-Nguyễn Đăng Quang-
Nghịch lý thì ở đâu cũng có, phần lớn
là xấu và đều đáng ghét. Việt Nam có lẽ
là xứ sở có nhiều nghịch lý nhất. Song nó đáng ghét hay đáng yêu thì tôi chưa
rõ! Xin kể nhanh ra đây 4 nghịch lý nổi bật ở nước ta. Bốn nghịch lý này xuất
hiện và tồn tại ở nước có hình chữ S khá lâu, trên dưới nửa thế kỷ rồi, để chia
xẻ cùng quý bạn đọc xa gần:
1/. Ở Việt Nam trong suốt 70 năm qua, Đảng
Cộng sản luôn khẳng định thể chế của mình là ưu việt nhất, nền chính trị ở Việt
Nam là “dân chủ gấp vạn lần các nước
khác” (Nguyễn Thị Doan); chế độ bầu cử, ứng cử ở Việt Nam là dân chủ tuyệt vời
không đâu bằng, “dân chủ đến thế là
cùng!” (Nguyễn
Phú Trọng) v.v.. Thế nhưng một nghịch lý hiển nhiên là tất cả 90 triệu
người dân Việt Nam không được phép chọn lựa thể chế chính trị mà mình tin tưởng,
không một công dân Việt Nam nào có thể dùng quyền phổ thông đầu phiếu để lựa chọn
chính đảng cầm quyền mà mình ưa thích! Và cũng không một công dân nào có thể trực
tiếp cầm lá phiếu của mình để bầu chọn những người lãnh đạo thay mặt họ để quản
trị đất nước! Các chức vụ chủ chốt của quốc gia như Chủ tịch nước, Thủ tướng
Chính phủ và Chủ tịch Quốc hội, tất cả đều do Đảng cử, song mỗi chức vụ trên, Đảng
chỉ cử 1 ứng viên duy nhất để Quốc hội “bầu”! Quả đúng như lời phán của ngài
TBT Phú Trọng: “Dân chủ như thế chứ
còn thế nào nữa”!?
2/. Đảng Cộng sản Việt Nam hiện có trên
4 triệu đảng viên, chiếm chưa tới 5% dân số. Nhưng trong Quốc hội gồm 495 đại
biểu thì Đảng có đến 474 đại biểu là đảng viên, chiếm tỷ lệ 95,80%. Quốc hội chỉ
có 21 đại biểu ngoài đảng, chiếm tỷ lệ vỏn vẹn 4,20%! Chưa hết! Toàn bộ 200 Ủy
viên Trung ương của Đảng đều chia nhau nắm hết các vị trí lãnh đạo chủ chốt từ
Trung ương xuống khắp 63 tỉnh thành ở cả 3 nhánh quyền lực gồm Lập pháp, Hành
pháp và Tư pháp cũng như toàn bộ các tổ chức đoàn thể, ban ngành (còn gọi là hệ
thống chính trị) của toàn xã hội! Người có trọng trách cao nhất Đảng Cộng sản
Việt Nam - gọi nôm na là Đảng trưởng - hiện là ông Nguyễn Phú Trọng, người mà
90 triệu người dân Việt Nam không một ai cầm lá phiếu để bầu ông ấy làm nguyên
thủ quốc gia, thế nhưng ông Trọng vẫn nghiễm nhiên là lãnh tụ tối cao của cả nước,
nắm trọn quyền lực trong tay và toàn quyền quyết định sinh mệnh của dân tộc, của
đất nước! Không hiểu nghịch lý này đến khi nào thì thay đổi?
3/. Thế giới hiện có khoảng 200 nước,
nhưng chỉ có 193 quốc gia là thành viên của Liên Hợp Quốc. Tất cả 193 nước này
đều là các quốc gia độc lập, có chủ quyền và mỗi quốc gia đều có Hiến pháp
riêng của mình. Hiến pháp của các quốc gia này được xác định là đạo luật gốc,
là luật mẹ, tức văn bản pháp lý cao nhất, không có văn bản luật pháp nào cao
hơn! Các bản Hiến pháp đều ghi rõ Quốc hội (hoặc Nghị viện) của họ là Cơ quan
quyền lực tối cao của đất nước, vì Quốc hội là nơi có quyền quyết định mọi vấn
đề hệ trọng và sống còn của đất nước và dân tộc họ! Ngoài Quốc hội hoặc Nghị viện
ra, không có một cơ quan quyền lực nào khác có thể đứng trên hoặc có quyền cao
hơn Quốc hội hay Nghị viện cả! Nhưng ở xứ ta lại khác, mặc dù Quốc hội Việt Nam
cũng được xác định trong Hiến pháp là: “Cơ
quan đại biểu cao nhất của Nhân dân, là cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất của
nước CHXHCN Việt Nam” (Điều 69). Nhưng quyền lực thực sự thì lại không
nằm nơi Quốc hội mà là của Đảng (Điều 4). Nghịch lý này được chính Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng khẳng định chắc nịch khi ông tuyên bố: “ Hiến pháp là văn kiện pháp lý quan trọng nhất SAU Cương lĩnh của Đảng”!?
Liệu ĐCSVN có thể thay đổi nghịch lý này để hòa nhập vào trào lưu tiến bộ chung
của thế giới hay không?
4/. Nạn tham nhũng ở đâu cũng có,
nhưng mức độ thì mỗi nơi một khác. Ở Việt Nam, THAM NHŨNG ngày nay không chỉ rất
phổ biến mà nó lớn mạnh từng ngày theo tỷ lệ thuận với các chiến dịch chống lại
nó! Nghĩa là càng chống thì nó lại càng mạnh! Đây là một nghịch lý kỳ quặc!
THAM NHŨNG chính là căn bệnh trầm kha đang làm xói mòn và hủy hoại xã hội Việt
Nam và Đảng Cộng sản cầm quyền! Đảng Cộng sản Việt Nam thừa biết điều này,
nhưng bất lực trong hành động! Đảng coi THAM NHŨNG là 1 trong 4 nguy cơ đe dọa
sự tồn vong của Đảng cách đây trên 25 năm, từ Đại hội Đảng lần thứ VII
(6/1991)! Song đến nay, đã qua 6 kỳ Đại hội Đảng và 4 đời Tổng Bí thư, song chẳng
hiểu sao, THAM NHŨNG chẳng hề hấn gì mà lại càng thêm mạnh! Ban hành càng nhiều
chỉ thị, nghị quyết chống nó, thì nó lại càng sống khỏe! Càng lớn tiếng phê
phán, kết án nó thì nó lại càng lớn mạnh thêm! Qua đây, người dân thấy rất rõ
NGHỊCH LÝ giữa lời nói và việc làm, giữa hô hào và hành động, giữa lý thuyết và
thực tiễn! THAM NHŨNG lớn mạnh nhất là thời kỳ ông Nông Đức Mạnh làm Tổng Bí
thư (2001- 2011), rồi nó phát triển mạnh hơn sau khi ông Trọng thay ông Mạnh (từ
2011 đến nay)! Nay bọn tham nhũng không chỉ còn là “bầy sâu” nữa mà đã trở
thành “tập đoàn sâu” cả rồi!
Nhiều năm qua THAM NHŨNG luôn gắn với
QUYỀN LỰC. Tham nhũng tệ hại nhất chính là tham nhũng QUYỀN LỰC, là tham nhũng
CHÍNH TRỊ! Cơ chế quyền lực ở Việt Nam là cái nôi sản sinh ra THAM NHŨNG, và
chính bọn tham nhũng lại là những kẻ ra sức bảo vệ cái nôi sản sinh ra chúng!
Nói một cách hình ảnh, bọn chuột bọ tham nhũng sinh ra và ẩn nấp trong cái BÌNH
nào, thì chúng phải tìm mọi cách bảo vệ cái BÌNH ấy, không để ai ném vỡ nơi trú
ẩn của chúng!
Cha ông ta coi tham nhũng là GIẶC NỘI
XÂM, mà đã là giặc là phải diệt, bất kể là nội hay ngoại xâm! Nhưng TBT Phú Trọng
lại không nghĩ vậy, ông nói: “ Chống
ngoại xâm đã khó, chống nội xâm (tham nhũng) còn khó hơn, vì ta đánh vào ta!”.
Câu nói này làm người dân bất bình, nó để lộ bản chất của ông Trọng nói riêng cũng
như nghịch lý chống tham nhũng của Đảng Cộng sản Việt Nam nói chung!
Nhà báo Xuân Dương, một cây viết
chính luận sắc sảo, đã báo động dư luận trong một bài viết mới đây trên báo
GDVN là bọn tham nhũng hiện đã liên kết với nhau và đã trở thành các “nhóm lợi ích bán nước, hại dân”
, tồn tại ngay trong hệ thống Đảng và chính quyền!
Trương Duy Nhất, một nhà báo kiêm
blogger nổi tiếng ở Đà Nẵng, trong một bài bình luận cách đây gần 5 năm về Nghị
quyết Chỉnh đốn Xây dựng Đảng (NQTƯ 4 Khóa XI), lấy đầu đề là “Trị Đảng”, ông
viết (xin trích nguyên văn): “Hồi Tổng
Bí thư Nguyễn Văn Linh đã nghe nói “nhà dột từ nóc”. Đến giờ, hình như “cái
nhà” ấy không những “dột từ nóc” mà dột nhiều chỗ khác nữa! “Dột nhiều chỗ
khác” là cách nói của cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu, chứ thực ra không chỉ dột
mà nhiều chỗ đã thực sự... mục nát rồi!”
Tôi xin phép được mượn 2 câu đúc kết sâu
sắc nói trên để kết thúc cho bài viết ngắn này. Rất mong có dịp trở lại để cùng
bạn đọc trao đổi thêm về chủ đề NGHỊCH LÝ ở nước ta vào một dịp thuận lợi
khác./.
Hà Nội, ngày 6/11/2016.
N.Đ.Q.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét