị quân
sư nổi tiếng. Y Doãn, giúp cho Thành Thang vương tiêu diệt Hạ Kiệt, còn Lã
Vọng, giúp Chu Văn vương lật đổ Trụ vương) có sống lại, cũng không
thể cứu được trường hợp bại vong này.
Xem cung cách, mà dân nước Việt đón tiếp Tập
Cận Bình và Obama, người ta biết: Dân chúng, không còn thiết tha gì với cái
CNCS – Xem cái cách, mà Cả Trọng “đả ruồi
– diệt muỗi”, người ta biết: Nội bộ của các ông, nát bét hết cả rồi
– Xem cái cách, mà các ông vội vã phát hành trái phiếu Quốc tế để đảo nợ, người
ta biết: Quốc khố rỗng hay đầy.
Chừng ấy thứ, đã đủ để trả lời cho câu hỏi
của ông, được chưa?
Nghe đến đây, bác ấy thẫn thờ như kẻ mất hồn
và vô thức đứng dậy, ra về. Nhìn dáng đi xiêu vẹo của bác, mình thấy thương hại
vô cùng. Đến nhà lão Dân già, mà không làm được cái việc chủ sai, nó sẽ cắt
cơm.
Ôi! Miếng cơm của cái bọn Dư luận viên, dẫu
có tồi tàn, cũng đâu phải dễ kiếm và dễ nuốt.
Nguyễn Tiến Dân
Tel: 0168 – 50 – 56 – 430
Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS, nên bị chúng
lừa đảo, cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành Dân du mục. Nay đây –
mai đó, chưa có nơi ở cố định.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét